Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://www.youtube.com/watch?v=yVLxRXoLaas

Ngày 24 tháng 12 năm...
Bảy giờ tối. Luân Đôn.

Chanyeol ngồi lặng lẽ bên cốc cà phê đặc sánh. Trong quán cà phê nằm trên tầng thượng của một toà cao ốc, chiếc bàn của Chanyeol kê sát ô cửa kính nhìn xuống đường. Từ vị trí này, anh có thể phóng tầm mắt nhìn xuống đường phố phủ tuyết trắng xóa. Những ngôi nhà lấp lánh ánh đèn. Chanyeol mấp máy môi theo giai điệu Miracles in December vang lên khe khẽ trong quán, lòng thanh thản nhưng cô đơn.


"Giá như có Baekhyun"-Anh nghĩ.

-Chào cậu, lâu quá không gặp.

Chanyeol ngước lên. Sehun đã đến và tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh.

Với ánh nhìn không giấu giếm, Sehun lướt mắt từ đầu đến chân Chanyeol. Áo vest đen dài kết hợp với khăn choàng xám lịch lãm làm tăng thêm vẻ lạnh lùng, bí ẩn nhưng lại mang vẻ cô đơn. Đôi mắt đen láy như mặt hồ tĩnh lặng không chút dợn sóng làm người khác không biết anh đang nghĩ gì.
Bây giờ trông Chanyeol không còn vẻ gì của cậu sinh viên nghèo trước đây. Ánh mắt Sehun dừng lại nơi chiếc đồng hồ mạ vàng trên cổ tay Chanyeol.


-Nhìn đẹp nhỉ!!!

Khóe môi Chanyeol khẽ cong lên thành thoạt nhìn rất nhạt nhưng lại chất chứa yêu thương, ánh mắt ánh lên tia ôn nhu:

-Món quà Giáng sinh cuối cùng Baekhyun tặng cho tôi. Không biết bây giờ em ấy đang làm gì?

Sehun nhún vai:

-Chắc đang tận hưởng không khí Giáng sinh bên một anh chàng đẹp trai nào đó. Cậu, tốt nhất, nên quên đi.

Ánh mắt dịu dàng hiếm thấy lại vì câu nói của Sehun mà đột nhiên tối sầm, tia ôn nhu cũng mất đi thay vào đó là vẻ đau thương, mất mát.


Chanyeol không trả lời, lặng lẽ khuấy tách cà phê. Giáng sinh năm ngoái, tình yêu đã rời bỏ anh nhưng Chanyeol may mắn có người bạn như Sehun. Sehun đã ứng tiền viện phí để anh phẫu thuật ghép giác mạc và luôn ở bên cạnh động viên anh. Vết thương thể xác rồi cũng lành nhưng khoảng trống trong tâm hồn anh đến bây giờ vẫn chưa lấp đầy.


Để quên Baekhyun, anh lao vào học như điên. Sau khi ra trường, anh may mắn tìm được công việc tốt và vùi đầu vào làm việc như muốn vắt kiệt sức mình. Anh không liên lạc với bất kỳ người bạn nào, chẳng giao du với ai trừ một vài cú điện thoại vội vàng cho Sehun. Anh cố tạo cho mình vỏ bọc lạnh lùng, vô tâm.


Anh đã có đủ tiền trang trải cuộc sống, hoàn trả lại viện phí cho Sehun và gửi về phụ giúp gia đình. Công việc đã cho một cuộc sống sung túc nhưng lại hoàn toàn bất lực trong việc giúp anh quên đi Baekhyun.

-Dạo này cậu thế?

Sehun lên tiếng phá vỡ sự im lặng. Chanyeol sực tỉnh, ngước nhìn Sehun và khẽ cong môi:

-Cũng ổn, có lẽ năm sau tôi về Hàn Quốc.

Sehun ngạc nhiên:

-Sao thế? Cậu đang phát triển tốt ở đây mà?

-Điều này chẳng có ý nghĩa gì cả. Tôi không quên được Baekhyun. Ở Luân Đôn này, nhìn đâu cũng thấy em ấy. Tôi đã gửi rất nhiều mail nhưng em ấy chẳng bao giờ hồi âm. Điện thoại của Baekhyun cũng không còn liên lạc được nữa, có lẽ em ấy đã đổi số. Tháng trước, tôi sang Mĩ tìm Baekhyun nhưng không gặp. Tôi thực sự tuyệt vọng. Tôi không muốn ở đây nữa.

Hai người im lặng nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Sehun khẽ hỏi:

-Bao giờ cậu bay?

-Còn lâu, chắc khoảng hè năm sau, khi tôi kết thúc hợp đồng với công ty hiện tại. Cậu nhớ giữ liên lạc với tôi.

-Tất nhiên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro