Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn mua cậu một đêm, không quá rẻ, không quá đắt.

Một đứa con trai mặt búng ra sữa lại đi bán thân, nói ra nghe cũng thật rẻ tiền. Hắn hỏi.

"Cậu làm nghề gì."

Thằng nhóc không hề ngại ngùng đáp.

"Làm điếm."

Cậu hút thuốc, sành sỏi và hư hỏng. Làn khói mỏng tang phả vào mặt hắn. Đôi mắt rủ tinh ranh và kiêu ngạo hướng lên, nó xinh đẹp một cách ma mị và phong tình.

Đôi môi của cậu nhếch thành một đường cong.

"Sao hả, thấy tởm không."

Hắn chẳng trả lời.

Trong suy nghĩ của Phác Xán Liệt, cái gọi là "trai bao", bọn họ hoặc là lịch lãm cao to, hoặc là yếu đuối ẻo lả, đa phần đều rất bẩn thỉu.

Một thằng nhóc non bấn, mặc áo sơ mi phẳng phiu, mặt mũi hiền lành, lại đi làm điếm - nghe có vẻ thật phản khoa học.

Nhưng rồi, Xán Liệt cũng chẳng bận tâm lâu, vài trăm tệ, số tiền mà hắn bỏ ra để có thể làm tình.

Trên chiếc giường của nhà nghỉ, hắn trườn lên người cậu. Cuộc vui bắt đầu bằng những nụ hôn. Trò nút lưỡi được hắn sử dụng nhuần nhuyễn, chỉ là lần này cảm giác có chút khác lạ so với trước đây, không hề có vị son môi phụ nữ.

Cậu hòa hợp đáp trả lại hắn, dây dưa không dứt. Nụ hôn sâu đó bắt đầu rớt dần sang tai, cằm, cổ, trượt dần xuống xương quai xanh.

Xán Liệt vồ vập, thô bạo cởi từng chiếc cúc của chiếc áo sơ mi trắng ở trên người cậu, kéo lộ ra bên ngoài mảng da thịt trơn nhẵn phơi dưới ánh đèn.

Người cậu hơi gầy, không quá mềm mại như phụ nữ nhưng cảm giác chạm vào dễ chịu, đặc biệt thơm tho. Cậu ôm cổ hắn, đưa tay vò lên tóc hắn, di chuyển xuống dưới vuốt nhẹ sống lưng.

Hắn ngồi dậy cởi áo. Chiếc áo thun màu đen vòng qua đầu được ném ra, rớt xuống đất. Xán Liệt với tay tắt điện. Hắn không ngại làm tình, nhưng hắn muốn mọi thứ trần trụi ở trong bóng tối, như vậy sẽ bớt thô bỉ hơn.

Xán Liệt suồng sã, cuồng nhiệt để lại trên thân thể cậu vô số dấu hôn. Dùng khoảng hai mươi phút cho màn dạo đầu, hắn mới chầm chậm tiến vào. Cả người cậu gần như run rẩy.

Cậu cắn răng, nắm chặt tay vào tấm ga trải giường, suốt cuộc vui không hề phát ra lấy một tiếng rên rỉ nào. Điều đó làm Xán Liệt có đôi chút mất hứng, trước nay hắn vốn luôn tự tin vào kĩ thuật giường chiếu của mình.

Đêm đó, hắn làm không lâu nhưng mạnh mẽ. Cả hai mệt bã đổ xuống giường. Hắn thả đầu xuống cái gối hơi, buông đến một câu chửi thề.

"F*ck..."

"Chửi tôi à." - cậu nói.

"Không, ngủ đi."

Hắn vòng tay qua người cậu. Trong bóng tối, cả hai nằm bên nhau tới sáng.

*

Xán Liệt rút ví, quẳng ra đưa cho cậu tờ ba tờ một trăm đô.

"Cầm lấy."

Cậu thản nhiên cười cười nhặt ba tờ tiền, gấp đôi lại rồi đút vào túi quần. Bỗng nhiên, cậu nói.

"Anh có phải gay không."

Hắn hơi sững lại nhìn cậu, sau đó lạnh lùng đáp.

"Không."

"Vậy tại sao lại muốn lên giường với tôi."

"Vì muốn thử cảm giác mới."

Cậu nghe vậy thì liền cười lớn. Hắn nghiêng đầu.

"Không tin à. Cậu thì sao."

Cậu xoáy thẳng vào mắt hắn, môi cong lên, tinh quái nhả đến một câu.

"Tôi cũng không phải là gay."

*

Cho đến mấy ngày hôm sau, hắn vẫn nhớ y nguyên về thằng nhóc ấy, đặc biệt là câu nói cuối cùng của cậu.

Là điếm, lại leo lên giường ngủ với đàn ông, nói rằng không phải gay, nghe cũng thật khôi hài. Hắn cảm thấy nực cười. Muốn cười cậu và cười ngay chính cả bản thân hắn.

*

Bố đi công tác bên Sing, hắn được mẹ gọi trở về nhà. Xán Liệt chui vào trong phòng, ngủ một mạch đến tận sáu giờ tối.

Hắn bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, cau có nghe máy chửi thề.

"ĐM, gọi gì lắm thế, bố mày đang ngủ."

"Sh*t, ngủ cái be*p, tối có xõa không." - Tiếng thằng bạn oang oang.

Hắn ậm ừ đồng ý rồi tắt máy, ném văng cái điện thoại lăn xuống dưới sàn gỗ, tiếp tục ngủ vùi.

Tám giờ tối, hắn phóng xe chạy vọt lên Light, một cái bar lớn, tập trung đủ các dân chơi ở trong thành phố.

Bọn bạn đón tiếp hắn bằng một bàn đầy rượu, shisa và cả gái. Các cô em xinh xắn, trẻ măng, mặc áo hở ngực, trang điểm đậm đến nỗi tưởng chừng có thể bóc ra một lớp phấn dày.

Xán Liệt không hứng thú lắm. Hắn để mặc cho một em gái mè nheo bám riết lấy tay, vẫn chẳng nói gì, lẳng lặng uống rượu liền tù tì tựa như nước lã.

"Ê Xán Liệt, nhảy không."

"Không."

"ĐM, chán mày quá."

Dần dần, bọn bạn bỏ lại hắn một mình đua nhau cắn thuốc lên sàn. Xán Liệt dựa lưng vào ghế, châm lửa hút một điếu thuốc.

Đột nhiên, hắn phát hiện ra sự xuất hiện bất ngờ của một nhân vật, cũng đang ngồi một mình ở ngay gần đó.

Cậu dù đã tỉa lại tóc mái nhưng hắn vẫn có thể dễ dàng nhận ra. Việc tình cờ bắt gặp lại cậu ở một nơi như thế này khiến hắn cảm thấy có chút thú vị. Điều đó làm hắn chủ động đứng dậy, tiến về phía cái bàn nhỏ trong cùng.

Xán Liệt cúi xuống cầm li rượu ở trên bàn lên cụng vào cái li đang được giữ ở trong tay cậu.

"King..!!!"

"Lại gặp nhau."- Xán Liệt nói.

Cậu nhìn hắn, đôi lông mày hơi díu lại rồi nhanh chóng duỗi ra.

"Là anh sao."

Hắn gục gặc đầu.

"Ừ."

Xán Liệt ngồi xuống cạnh cậu, sau đó liền hỏi.

"Đến với ai."

"Với khách."

Thấy mặt hắn trở nên đơ ra, cậu liền bật cười.

" Đùa đó, tôi đang rất cô đơn đây, anh đẹp trai có muốn mua không."

Cậu nói không một chút xấu hổ. Có điều gợi ý này không khiến cho hắn quá khinh thường.

Cậu hớp một ngụm rượu, tròn mắt lên quan sát hắn. Đôi môi nhúng nước trở nên mời gọi. Hắn cảm thấy rạo rực quanh người giống như có một luồng điện chạy qua.

Cậu chạm tay lên đầu gối hắn, từ từ chạy men theo mép quần, di chuyển vào phía đùi trong. Xán Liệt đặt ly rượu xuống bàn, túm chắc lấy cổ tay hư hỏng của cậu. Hắn nói:

"Mua...!!!"

Cậu nghe xong thì liền cười đắc thắng, trông tinh ranh hệt như một tiểu hồ li.

*

Hắn cùng cậu nhanh chóng rời khỏi quán bar. Không cần nhắc nhở, ngồi trên xe, cậu đã ôm chắc cứng lấy người.

Trên suốt chặng đường, cậu nghịch ngợm dùng răng cà cà lên vai Xán Liệt, sau đó còn nghịch ngợm nhằn nhằn áo thun của hắn.

Địa điểm lần này cũng là nhà nghỉ lần trước, chỉ khác mỗi số phòng. Cậu nằm xoài ra giường, hít thở một hơi thật sâu, dang rộng tay chân. Điều đó khiến hắn cảm thấy cậu có điểm đáng yêu giống một đứa trẻ.

Cậu chống cằm nhìn hắn cởi đồ, sau đó nói.

"Nhìn kĩ thì anh trông rất đẹp trai, thân hình cũng rất tuyệt nữa."

Hắn vùi xuống cắn môi cậu, kéo căng, xong thả nó ra.

"ĐM, như vậy là hời cho cậu có phải vậy không."

"Không không, tắt điện rồi thì ai cũng sẽ như nhau cả thôi."

Hắn vuốt tóc cậu, thằng nhóc kéo cong khóe miệng nói thêm.

"Nhưng nó lại khiến tôi ghi nhớ đến anh."

Đèn tắt, nhường chỗ lại cho sự khát khao, dục vọng và hoan ái.

*

Buổi sáng thứ hai sau khi làm tình, khi tỉnh dậy, hắn châm thuốc hút, sau đó quăng cái ví da xuống giường, hất cằm hướng về phía cậu.

"Tự lấy đi."

Cậu thích thú cầm ví của hắn lên dốc ra. Tiền giấy, tiền đô và mớ thẻ ATM rớt xuống tung tóe trên giường. Hắn chả quan tâm, thờ ơ cầm điều khiển chuyển kênh ti vi.

Một lúc sau, hắn quay qua.

"Sao hả, muốn lấy bao nhiêu thì lấy, nhanh đi, sáng nay tôi còn có việc."

Cậu mím môi, sắp gọn gàng lại tệp tiền và thẻ vào ví, giơ lên một tấm ảnh nhỏ của hắn vốn được nhét ở trong mới được móc ra.

"Tôi lấy cái này."

Thằng nhóc khiến hắn ngạc nhiên.

Khi quẳng chiếc ví cho cậu, hắn thực sự có chút bốc đồng. Tiền với Xán Liệt công bằng mà nói chẳng khác gì một mớ giấy lộn.

Hắn có thể đốt cả chục triệu mỗi lần sinh nhật, ném cả đống nhân dân tệ cho các cuộc ăn chơi thác loạn mà không cần suy nghĩ.

Điểm ý nghĩa nhất hắn tìm thấy từ gia đình có lẽ là ông bà già hầu như không bao giờ để cái túi của hắn bị rỗng.

Nếu hoa mĩ, người ta gọi những người như hắn là "phú nhị đại", nếu thô thiển họ sẽ rầm rì sau lưng nói Xán Liệt là một thằng "phá của".

Hắn biết, nhưng không bận tâm. Những kẻ không được sống trên một núi tiền thì lấy tư cách gì ra để phán xét. Những kẻ không có tiền càng không có tư cách dạy những người có tiền phải tiêu tiền như thế nào.

Bức ảnh trong ví là hình của hắn, khi còn là một thằng học sinh cấp ba, mặc đồng phục thể thao và để tóc đen.

Trường học là môi trường kìm chế tương đối tốt sự "nổi loạn" của hắn, ít ra tính cách ngông cuồng và hư hỏng phần nào đó cũng được tiết chế và thu liễm lại.

Xán Liệt nghĩ hắn là một kẻ giỏi giấu giếm. Hoặc chói tai hơn...là giả tạo.

Thỉnh thoảng, hắn mở ví và nhìn thấy ảnh của mình cũng cảm thấy có gì đó lạ lẫm. Hắn chưa bao giờ ngoan, nhưng ít ra đã từng tử tế.

Tất nhiên, hút thuốc, đánh nhau và đua xe không nằm ở trong cái phạm trù ấy. Mà hình như vài thầy cô hồi trung học thậm chí đã từng không tin một thằng như hắn có thể rít hết một điếu thuốc lá.

Cậu không lấy thêm một đồng, vui vẻ nhét ảnh vào sau ốp điện thoại của mình. Một đứa trẻ kì lạ hay là một thằng điếm khinh tiền.

"Tại sao."

"Chẳng tại sao. Vì tôi thích, thế thôi." - Cậu cười, nghịch ngợm đáp trả lại hắn.

Xán Liệt muốn hỏi một điều gì đó nhưng lại thôi. Cho đến lúc cái bóng của cậu biến mất hẳn sau cánh cửa nhà nghỉ, hắn vẫn không thể đem hết thắc mắc của mình nói ra.

Hai lần gặp gỡ, hoàn toàn bất ngờ, ngôn ngữ lời nói còn được sử dụng ít hơn ngôn ngữ cơ thể. Hắn thậm chí còn không biết tên và tuổi của cậu.

Điều đó cũng không cần thiết, có thằng mua vui qua đường nào lại đi tò mò về lí lịch của một kẻ bán thân, cho dù đấy là nam hay nữ.

Thật khó tin rằng hắn lại lên giường với cậu tới hai lần, mà thực ra với hắn việc làm tình cùng đàn ông trước giờ đã là chuyện điên rồ không tưởng.

Có điều, cảm giác không ghê tởm như hắn nghĩ, cho dù đối phương có là một thằng điếm.

*

Xán Liệt trở về phòng, nằm vật ra giường. Trần nhà vuông vức lúc này giống như một cái màn ảnh rộng, ở đó, những thứ trong cuộc sống của hắn tua nhanh giống một cuốn phim.

Bố hắn, người đàn ông trong mắt người khác lúc nào cũng đạo mạo và đàng hoàng. Ừ thì nó giống như sự ra vẻ nhiều hơn. Sẽ thế nào nếu hắn nói cho ông ta biết, cuộn băng s*x đầu tiên hắn xem lại là của bố mình.

Hơn thế, người đàn bà trong đó lại không phải là mẹ hắn.

Năm ấy, Xán Liệt tròn mười tuổi.

Hắn cười nhạt nhẽo, đưa ngón tay di chuyển vẽ thành những vòng xoáy trong không trung. Giữa mớ suy nghĩ bòng bong, cậu bất ngờ len vào não hắn với một khuôn mặt đẹp trai với nụ cười tỏa nắng.

Thật sự mà nói, cậu ít nhiều gây nên sự hứng thú trong hắn, kể cả khi đó là sức hút từ tình dục.

Hắn cũng không nhớ mình từng quan hệ với bao nhiêu người, nếu ghi chép lại, hắn nghĩ có lẽ sẽ là một cuốn sổ dài.

*

Một tối thứ bảy tẻ nhạt, hắn rê xe từ từ. Kể ra thì hắn vẫn thích dùng xe máy hơn ô tô. Nó khiến hắn cảm thấy bớt ngột ngạt.

Bóng đêm phủ lên người hắn, càng làm tăng cảm giác lang thang và cô độc. Không phải là hắn không có chỗ nào để đi, cũng không phải là không có ai để tụ tập.

Chỉ cần một cuộc điện thoại, lũ bạn dân chơi có thể đưa hắn quần nát cả cái thành phố này lên. Quan trọng là khi điều ấy đã không còn mang lại thú vị thì nó lại trở nên tẻ nhạt đến chán ngấy.

Hắn lướt qua hàng cổ thụ im lìm, thực ra cũng có một chút dụng ý nho nhỏ. Có điều những thứ hắn bắt gặp lại không được như mong đợi.

Nam nữ chim chuột, gái làm tiền đứng rải rác dưới vài gốc cây đón khách. Màn đêm buông xuống khiến cái thành phố này hiện ra rõ hơn sự đồi trụy vốn có của nó.

Mặc dù đã cố gắng phủ nhận nhưng hình như hắn nhớ về thằng nhóc ấy. Hắn không phải là đứa cuồng tình dục, có điều hắn nghĩ, s*x cũng giống như thuốc phiện, đều là những thứ gây nghiện và khó bỏ.

Chỗ đầu tiên hắn gặp cậu trống trơn. Xán Liệt có chút hụt hẫng. Hắn cũng không biết nên dùng lí do gì để lí giải cho cảm giác ấy của chính mình.

Xán Liệt chán nản rề ga, đúng lúc đó có một con mô tô mới cứng phóng sượt qua xe, bàn tay của ai đó cố tình chạm lướt qua bả vai của hắn.Hắn nhìn theo, giật mình ngạc nhiên.

Thằng nhóc không đội mũ bảo hiểm, tóc cột thành chỏm phất phơ trên đầu, ngoái cổ về phía hắn cười cười. Chưa hết, cậu cắn đầu lưỡi, láo lếu giơ lên một ngón tay giữa khiêu khích, hất đầu về phía trước ra hiệu, chu mỏ huýt sáo đầy thách thức.

Xán Liệt nhanh chóng hiểu ý cậu. Hắn nhếch môi, không nói không rằng, ngay lập tức liền tăng tốc độ. Thế là sau đó, người ta thấy một cuộc đua xe của những thằng không sợ chết ở trên đường, liều mình và bạt mạng.

Điều hắn dám chắc là kĩ thuật cầm lái của cậu cũng không hề tệ. Xán Liệt là một kẻ sành sỏi trong việc "bay đêm", hội bạn lại thỉnh thoảng lại tổ chức vài cuộc đua xe trên phố, vui có, cá cược có, quan trọng hơn cả chính là tận hưởng cảm giác kích thích tột độ và kiếm thêm việc làm cho lũ cơ động.

Xán Liệt cũng từng bị hốt về đồn, cũng từng bị thương. Nhưng mà thế đã là gì. Khi đã xác định ngồi lên xe và rồ ga hết cỡ, thần Chết dù có lơ lửng ở ngay trước mặt thì cũng chỉ có thế mà thôi.

Cậu phóng vù vù trên đại lộ, hắn đuổi theo, tựa như một cuộc truy bắt với quy mô lớn. Cảnh vật và xe cộ đường trôi sượt qua tầm mắt.

Đối tượng chú ý duy nhất lúc này của Xán Liệt là một thằng nhóc mặt búng ra sữa, mặc áo phông đen và đeo vòng da đinh cỡ đại.

Đến ngã rẽ, cậu quặt ngang sang phải để hướng lên phía cầu. Chiếc chân chống không dựng cà xuống mặt đường tóe lửa tạo thành một cái vệt sáng đẹp mắt.

Cậu không quay đầu về phía hắn, chỉ giơ cánh tay lên cao, tạo thành hình chữ V.

Xán Liệt thấy vậy càng nhất quyết bám theo đến cùng, khi vượt qua được cậu thì cũng là lúc thằng nhóc đột ngột giảm ga, thụt lùi lại ở phía sau, giống như một sự trêu ngươi.

Hắn không tức giận chỉ cảm thấy sau mỗi lần tiếp xúc, cậu ngày càng thể hiện rằng mình là một thằng bé tinh quái và khó nắm bắt.

Xán Liệt vòng xe quay ngược trở về. Hắn thấy cậu dựng mô tô, ngồi vắt vẻo ở trên thành cầu, thả hai chân đung đưa, buông thõng xuống phía dưới.

Hắn tiến lại gần, đặt hai bàn tay tì lên hàng rào chắn làm bằng kim loại. Gió thổi tới đánh rối tóc của cả hai.

Thằng nhóc kẹp lại mái bằng một cái găm con gái, trông có cái gì đó nổi loạn nhưng lại đặc biệt khả ái. Khuôn mặt thanh tú nhìn nghiêng thoạt trông giống một nét điêu khắc nghệ thuật.

Cậu không thèm liếc mắt sang nhìn hắn, im lặng hồi lâu. Cuối cùng thì lại là Xán Liệt mở lời trước.

"Ngồi đây làm gì."

"Thích thôi."

Cậu trả lời cụt lủn. Sau những hành động kì lạ và khó hiểu của mình, lí do duy nhất cậu đưa ra là chỉ vì "thích". Đơn giản nhưng gây ức chế.

Xán Liệt nhìn con xe mô tô của cậu dựng ở bên, sau đó chậm rãi đánh giá.

"Cậu có vẻ nhiều tiền hơn tôi tưởng."

Thằng nhóc xoay đầu về phía Xán Liệt nhún vai, mỉm cười.

"Hàng bãi thôi, bèo mà. Gặp được vài khách như anh thì cũng chẳng mấy chốc. Haha...Anh chưa nghe bán thân cũng dễ làm giàu sao." - Cậu nói nhẹ tênh, không chút ngượng ngập, cũng không giống như đang đùa bỡn.

Đôi mắt cậu hấp háy, nheo nheo lại nhìn hắn, hàng mi rậm càng khiến nó trở nên sâu thăm thẳm. Cậu bất ngờ nói.

"Tôi thấy anh để tóc đen nhìn đẹp trai hơn."

Môi Xán Liệt kéo xếch một đường. Cậu nghiêng mình rướn lại, cái cổ cao ngọ nguậy như một con rắn nhỏ.

"Đêm nay anh rảnh không."

"Rảnh thì sao."

Cậu xoay một phát, nhảy phắt xuống đất, đứng đối diện với hắn. Cậu không dè dặt, không giấu diếm, không ngại ngần. Cậu buông đến một câu đến ngay cả hắn cũng thấy sửng sốt.

"LÀM TÌNH."

*

Lí trí của hắn luôn nói rằng không nên, nhưng cuối cùng vẫn không thể chiến thắng lại sự đòi hỏi theo bản năng từ xác thịt.

Hắn nhìn cậu. Thằng nhóc trông có vẻ nghiêm túc, vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi.

Xán Liệt nuốt một ngụm khan, liếm môi khô khốc, sau đó tiến về chiếc xe đang dựng của mình. Hắn nói không lớn nhưng đủ để đối phương nghe được.

"Đi theo tôi."

Cậu nhận được tín hiệu đồng ý của hắn, ngay lập tức nhanh nhẹn leo phốc lên ngồi đằng sau Xán Liệt. Hắn ngạc nhiên.

" Mô tô của cậu thì sao."

Thằng nhóc chẳng hề bận tâm, luồn tay qua ôm lấy eo hắn, giọng nói nhẹ bẫng như tan trong không khí.

"Vứt nó đi."

*

Hắn đưa cậu đến một khách sạn nhỏ, trên suốt cả chặng đường dài họ không hề nói với nhau câu nào. Xán Liệt nghĩ rằng mình thực sự điên rồi.

Ba lần gặp cậu phải chăng chính là giới hạn cực điểm cho sự nổi loạn trong hắn.

Điếm và s*x, những từ thô thiển nhất lại được áp đặt trên thân thể một người con trai, lại cũng chính là đối tượng chuẩn bị cùng hắn lên giường.

Cậu bỗng chốc trở nên rụt rè khó hiểu, khi đứng ở trong thang máy, hắn thấy bàn tay cậu xiết chặt lại với nhau. Xán Liệt không rõ đó có phải là sự căng thẳng hay không, nhưng vì lí do gì trong khi chính cậu mới là người hoàn toàn chủ động.

Một thằng nhóc kì lạ.

Cậu nói rằng cậu là điếm - cái danh từ rẻ mạt giành cho hạng người thấp kém nhất trong xã hội. Cậu bán thân kiếm tiền, nhưng chỉ mới vài phút trước đây, hắn thấy cậu vừa mới vứt bỏ một con xe mới cóng như đống sắt vụn ở bên thành cầu.

Hắn dám chắc, tiền bạc không có sức hút lớn với thằng nhóc ấy, nếu không,có lẽ cậu đã vét sạch cái ví của hắn thay vì chỉ lấy đi một bức ảnh cũ kĩ, bạc màu.

Là tình dục hay vì thứ nguyên nhân nào khác, hàng trăm dấu chấm hỏi đặt ra trong đầu hắn mà không có câu trả lời.

*

Hắn đẩy cậu xuống giường, ngồi lên trên bụng cậu. Hắn luồn tay vào mớ tóc đen mềm mại, hơi rối, vội vàng đặt xuống môi cậu một nụ hôn sâu.

Hơi thở nóng rực phả vào mặt hắn gấp gáp, hổn hển. Cơ thể cậu run nhẹ sau đó trở nên căng cứng. Cậu nhắm chặt mắt lại, đôi hàng mi đen nhánh, cong và dài như con gái xao động rung lên.

Hắn hôn từ từ, chậm rãi, hắn muốn mọi thứ đều phải thật thong thả, nhẹ nhàng. Hắn đặt tay nắm lấy bờ vai gầy của cậu, vùi mặt vào khe cổ để lại những vết hồng bắt mắt.

Cậu cong người theo mỗi hành động của hắn, mím môi, bỗng trở nên ngoan hiền kì lạ như một con cừu nhỏ.

Chiếc áo phông rộng được vén lên, thùng thình chui ra khỏi người cậu. Cậu rùng mình, cắn chặt lấy môi khiến nó liền đỏ mọng,ướt át.

Hoặc sợ hãi, hoặc căng thẳng, hoặc bối rối. Có Chúa mới biết cảm giác thực sự của thằng nhóc lúc này.

Tuy nhiên hành động ấy lại khơi dậy sự khát khao, hưng phấn đến tột cùng trong hắn. Cả hai lại thêm lần nữa hòa vào làm một.

Da thịt dường như bị thiêu cháy, nóng hừng hực như có lửa.

Cậu không kêu một tiếng. Căn phòng tối yên ắng nhường chỗ lại cho ngôn ngữ của môi, lưỡi và da thịt.

*

Cậu nằm im trên giường, đôi mắt đen mở lớn, trong suốt và phẳng lặng. Chiếc chăn màu trắng ôm lấy thân thể trần trụi. Hắn gác một tay lên ngực cậu, hàng mi vẫn khép chặt, nhỏ giọng nói.

"Ngủ đi."

"Anh ngủ trước đi."

Không gian trầm xuống hồi lâu, Xán Liệt cựa mình. Hắn lại tiếp tục lên tiếng. Đèn ngủ lờ mờ cho thấy cậu vẫn đang còn tỉnh, lớp chăn mỏng theo nhịp phập phồng.

"Tại sao lại làm cái nghề này."

"Không biết."

Hắn lại lặng im.

Cậu nói tiếp, pha chút cười cợt chua chát.

"Sao hả, bẩn thỉu đúng không."

Hắn không trả lời. Mọi thứ chìm sâu vào trong lặng lẽ.

*

Hắn không biết đã thiếp đi lúc nào. Đến khi tỉnh dậy, thì đã thấy cậu đang nghịch điện thoại ở ngay bên cạnh, quần áo chỉnh tề.

Hắn xoa xoa mặt, chống tay ngồi dậy, cúi người cầm lấy chiếc áo thun cổ tròn chui vào.

Cậu chẳng nói gì, chuyên tâm di di ngón tay ở trên mặt cảm ứng, lông mày thỉnh thoảng lại động đậy, hơi nhíu vào nhau.

Hắn bước xuống giường uống một li nước, quay đầu lại hỏi.

"Cậu muốn tôi trả bao nhiêu."

Cậu thờ ơ đáp, cũng chẳng rời mắt khỏi màn hình.

"Càng nhiều càng tốt."

"Để làm gì."

Cậu hếch mắt, gãi gãi cằm, ra chiều suy tính.

"Xe tôi bị mất rồi, cũng cần phải mua cái mới. Tiền ăn, tiền chơi, tiền sinh hoạt, nói chung là nhiều..."- cậu chép chép môi gật gù.

Hắn mở ví, ném một cái thẻ bạch kim đến trước mặt cậu.

Thằng nhóc ngạc nhiên, cầm lên ngó nghiêng, săm soi, sau cùng thì cười lớn.

"Cho tôi cái này thật đấy à."

Hắn nghiêm túc.

"Không."

" ...???"
.
.
.

"TÔI MUA CẬU."

Đôi mắt của cậu tròn lên không chớp. Hắn thản nhiên đặt cái cốc xuống dưới mặt kệ tủ.

" Từ giờ đến cho lúc tôi cảm thấy chán, thì cậu hãy bán cho tôi đi..."

*

Một cuộc gặp gỡ bất ngờ, ba lần quan hệ, hắn đưa ra yêu cầu kì lạ đến ngay cả bản thân cũng không tin nổi.

Cậu là con trai, không phải các hot girl đã từng qua tay hắn trước đây.

Cậu hoàn toàn xa lạ, không biết tuổi, không biết tên.

Cậu chỉ giống như một cơn mưa rào, mới mẻ, mát lạnh tưới qua đời hắn, vụt đến, vụt đi.

Hơn nữa cậu còn là "ĐIẾM".

Hắn hiểu rõ cái từ ấy nó nặng nề như thế nào.

Vậy vì cớ gì hắn lại buông ra cái lời đề nghị điên rồ như vậy.

Hắn không biết !!!

Hắn xem cậu giống như một món đồ chơi xinh đẹp bắt mắt. Cho dù biết rằng nó độc hại và không tốt, nhưng vẫn muốn sở hữu cho riêng mình.

Giống như hồi nhỏ, hắn từng khăng khăng đòi mẹ mua bằng được một cái ô tô hàng Tàu ở trong siêu thị.

Hắn tự nhủ:

Có lẽ hắn sẽ chán cậu nhanh thôi.

Bình minh của Phác Xán Liệt thường bắt đầu vào chín giờ sáng, hoặc cũng có thể là một giờ chiều, tùy theo cảm hứng và tâm trạng.

Ừ thì những kẻ như hắn dậy sớm để làm cái quái gì, khi mà cái cuộc sống ban ngày nhạt như nước ốc. Hơn nữa, việc chơi bời xuyên đêm thường tiêu tốn của Xán Liệt không ít năng lượng.

Hắn nghĩ nếu có thể bò được khỏi giường vào lúc đài nói như các cụ thì đúng là sức trâu chứ chẳng phải người.

Ấy thế mà hiện tại mới chưa đến sáu giờ, điện thoại của hắn đã reo ầm ĩ. Hắn vốn dĩ đã định mặc kệ, nhưng kẻ ở bên đầu dây vẫn không hề có dấu hiệu bỏ cuộc, và chuông thì cứ tiếp tục réo rắt kêu.

Thật phiền phức và lì lợm.

Cuối cùng thì Xán Liệt cũng phải đầu hàng, quờ quạng lên kệ tủ bên đầu giường với lấy điện thoại. Đến khi hắn mắt nhắm, mắt mở nghe máy thì cuộc gọi lỡ hiển thị trên màn hình đã đạt đến con số mười hai.

"Alo." - Hắn nói bằng cái giọng cáu kỉnh của một kẻ đang ngái ngủ.

"Này anh đẹp trai, mặt trời đã mọc từ một giờ trước rồi."

Âm thanh quen thuộc vang lên khiến Xán Liệt đang nhắm nghiền liền mở mắt, đầu óc đột nhiên trở nên tỉnh táo.

Giọng nói ấy không phải là của thằng nhóc ấy sao. Trong trong, cười cợt, tinh nghịch, giống như âm thanh dễ thương phát ra của một chiếc chuông bạc.

"Ừ, có chuyện gì ?" - Hắn nuốt một ngụm khô khốc xuống cuống họng, thờ ơ hỏi.

"Chả có chuyện gì. Thích thì gọi thôi."- Cậu đáp tỉnh queo. Hắn đoán khuôn mặt non bấn của thằng nhóc đang cười.

Cậu ta vốn tùy hứng như thế, làm những thứ mình thích mà chẳng cần đến bất cứ lí do nào. Kể cả việc làm người khác tò mò lẫn phát điên.

"F*ck, tôi đang ngủ. Để lúc khác nói chuyện đi."

"Không được."

"Vậy thì kệ cậu."

Hắn quyết định không đôi co thêm, nhanh chóng bấm vào nút kết thúc cuộc gọi một cách lạnh lùng. Hắn hiểu như thế là bất lịch sự nhưng mà hắn nghĩ mình không thể nuông chiều sự tùy ý quái gở của cậu mãi.

Được lần một rồi sẽ có lần hai, sau đó thì sẽ là ba, bốn, năm, sáu...có Trời mà biết.

Gặp nhau ba lần, thằng nhóc len lỏi vào trong cuộc sống và suy nghĩ của hắn, phá vỡ những nguyên tắc và quan điểm cá nhân từ trước đến giờ.

Xán Liệt nhớ là mình đã mua đứa con trai mặt búng ra sữa ấy bằng một cái thẻ bạch kim, vì thế chỉ hắn mới có quyền được áp đặt những sở thích và yêu cầu của cá nhân lên trên người cậu.

Giống như những đứa con gái trước đây, chỉ xuất hiện khi hắn cần, ngậm tiền, lên giường và cởi quần áo.

Cắt ngang mớ suy nghĩ của hắn, điện thoại vẫn tiếp tục reo. Lại là thằng nhóc cứng đầu và khó hiểu ấy. Có lẽ sự lạnh nhạt, cộc lốc của hắn chẳng thấm tháp vào đâu, hắn đã quên thằng nhóc ấy đã từng táo bạo thế nào.

Chẳng còn cách nào khác, hắn bắt máy lần hai, cố gắng thể hiện sự khó chịu một cách chân thực hơn.

" Này, tôi nói cậu không hiểu à."

" Không."

" Cái gì." - Xán Liệt hỏi lại. Sự ngang ngược của cậu đã vượt qua khỏi sức đo lường của hắn.

" Tôi đang ở trước nhà anh."- Cậu thản nhiên, không nhanh không chậm trả lời.

Câu nói lần này của cậu dội thẳng vào người Xán Liệt một xô nước đá, khiến đầu óc hắn hoàn toàn bị căng phồng ra, như vừa bị bơm chất kích thích.

Cái chết tiệt gì thế, hắn vùng dậy, bước đến cửa sổ vén tấm rèm lên. Bên kia đường, một thằng con trai mặc áo thun đen và đội mũ lưỡi trai đang đứng nghe điện thoại.

Cậu không đùa, cậu thực sự đang ở đây, cách hắn bán kính chưa đầy năm mươi mét.

Hắn gần như gầm lên trong điện thoại.

"Sh*t, cậu đang làm gì thế."

Thằng nhóc bật cười, vẫn cái ngữ điệu nửa đùa nửa thật.

"Không xuống năm phút nữa tôi qua bấm chuông nhà anh nhé."

"F*ck, ở yên đấy, chờ tôi."

Hắn chẳng còn cách nào khác. Hắn thừa nhận từ khi gặp cậu đến giờ, cho dù có muốn hay không, hắn vẫn luôn là người bị động.

Xán Liệt đánh răng, rửa mặt qua quýt, vơ đại một cái áo phông trong tủ mặc vào người. Hắn chạy xuống cầu thang, mở cánh cổng sắt, băng qua bên đường.

Hắn nghĩ cả hắn và cả cậu đều đang điên rồi. Có phải cậu đã đi quá giới hạn hay ảo tưởng về mối quan hệ của hai người hay không. Hắn lập tức nghĩ đến những cô bồ vòi vĩnh, õng ợt, lợi dụng và chẳng biết điều.

Hắn nghĩ có lẽ nên cải tạo lại món đồ mới mua nên biết thế nào là sự chừng mực, kể cả việc nếu thực sự phải dạy dỗ bằng nắm đấm.

Thế rồi những dự định và suy tính của hắn cũng chẳng đi đến đâu. Vài câu chửi mắng vốn nằm sẵn trong đầu để cảnh cáo cậu cũng nuốt cả vào.

Hắn hơi sửng sốt. Đối diện với hắn là thằng nhóc với khuôn mặt xanh tái, bợt bạt. Đôi môi dợt ra, trông không còn một chút sức sống.

Hắn thực sự không hiểu nổi tại sao với cái bộ dạng như thế, cậu vẫn có thể gọi cho hắn bằng cái giọng "gợi đòn" đặc trưng như vậy được.

Trái với sự ngạc nhiên của Xán Liệt, cậu bình thản như không, mở lời trước, pha chút giọng điệu đùa bỡn thường thấy.

"Hey, nhanh thật nha."

Hắn đứng im một lúc nhìn cậu, cuối cùng thì thu lại hết sự hung hăng, cục cằn vốn định bung ra, nửa lãnh đạm, nửa ôn nhu nói.

"Bị làm sao thế."

"Đừng bận tâm. Có cái này muốn đưa cho anh. Hôm trước anh làm rơi."

Cậu rút trong túi ra một sợi dây chuyền bằng bạc, chính xác là một cái đồng hồ quả quýt có thể đóng mở. Người hắn sững sờ, tê cứng.

Xán Liệt giật phắt lấy nó từ tay cậu. Tim hắn bắt đầu gấp gáp và cựa lên.

Cô ta cũng xinh nhỉ..."- Cậu nói.

Hắn hiểu cậu đang muốn nhắc đến điều gì, nhưng hắn không trả lời, nắm chặt lấy sợi dây chuyền im lặng trong lòng bàn tay.

Bức ảnh về khuôn mặt người con gái mười tám thắt hai bím đuôi sam vẫn hiện lên trong trẻo vẹn nguyên trong tim hắn.

Nhưng rồi, hắn lấy lại bình tĩnh nhanh chóng, nuốt một ngụm khô khan. Hắn nhìn xuống đống tàn thuốc và đầu lọc ở dưới chân cậu. Nó nhiều đến mức, hắn nghĩ cậu đã phải đốt cả bao.

"Chờ ở đây lúc nào ?" - Hắn hỏi.

"Nửa đêm."

"Cậu điên à ?" - Hắn giật mình vì lời nói của thằng nhóc.

"Ừ..." - Cậu đáp lại hắn đầy bình thản.

"Sao biết nhà tôi."

"Đơn giản mà. Cái thành phố này bé lắm." - Cậu cười.

Hắn cũng chẳng hỏi thêm. Sự thật thì những thắc mắc về cậu nhiều đến nỗi nếu để được giải đáp, hắn cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu nữa.

Hắn chần chừ giây lát rồi đề nghị.

"Muốn vào nhà nghỉ chút không."

"Không, chưa chết được." - Giờ thì lại đến cậu thờ ơ.

Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng hắn. Đôi mắt trong vắt và ẩm ướt tự nhiên như chứa nước, đẹp nhưng buồn. Môi cậu kéo lên vẽ thành một nét cười như có như không.

"Hẹn anh tối nay. Bar Growl, nhớ đến nhé. Ít ra anh nên cho tôi một lí do chính đáng để xài tiền trong thẻ" - cậu nhún vai - "đừng hoang phí thế."

Nói rồi cậu bắt một cái taxi rời đi ngay lập tức, bỏ lại hắn với hàng trăm dấu chấm hỏi trong đại não.

Cậu là một thằng nhóc nổi loạn. Hắn biết. Nhưng sự nổi loạn của cậu cũng thật kì cục và khác người.

*

Tối, như đã hẹn, Xán Liệt lại phóng xe lên bar, tâm trạng có chút cải thiện, trở nên hưng phấn. Thằng nhóc đến đó trước hắn, đã trút bỏ tất cả sự mệt mỏi, thiếu sinh khí ban sáng, đang nhảy hết mình trên sàn cùng một đám nam nữ đua nhau điên cuồng thác loạn.

Hắn nhìn thấy cậu chìm giữa một đám da thịt ngồn ngộn. Khuôn mặt thằng nhóc vừa bất cần vừa thỏa mãn. Hắn cũng không rõ là cậu có cắn thuốc lắc hay không.

Một con nhỏ ăn mặc sexy phối hợp cùng cậu, lẳng lơ hết mức, ra sức vuốt ve ngực áo phông của thằng nhóc, nhảy những tư thế gợi dục uốn éo khiến nhiều người xem sẽ cảm thấy đỏ mặt.

Xán Liệt dù đã chẳng còn xa lạ gì với mấy cảnh ấy nhưng hắn cảm thấy không vui. Có lẽ hắn không muốn thấy thứ mình bỏ tiền ra mua về bị người khác ve vãn, giống như ngay từ nhỏ, hắn từng căm ghét những người tự ý đụng chạm vào đồ đạc của mình.

Hắn nghĩ, với hắn, cậu chả là gì cả. Cậu không phải là người tình, cậu chỉ là một món đồ chơi, tệ hơn thì là một con sexdoll, một thằng điếm.

Xán Liệt tiến lại gần, ngoắc lấy tay cậu. Thằng nhóc nhận ra hắn liền mỉm cười. Cái răng nanh nhỏ lộ ra làm cho cậu có phần tinh quái. Cậu quay về phía hắn nhún vai, vẫn tiếp tục nhảy nhót, thậm chí cắn môi khiêu khích.

Hắn nghĩ mình cũng chả việc gì phải đứng yên, khi mà âm nhạc thì xập xình và các tế bào thì rạo rực. Cả hai bắt đầu quẩy xõa hết mình như những con thiêu thân trong ánh đèn màu chớp nhoáng.

Thỉnh thoảng, tay cậu cố ý chạm qua quần hắn, khuôn mặt tỉnh bơ, nhưng lại tỏ rõ ý cười. Lần đầu tiên, hắn có khát khao muốn đè cậu xuống, thì thầm vào tai của cậu.

"Cậu đúng là một thằng bé hư hỏng."

Đúng thế, mọi thứ, đều thể hiện sự hư hỏng.

*

Cậu và hắn đi vào trong nhà vệ sinh. Hắn vừa rửa tay trước gương vừa hút thuốc. Hương vị của nicotin không có gì hay ho, chỉ là dính vào thì dễ nghiện và khó bỏ.

Cậu đứng cạnh hắn, tay mân mê miết lên chiếc vòi nước làm bằng inox.

"Cậu tên gì." - Hắn chậm rãi hỏi.

"Bạch Hiền."

"Cái gì Bạch Hiền."

"Biện Bạch Hiền."

"Ờ. Bao nhiêu tuổi."

"Trẻ hơn anh, biết vậy là được rồi."

Hắn nhếch môi cười. Ừ, biết nhiều thì có giải quyết được cái gì đâu.

Đến những thứ thuộc về chính bản thân hắn, hắn còn chả muốn quan tâm nữa.

"Còn mệt không." - Hắn nhớ đến hình ảnh của cậu khi sáng. So với hiện tại giống như không phải là cùng một người.

"Không cần phải quan tâm đến tôi như thế đâu."

Cậu ung dung tiến lại gần hắn, rút lấy một điếu thuốc. Hắn quan sát cậu, khuôn mặt đối diện dưới ánh đèn trở nên thu hút đến kì lạ.

Mặc dù hắn thừa biết lúc nào cậu cũng rất điển trai. Đôi mắt nhỏ nhưng rất sáng, sâu thẳm và câu dẫn. Ánh sáng làm bờ môi trở nên hồng nhuận và mọng nước như thạch dẻo.

Từ vị trí này, hắn có thể nhìn rõ quai hàm bắt mắt và xương quai xanh lộ rõ mồn một của thằng nhóc. Phác Xán Liệt bắt lấy cổ tay cậu. Hắn nói.

"Đừng hút."

Cậu ngạc nhiên.

"Tại sao."

Hắn dụi đầu thuốc lá vào cái gạt tàn thành một đốm đen lổn nhổn.

"Vì tôi muốn hôn cậu."

*

Họ tiến vào một buồng vệ sinh, dập nắp bồn cầu và khóa cửa lại. Hắn không ngại ngần áp cậu vào tường và cuồng dại đáp lên môi cậu một nụ hôn ướt át.

Bàn tay hắn đặt lên ôm lấy gò má nhỏ của cậu ghì chắc lấy.

Thằng nhóc có hơi mất bình tĩnh. Sự bạo dạn vốn có giống như bay hơi. Toàn thân trở nên căng cứng, gấp gáp và hổn hển.

" Thả lỏng."- Hắn thì thào.

Cậu không nói gì, chỉ đứng yên lặng. Hắn biết, khi làm tình, thằng bé nổi loạn ấy sẽ trở thành một người câm. Hắn di chuyển đầu lưỡi thuần thục.

Hắn sục sạo, bá đạo, chiếm giữ.

Hắn đưa tay bắt đầu cởi khuy áo của cậu, không nhẹ nhàng nhưng cũng không vội vã. Hắn từ từ lột chúng qua vai, trần trụi dưới ánh đèn.

Cậu nắm chặt hai bàn tay, không gian chật hẹp với bốn bức tường trơn nhẵn không có chỗ để làm điểm tựa hay bấu víu. Hơi thở của hắn phả lên da thịt cậu, nóng rực và thiêu cháy.

Những cú va chạm khiến cậu cong người lên, thở dốc.

Cuối cùng không chịu được, cậu bấu chặt tay lên vai hắn, run rẩy. Mái tóc rũ xuống vầng trán lấm tấm mồ hôi. Hương vị của cả hai quyện lẫn vào nhau.

Hắn đặt tay lên eo cậu và di chuyển.

Xán Liệt nghĩ, có lẽ hắn nghiện cái cảm giác này, cũng giống như là hắn nghiện thuốc lá, nghiện rượu hay là nghiện tỷ thứ linh tinh khác.

Có lẽ, đàn ông đều là thứ sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới và lí trí của hắn thì đang bị tình dục chi phối chăng.

Hắn bỗng nhiên nhớ đến một người, nhớ đến một thời đã từng yêu và từng "sống".

Người con gái làm thay đổi cuộc đời hắn và lại tự tay phá hủy nó mà chẳng đưa ra bất kì lí do gì cả. Tất cả chỉ vẹn vẹn là một câu nói nhẹ bẫng và một cái buông tay.

Hắn cắn môi, bắt đầu trở nên điên cuồng và thô bạo. Hắn tóm chặt lấy hai tay cậu và dữ dội phát tiết với cơn thịnh nộ ập đến từ chính suy nghĩ vẩn của chính mình.

Hắn đột nhiên muốn chà đạp cậu, làm tổn thương cậu, làm đau cậu, giống như cách mà trái tim của hắn từng bị giày vò bởi một con người tàn nhẫn khác.

Là xác thịt.

Có sao.

Cậu là của hắn.

Xác thịt này.

...cũng là của hắn.

Một lần nữa hắn lại tự nhủ, hắn điên rồi.

Cậu không phản kháng, cậu cũng không rên rỉ, kêu la. Cậu đón nhận mọi thứ trong lặng im như một con búp bê tình dục.

Trong một giây phút, hắn bất chợt gọi tên cô ta, và nhận ra sự điên cuồng và ngu xuẩn của chính mình.

Hắn đẩy cậu ra , ngực trái trào lên một cảm giác nghèn nghẹn. Hắn nhìn cậu, sau đó vội vàng bỏ ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

Tất cả không một lời nói.

Hắn biết nói gì.

Chỉ là hắn không thể làm tình nữa.

*

Hắn bỏ ra ngoài kiếm một chai rượu mạnh và tu ừng ực như nước lã. Hơi men làm hắn bình tĩnh lại. Hắn thò tay vào trong cổ áo, chiếc dây chuyền vẫn nằm yên trong đấy.

Một cô nàng trẻ tuổi, gợi cảm, mặc áo ren lộ đến hơn nửa ngực sà vào lòng hắn.

" Anh đẹp trai, uống rượu một mình sao."

Câu nói của cô ta làm hắn bất chợt sực tỉnh. Thằng nhóc cho đến giờ vẫn chưa hề quay lại. Cậu không khỏe, hắn biết. Cậu không chuyên nghiệp, hắn biết. Cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc, hắn biết.

Thế nhưng hắn lại không thể kiểm soát được hành vi. Hắn cảm thấy mình giống như một con quỷ sắc dục khi làm tình, tệ hơn khi lại gọi tên người con gái ấy.

Hắn thấy áy náy, nhưng không thấy tội lỗi. Hắn rút điện thoại ra gọi cho cậu. Chuông reo hồi lâu rồi tắt, không ai trả lời.

Chẳng hiểu sao, hắn lại một lần nữa đứng dậy và hướng về nhà vệ sinh.

Hắn không hi vọng thằng nhóc còn ở đấy, chỉ là hắn muốn làm một việc chắc chắn để không phải áy náy lương tâm khi bất kì một từ "ngộ nhỡ" nào đó xảy ra.

Hắn từng đọc qua báo, bạo lực tình dục thực sự có thể giết người, dù hắn thừa hiểu chuyện vừa rồi chẳng nghiêm trọng đến mức như thế.

Hắn chỉ nói rằng mình muốn hôn cậu, nhưng hành động lúc đó gần như cưỡng bức thì đúng hơn.

Cuối cùng, khi mở cánh cửa ra thì cậu vẫn ở đó. Có điều, mọi thứ lại không hề giống như hắn nghĩ.

Cậu đã chỉnh trang quần áo chỉnh tề, lành lặn, nguyên vẹn.

Chỉ là, thằng nhóc ấy đang co rúm lại một xó, bờ vai giống như run rẩy. Khi nhận ra hắn xuất hiện, cậu hướng mắt nhìn lên.

Hắn giật mình, sửng sốt

Hắn thực sự không thể tin.

Thằng nhóc nổi loạn mà hắn biết lại đang ngồi khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro