Chap 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ 7, cậu với mấy đứa bạn thân hay tụ tập ăn cơm nói chuyện với nhau.
-Chen ơi mở của cho tao.
- Xe đâu? Đi gì sang?
- Chồng đèo sang. Tí lại đón về. không nỡ để vợ đi một mình hehe.
- Thế mà không dắt vào cho cả lũ xem mặt.
- Có việc ở công ty rồi.
- Đấy! Chúng mày cứ bảo tao lấy chồng sớm nhấthội_bạn cậu Luhan nói.
Lay nhìn Baekhyun nói:
- không thể tin là cái người từng tuyên bố cả đời không thèm lấy chồng, bây giờ lại sắp theo chồng bỏ cuộc chơi.
- Này Baekkie - Luhan giơ nắm tay lên- Tên đó mà bắt nạt mày cứ nói với tao,bọn tao sẽ đòi lại công bằng cho mày.
- Thế thì tí lão đến chúng mày xử đẹp lão luôn đi, suốt ngày giao một đống bài, bắt tao làm để ôn thi. Đầu óc sắp nổ tung rồi.
Điện thoại cậu báo có tin nhắn đến. "Đấy của Tào Tháo đấy": "Dung noi xau a vo nhe".
Bốn đứa nhìn nhau cười, thương anh chàng ở công ty chắcđang hắt xì liên tục)
- Ngoài ba đứa mày, tao nói với những đứa khác chả đứa nào tin cả.
- Sau khi thi tốt nghiệp xong mày đưathiếp tận tay là chúng nó tin ngay. Bọn tao thật lòng mong cho mày hạnh phúc.
- Đúng! Ban đầu mày nói, bọn tao định cản nhưng biết mày đã quyết không ai thay đổi được. Với lại nghe mày kể thì anh ta có vẻ là người tốt, lo cho mày từ học hành, đi đứng, mong mày vui, sợ mày buồn. Thực sự là người mày có thể gửi gắm cả đời.
- Ừ, cảm ơn chúng mày nhiều lắm. Thôi tao đói rồi, ăn cơm thôi. Tao có mua nước ngọt sang đây,hôm nay phải uống mừng. không say không về.

Mùa hè năm cuối cấp 3 đến thật nhanh. Những lần cùng nhau trốn học bị phạt, bao lần đuổi nhau tán loạn trong lớp như lũ giặc, rồi hì hụi thiết kế áo đồng phục và con đường về 3 năm đều có bạn bè, cùng nhau trò chuyện, cũng nhau hát nghêu ngao... rất nhiều những cái "cùng nhau" đó mọi người khắc ghi trong những trang lưu bút cuối cùng của thời học sinh. Ai cũng im lặng nhìn nhau vì ngày mai chia xa, mỗi đứa một con đường, nhưng tất cả sẽ là kỉ niệm đẹpkhắc cốt ghi tâm mà 10, 20 năm sau cũng không thể nào quênđược. Baekhyun ngậm ngùi nhìn bạn bè mình, cậu gào lên:
- không được khóc, nước mắt hãy để cho ngày hội ngộ. Chia tay nhé rồi ngày vui ta gặp nhau.
- Thằng này mày nói chuối quá. Chúng mày, giết nó!!!
Buổi học cuối cùng. Cậu đã không khóc. Thế mà ra cổng trường thấy anh đang đứng đợi, cậu lại chạy ngay vào lòng anh khóc. Bọn bạn nhìn thấythế liền chạy đến trêu cậu nhưng nhìn nhau thế nào rồi cả lũ lại ôm nhau khóc.Kỳ thi tốt nghiệp gần sát nút, dù ai cũng nói trượt còn khó hơn đỗ, nhưng cũng không được chủ quan. Học 12 năm giời, chốt hạ nó phải đẹp mới bõ. Cũng may anh kèm cậu rất chặt, ngày ngày kiểm tra, có bị cậu cằn nhằn là ông già khó tính cũng mặc. công sức đã được trả bằng kết quả tốt nghiệp loại khá. Anh nhìn cậu dịu dàng nói "Vợ anh thông minh mà mỗitội lười thôi".


Sau đấy 2 bên gia đình gặp mặt và định ngày tổ chức hôn lễ. Chuyện này để người lớn bàn là đủ, 2 người len lén rồi lẩn mất.
- Haizzz....
- Sao e thở dài?
- Thích thì thở dài.
- Sao em im lặng thế?
- Thích im lặng.
- Sao cái môi kia cứ bĩu ra thế kia?
- Thích bĩu đấy.
- Thế mở mắt trừng trừng thế này chắc cũng vì thích hả?
- Ai bảo? Thích nhắm đấy. Nói rồi cậu nhắm nghiền mắt lại. Chỉ một lát sau, cậu cứ thấy anh chọc chọc vào người cậu:
- Sao cứ trêu em thế? Gắt lên rồi cậu mở mắt ra. Bãi cỏ nhân tạo trong biệt thự nhà anh tràn ngập những trái bóng bay đủ màu sắc. Cậu còn chưa hết ngạc nhiên, lại có thêm chục đứa trẻ con chạy đến bên chân cậu ríu rít:
- Chú Baekhyun ơi, chú lấy chú Chanyeol nhé.
- Chú Chanyeol bảo chú sẽ cho bọn cháu ăn kẹo.
- Chú Baekhyun ơi, chú đẻ em bé đi.
Cậu cười nắc nẻ vì những câu nói ngây thơ vô số tội của bọn trẻ. " Anh chỉ được cái dạy hư chúng nó". Anh cũng cười rồi quỳ xuống, đưa hộp nhẫn lênnói:
- Em có đồng ý cùng anh gia tăng dân số không?
Cậu đỏ mặt "Anh nói cái gì thế???"
- Lấy anh nhé! Cậu gật đầu, trên môi nở 1 nụ cười rạng rỡ. Thực sự trên đời này, ở đâu đó có 1 người mà sự tồn tại của mình là tất cả đối với người đó. Bạn cứ tìm được mà xem, hạnh phúc không kém Baekhyun đâu. Chanyeol đeo chiếc nhẫn vào tay cậu rồi ôm chầm lấy cậu kệ bọn trẻ con hò reo nhảy múa. Lúc này cậu ngĩ ai bảo cứ yêu mới cưới được nào. người ta bảo sau các cuộc hôn nhân, tình yêu chỉ kéo dài được 5 năm, không yêu thì không bao giờ mất đi (làm gì có gì để mất đâu haha). Mọi người nói hình như cậu yêu anh! Thế nào là yêu, kệ đi,đánh chết cũng không thừa nhận.
Ngày cưới diễn ra suôn sẻ. mọi người đều đến chung vui với cậu, nhưng cũng có người xầm xì nói cậu trẻ quá, rồi đoán này đoán nọ. Cậu nói thầm vào tai anh, "Hôm nay em rộng lượnghải hàkhông thèm chấp". Tiếp đến bàn bạn bè cấp 3, cậu nháy mắt cười với chúng nó, thằng Sehun nhanh mồm nói:- Thế là Baekhyun theo anh nhà bỏ làm cách mạng thật rồi. Mà đường cách mạng còn lắm gian truân, cậu ác quá.
- Các đồng chí yên tâm, tuy người ở xuôi nhưng lòng luôn hướng về chiến khu. Có trận đánh nào lớn, cứ a lô là tao có mặt liền.
Cả lũ cười hỉ hả. Đám cưới ồn ào tiếng hò dô và tiếng cười nói. Hôm nay chúng ta đều mừng cho đôi trẻ. Cuộc đời phía trước còn dài, và thành hay bại đều do quyết định của hai người mà thôi...========================Họ lấy nhau được một tuần có lẻ rồi, nhưng mà chuyện vợ chồng thì... không có. Quay lại đêm tânhôn. Người ta nói " Môt khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng". Thế mà xem hết film kênh A rồi kênh Z, hết chương trình thì cậu rủ anh chơi bài. Trong lòng thì sợ sệt cái vô hình chung mà hầu như đứa con gái nào cũng sợ. Ngày xưa chém gió với bạn bè thì có ngại ngùng đâu, còn tỏ vẻ hiểu biết nữa chứ. Mấy đứa bạn dặn trước thì cậu còn phẩy tay úi xùi. Khổ thế, bây giờ ai đào cho cậu cái lỗ đi, cậu lao xuống ngay ý chứ. Chơi bài cũng chán rồi, cậu lại rủ anh chơi cờ caro. Được một lúc anh buông bút:
- Anh mệt và buồn ngủ lắm rồi. Đi ngủthôi em.
Cả người cậu run như cầy sấy, Đầu óc quay quay. Đặt lưng xuống giường mà cứ như chuẩn bị bước vào phòng tra tấn. Cậu nằm quay lưng lại với anh,không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Rồi bất ngờ, anh vòng tay ôm lấy cậu làm cậu giật bắn. Anh kéo cậu nằm sát anh rồi khẽ thì thầm:
- Rơi xuống đất bây giờ. Em chưa sẵn sàng thì anh không mạo phạm em đâu. Ngủ đi. Mệt cả ngày rồi. Ngủ ngon vợ yêu.
Đấy thế là cậu nhẹ nhõm chìm vào giấc ngủ. trong lúc lim dim cậu còn nghĩ, "Chồng ôm ấm thật"

- Sao hôm nay vợ anh dậy sớm thế?
- Thi thoảng cũng phải làm đồ ăn sáng cho chồng chứ. Em học lỏm bác quản gia đấy.
- Để anh chạy đi lấy lọ beberin sẵn nhé.
- Anh lại thích bạo lực gia đình ah? Xong rồi này. Thử tay nghề vợ anh đi
- ....em nhầm đường với muối ah?
- Chả có lẽ - cậu gắp một miếng ăn thử- Anh lừa em!!!
- Haha. Vợ anh làm ngon nhất. Anh nói rồi mà, vợ thông minh chỉ mỗi tội lười.
- Khéo nịnh chưa kìa. Ăn nhanh đi cònđi làm. Ăn xong, anh lên phòng thay đồ...
"Choang!!!"
Cậu chạy nhanh lên phòng, chỉnh cà vạt chồng rồi cười ngây thơ nói với anh:
- Chồng ơiiiii, tí chồng bảo bác quản gia đừng mắng vợ vì tội rửa bát làm vỡ đĩa nhé.Anh nhìn cậu cười như nắc nẻ.
- Vợ hậu đậu của chồng ơi, hiện giờ công ty đang có rất nhiều project quan trọng phải làm ngay nên tạm thời anh không thể đưa vợ đi nghỉ tuần trăng mật. Xin lỗi em nhé.
- không đi bây giờ thì đi lúc khác, em tính lãi mà, không sao đâu- cậu nháy mắt.
- Ok, lãi cao thế nào anh cũng lo được. Chắc chỉ tầm 2 tháng nữa là anh trả em được.

Một hôm đi làm về anh thấy cậu cứ đăm chiêu nghịch cái điều khiển tivi. Hỏi ra mới vỡ nhẽ, anh bảo vợ anh lớn rồi đấy. Nhìn bạn bè đồng trang lứa đều có ước mơ, đều đang dốc sức vì giấc mơ đó. Còn cậu ở nhà làm cái chức vị phu nhân mãi đâu được. Chúng nó học đại học, cậu cũng thèm. Anh lại nói cậu rất thông minh mỗi tội lười quá. Bây giờ học cũng đâu có muộn, có ý chí rồi, chỉ còn cần nỗ lực thôi. Lúc kèm cậu ôn thi tốt nghiệp, anh đã giúp cậu nắm căn bản khá tốt. Hơn nữa,"Bây giờ có anh, một thiên tài gia sư cấp tốc cho em nó phải khác". Cậu cười: "Thế trả công cho gia sư thế nào đây?"
- Nấu cơm cho anh ăn. Anh chỉ thích ăn cơm vợ nấu thôi.
- Đồng ý. Kèm cái này nữa.Nói rồi, cô hôn lên môi anh.- Cảm ơn chồng em, luôn chiều theo những quyết định bất thình lình của em, lại còn khích lệ em nữa.
Anh dụi dụi trán anh lên trán cậu:
- Yêu thế không biết!
- Ai cho yêu mà yêu!!!
- Cứ yêu đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro