Chap 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- CÁI GÌ !!!!!!!!Hàng xóm cũng biết nhà này có đứa con trai đanh đá, mồm to hơn loa phường, nhưng vẫn có tí giật mình, thấy công lực thằng bé có vẻ hơn mọi ngày.
- Bố mẹ nói đùa cũng phải đúng lúc, đúng chỗ chứ, con trai bố mẹ bất tài đến nỗi mới mười mấy tuổi đầu đã bắt đi lấy chồng là sao??? Lại còn sắp đặt này nọ, thời đại nào rồi, có phải trước công nguyên đâu???
- Con trai xinh đẹp của bố uống cốc nước hạ hỏa nào. Đằng nào bố mẹ cũng hẹn rồi, con cứ đến gặp người ta, biết đâu...
- Người ta đường đường là giám đốc một công ty, gia cảnh lại tốt, từ trước tới nay mày chả chịu học hành đàng hoàng, thi tốt nghiệp xong thì lấy chồng luôn chứ còn gì._mẹ cậu mắngỪ đúng là từ bé cậu đã không thích học, mà đã không thích thì có học cũng chả vào, cậu thấy cậu học được đến giờ là giỏi lắm rồi. Sau một hồi nói lên nói xuống, thì tóm lại sự vụ nó là như thế này. Ông của 2 bên là bạn thân vào sinh ra tử, nên 2 bên có hẹn ước, nhưng sinh ra toàn con trai nên đành đợi đời cháu, nhưng vẫn là con trai nên vẫn quyết định cho lấy nhau, thời đại nào rùi, quan trọng gì. Bố mẹ cậu lấy nhau muộn hơn nên, cháu trai nhà bên kia hơn cậu 10 tuổi, học hành lại giỏi giang, sau khi tốt nghiệp đại học về làm ngay trong công ty của gia đình. Bố mẹ cậu còn cười bảo là kiểu gì cậu cũng thích. Cậu tặc lưỡi, một ông già đầu to mắt cận thích sao nổi,kiểu này là không ai thèm yêu mới phải tìm vợ bằng cách này. Thôi thì cũng chả mất mát gì, lại được ăn uống miễn phí, mình cứ đến rồi chọc chohắn sợ luôn, cạch cái thói già mà khoái gặm cỏ non.

**Tại nhà hàng.
- Xin hỏi cậu có phải là cậu Baekhyun không?
- Đúng rồi.
- Mời cậu đi lối này, hôm nay tổng giám đốc đã có lệnh tiếp đãi cậu chu đáo. Ngài ấy bận công việc sẽ đến muộn một chút. Mong cậu thứ lỗi. Hẹn bổn thiếu gia mà dám đến muộn, không biết là thích nhích hay thích dừng đây. Đã thế thì "Bồi bàn mang menu ra đây. Hmm...-toàn tiếng Anh, cậu nhìn mà toát mồ hôi- thôi mang hết tất cả những món gì ngon nhất, đắt nhất ra đây".
Một lát sau nhìn bàn thức ăn đầy ăm ắp, cậu hả dạ lắm. Nhìn cậu bé thế thôi chứ nổi tiếng có dạ dày không đáy, đúng là người gầy thầy cơm mà. Đang định gắp thì chuông điện thoại reo lên:
- Cô cháu trai tục tưng của ông đến chỗ hẹn chưa thế hay còn đang nướng khét khẹt trên giường?
- Ông yên tâm cháu đến rồi, nhưng cái tên chết tiệt ấy chưa đến, hắn bắt tục tưng của ông phải đợi nè huhu
- Ầy, cậu ấy bận công bận việc thôi mà, cháu ông chịu khó nha. Thôi ông đi câu cá đây, mấy em cá chép đợi ông mòn mỏi rồi, bái bai tục tưng của ông.
- Ơ ông ơi... Cậu tức mà không làm được gì, nghĩ nỗi buồn lúc này chỉ có thức ăn mới làm nguôi đi được. Cậu cầm đũa lên lập tức chiến đấu ngon lành mà không thèm đợi tên già đầu phách lối kia. Định bụng ăn hết mà chưa đến cậu sẽ lấy cớ hắn coi thường cậu mà hủy luôn vụ này, lợi cả đôi đường. Nhưng kế hoạch không thành. Đang nhồm nhoàm miếng beefsteak thì có người đến vỗ vai cậu:
- Xin lỗi anh đến muộn, em vẫn tham ăn như ngày nào nhỉ.Vừa nhìn thấy hắn và nụ cười trắng gìmà sáng thế ấy trong đầu cậu chỉ có đúng một suy nghĩ "Ây ya ya". Mặt hồ đang yên ả mà hắn đến bắn bùm mộtcái làm xáo động hết cả.
- Nhìn anh gì mà khiếp thế. Anh biết anh tươi ngon nhưng không làm beefsteak được đâu.
- Xì! Tươi tắn nỗi gì. Già khú đế.Sao nói ra câu đấy mà cậu muốn tát một cái vào mặt mình thế. Ừ thì hắn không tóc vàng tóc đỏ như mấy thằng bạn cậu, hắn không quần áo kiểu hàn quốc hàn xẻng như bạn cậu...hắn khác. Hắn hợp với bộ vest đến lạ . Đôi mắt thì tự tin một cách thái quá, sâu và lúc nào cũng như hấp háy cười. Ghét thế không biết!!!
- Sao em không nói gì?
- Nói gì? Chuyện sắp đặt vớ vẩn này...
- Anh không thấy nó vớ vẩn. Anh thậtlòng đã rất mong chờ nó.
- Anh bị điên ah? Tôi và anh không quen biết nhau, không yêu thương gì nhau sao lấy nhau được chứ. Mà anh thì là một doanh nhân thành đạt, còn tôi chỉ là một thằng bé chưa tốt nghiệp xong cấp 3. Chúng ta chả có gì tương đồng cả.
- Hahaha. Em nhầm rồi. Thứ nhất là chúng ta có biết nhau đấy chứ. Thậm chí anh còn thấy em chào đời, sau đấy còn dỗ em khóc, cho em ăn bao nhiêu lần ý chứ. Nhưng khi anh học lớp 12 bận ôn thi rồi ra nước ngoài du học nên không được gặp em từ ngày ấy đến giờ.
Trong trí nhớ cậu hiện về một người như thế thật, người mà ngày bé cậu yêu thương nhất chỉ sau ông nội và bố mẹ. Cậu còn nhớ, mỗi lần bị bố mẹ đánh đòn, anh thường can ngăn bảo vệ cậu, thế mà lần ấy cậu bị đánh đến rát đỏ cả mông, gào khóc tên anh mà chả thấy anh đâu. Cậu tức không thèm ăn cơm mấy ngày liền, chỉ đòi anh. Khi đi học, không thấy anh đến đón rồi cho cậu đi ăn kem. Cậu chạy về nhà lao vào lòng mẹ òa khóc"Con không chơi với anh Chanyeol nữa, không thèm huhuhuhu". Hóa ra anh là ... hắn.
- Anh là anh Chanyeol?
- Ừ. Anh Chanyeol của Baekhyun đây, anh Chanyeol của mình em thôi.Ngày bé em chả nói thế còn gì. Vả lại, em còn nói lớn lên nhất định em sẽ là vợ của anh.
Baekhyun thoáng đỏ mặt.- Lời trẻ con anh nhớ làm gì.
- Thế thì em phải chịu trách nhiêm rồi, anh giữ tấm thân trong trắng baonhiêu năm đợi em đấy.
- Anh ra vẻ ngượng ngùng gì đấy!!! Cứ làm như gái ngoan chờ chồng ấy. Chịu trách nhiệm thế nào đây, nói trước nhà tôi nghèo lắm đấy.
- Lấy anh thôi- hắn nói bằng giọng nhẹ không, tay thì ngoắc bồi bàn mang ra món tráng miệng. Nhìn hắn đáng ghét quáaaa!
- Tại sao anh không yêu một người rồi lấy người đó giống như bao người khác.
- Bố mẹ anh mất khi anh còn rất bé. Những ngườiquan trọng nhất với anh chỉ còn ông và em. Ông luôn nhắcnhở anh phải làm cho em hạnh phúc cả đời. Còn tình yêu của chúng mình cứ từ từ vun đắp.
Cậu nhìn chằm chằm vào đĩa bánh ngọt đủ màu sắc trước mặt. Cậu không phải tuýp người trông chờ vào tình yêu, chả thế mà triết lý sống của cậu là"Người yêu thì có thể không có nhưng chó nhất định phải có một con". Những lúc vui buồn có bạn bè ở bên là tốt nhất. Ừ thì cũng đôi lần timcật có biến, nhưng chỉ 3 7 21 ngày là cậu chán. Vậy là nghiễm nhiên tình yêu thành một cái gì đấy thật nhàm chán với cậu. Lại còn yêu một ai đó và lấy người ta thì lại càng xa vời. Thế mà bây giờ có một tên nhảy bổ vào cuộc đời cậu muốn lấy cậu làm vợ. Cái tên có vẻ đểu ấy lại là bạch mã hoàng tử màngày bé cậu chết mê chết mệt mới khổchứ. Cậu ngẩng lên nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn cậu. Cậu chợt nghĩ... hắn làm chồng mình cũng... không tệ. Cậu nói:
- Tôi không biết nấu ăn, lại thích ngủ nướng. Mọi người nói tính tình tôi quái đản còn nói tôi là thiên hạ đệ nhất lười biếng. Bố mẹ tôi bảo là"Chỉcó chó nó mới lấy mày"
- Ồ! Anh là người 100% không phải cẩu thành tinh đâu. Mà đấy là mọi người nhận xét, còn em tự thấy em thế nào?
- Đương nhiên tôi là một người tuyệt vời rồi, nên anh lấy được tôi là phúc 70 đời nhà anh đấy.
- Anh sẽ về nhà vái lạy tổ tiên đã cho anh cái phúc này mới được, vợ của anh ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro