Chap 7[End]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 24 tháng 12 năm...
23 giờ đêm. Seoul...

-Chanyeol ơi, đến chụp tấm ảnh nào, cười lên...

Các đồng nghiệp của Chanyeol vừa gọi í ới vừa kéo anh lại gần cây thông Noel. Tất cả đều đội mũ ông già Noel. Không khí Giáng sinh rộn rã chẳng kém Luân Đôn nhưng Chanyeol lại cảm thấy lạc lỏng và trống vắng kì lạ.

Chanyeol về Hàn Quốc đã hơn nữa năm. Anh tìm được công việc tương đối tốt ở Seoul và thuê một căn hộ chung cư ngay trung tâm. Biết anh còn độc thân, các đồng nghiệp bàn nhau tổ chức tiệc Giáng sinh ở nhà anh. Chanyeol vui vẻ đồng ý nhưng giờ, anh lại hối hận. Buổi tiệc khiến anh nhớ đến đêm Giáng sinh năm nào ở nhà Baekhyun và anh không thể nào cười nổi.

Không muốn làm mọi người mất vui vì thái độ khác thường của mình, Chanyeol lén rút vào phòng riêng. Anh ngả lưng trên giường, tay mân mê bưu kiện quà Giáng sinh của Sehun gửi đến. Chanyeol lặng lẽ mở bưu kiện. Bên trong là một tấm thiệp Giáng sinh, một cây bút máy đắt tiền và một chiếc hộp nhỏ. Chanyeol mở thiệp và đọc những dòng Sehun viết:

-Giáng sinh vui vẻ!! Hy vọng cây viết của tôi thích hợp giắt lên túi mọi chiếc áo sơmi của cậu. Còn hộp quà kia, cậu nên xem ngay. Đó mới thật sự là món quà Giáng sinh ý nghĩa, dù có thể cậu sẽ giận tôi. Chúc cậu đêm 24 an lành!!
-Thật khó hiểu.

Chanyeol cau mày và vội mở chiếc hộp nhỏ. Bên trong chiếc hộp là một khung ảnh đôi và môi phong thư. Chanyeol cầm khung ảnh, không tin vào mắt mình. Baekhyun đang ở trước mắt anh, đeo kính đen, đội chiếc mũ len đỏ, quàng khăn choàng màu đỏ và đeo đôi găng tay đỏ. Mái tóc màu hạt dẻ của cậu giấu kín trong mũ. Gương mặt Baekhyun có vẻ hốc hác nhưng cậu cười rất tươi. Khung ảnh bên kia, Baekhyun mặc trang phục khác nhưng vẫn đeo kính đen, đội chiếc mũ len đỏ, quàng khăn đỏ và đeo đôi găng tay đỏ. Gương mặt cậu xanh xao, nụ cười mỏi mệt và cậu ngồi trên chiếc xe lăn.

-Sao lại như thế? Chuyện gì đã xảy ra với em vậy, Baekhyun??

Chanyeol gần như phát điên. Anh chụp vội lá thư. Nét chữ của Baekhyun nghiêng nghiêng.

"Gửi Chanyeol của em!

Đã hai mùa Giáng sinh không gặp anh nhưng em chưa bao giờ cô đơn. Em vẫn giữ món quà Giáng sinh đầu tiên của anh bên mính. Em vốn không thích màu đỏ, em chỉ thích màu xanh ngọc. Lần đầu chúng ta gặp nhau, em đội chiếc mũ len đỏ vì đó là đêm Giáng sinh. Thật không ngờ màu đỏ và Giáng sinh đã trở thành định mệnh tình yêu của chúng ta.

Em cứ tưởng sau ngày em rời xa anh một cách lạnh lùng và tàn nhẫn, anh sẽ mau chóng quên em. Khi nhận mail đầu tiên của anh sau ngày chúng ta chia tay, em đã khóc vì hạnh phúc. Em biết anh sang Mỹ tìm em nhưng em không thể gặp anh. Giá như anh biết được em muốn ở bên anh đến nhường nào. Nhưng em không đủ can đảm xuất hiện trước mắt anh với gương mặt hốc hâc và thân thể gầy gò vì xạ trị. Căn bệnh ung thư quái ác đã không cho em ở bên cạnh anh. Em không muốn trở thành gánh nặng của anh. Em vẫn ấp ủ hy vọng sau khi chữa hết bệnh, em sẽ về Hàn Quốc tìm anh nhưng em vĩnh viễn không có cơ hội ấy.

Khi anh đọc được những dòng này, em đã không còn. Nhưng em không buồn đâu, em cũng không oán trách cuộc đời. Bởi lẻ đôi mắt của em, một phần thân thể của em, đã được ở bên anh mãi mãi. Anh đừng trách Sehun vì đã giấu kín mọi chuyện đến hôm nay. Em đã khóc rất nhiều mới thuyết phục được anh ấy. Anh hãy nhớ đến em nhưng đừng vì em mà khước từ tình yêu đến sau. Em mòn anh tặng em món quà Giáng sinh cuối cùng: Hứa với em đừng khóc, Chanyeol của en, vì đêm nay là đêm Giáng sinh.

Yêu anh rất nhiều.

Byun Baekhyun."

~~~~~~~~End~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro