Chap 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Baek Hyun có chút giật mình nhìn anh, vô thức nắm lấy tay cô gái kéo ra phía sau mình.

"Chan Yeol... hôm nay không phải trong kỳ nghỉ sao??? Sao anh... à cậu lại đột nhiên đến đây???"

Cô gáu nép sau lưng Baek Hyun, Chan Yeol không khó nhận ra cô là một thành viên của nhóm nhạc nữ chuẩn bị debut. Siết chặt nắm tay, đè nén cơn giận, anh nhếch môi hỏi

"Vậy cậu đến đây làm gì??? Tập luyện hay hẹn hò???" Hai từ cuối anh cố ý hằn từng tiếng.

Baek Hyun không lên tiếng. Chan Yeol cười khổ trong lòng. Cậu đến một lời giải thích cũng không muốn cho anh.

Không khí im lặng đến đáng sợ, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thút thít của cô gái sau lưng Baek Hyun. Cậu nhìn anh đang giương đôi mắt đầy chất vấn về phía mình. Vẫn không nói gì, cậu xoay lưng nắm lấy tay cô gái kia, giọng đầy ôn nhu vỗ về.

"Đừng sợ, không sao đâu. Em về trước đi, anh sẽ nói chuyện với cậu ấy"

Cô gái ngước lên nhìn Baek Hyun, cậu khẽ gật đầu như trấn an. Vô thức lướt qua Chan Yeol bắt gặp ánh mắt dò xét của anh liền cúi đầu nhanh chóng rời đi.

"Thật sự không nhận ra Byun Baek Hyun của anh lại có lúc như thế này!!!" Chan Yeol khó khăn nói từng tiếng, nghe qua có vẻ như đầy mỉa mai nhưng thực chất là đâu lòng tuyệt vọng đến tột cùng.

Baek Hyun vẫn im lặng, mãi một lúc sau cậu mới nói

"Chan Yeol, chúng ta về kí túc xá nói chuyện" Khi cậu bước ra đến cửa anh vẫn đứng im không nhúc nhích.

"Cậu có thể đến đây hẹn hò trai gái thì có gì mà chúng ta không thể nói ở đây chứ!!!"

Baek Hyun mím môi không đợi anh nói gì thêm, nắm chặt tay anh toan kéo đi thì lại bị anh hất mạnh tay ra.

"Chan Yeol à, em..."

"Anh không muốn nghe em nói gì cả..." Thanh âm anh nhàn nhạt như tan ra trong không khí.

Baek Hyun lại im lặng...

"Từ lúc nào???" Một câu hỏi không đầu không đuôi.

"Hơn một tháng trước"

"Tại sao???"

Cậu lại im lặng...

"Bây giờ ngay cả nói chuyện với anh cũng không muốn sao??? Đã chán ghét đến vậy rồi sao???" Chan Yeol khẽ cười, nụ cười đầy chua chát.

"Không phải. Em chỉ là không biết nói như thế nào để anh ít bị tổn thương nhất..."

"Ít bị tổn thương nhất..." Anh ngừng lại một lát "Ngay cả lúc em quyết định lừa dối tôi thì em đã dùng cách tàn nhẫn nhất để tổn thương tôi rồi em có biết không???"

Trái tim Baek Hyun khẽ nhói lên một nhịp. Cậu xoay mặt qua một bên không nhìn anh, cậu sợ nhìn sẽ không nhịn được bước đến ôm lấy anh... Cậu sợ sẽ nói hết tất cả cho anh biết...

Chan Yeol từ từ tiến đến trước mặt cậu, xoay mặt cậu nhìn thẳng vào mình, bất giác cúi xuống hôn lên môi cậu. Baek Hyun ngẩn người, không né tránh cũng không phản kháng, chỉ như một bức tượng để mặc anh muốn làm gì thì làm. Chan Yeol rời khỏi môi cậu, vòng tay ôm lấy cậu, kề má vào mái tóc nâu óng của cậu.

"Baek Hyun à, em có chuyện gì giấu anh đúng không??? Em có chuyện khó nói đúng không??? Đừng như vậy, nói cho anh biết được không???"

Baek Hyun nâng tay định ôm lấy anh nhưng cánh tay lại dừng giữa không trung, trở thành nắm lấy tay đẩy anh ra

Chan Yeol à, là lỗi của em. Xin lỗi anh. Thà anh cứ mắng em, xin anh đừng như vậy..."

"Đừng nói nữa"

"Chan Yeol à..."

"Đừng nói nữa... tôi không muốn nghe... em đi về đi... ĐI VỀ...!!!" Anh hét lên. Cậu giật mình đi ra ngoài. Anh đóng sầm cửa lại. Tựa lưng vào của từ từ trượt xuống, nước mắt anh cũng ứa trào ra.

Sao mọi chuyện lại trở thành như thế này???

Rốt cuộc anh đã làm gì sai??? Sao cậu lại đối xử với anh như vậy???

Tại sao mọi chuyện lại đột nhiên thay đổi??? Anh không muốn thay đổi gì cả...!!!

Anh không muốn mất cậu...!!!

Chan Yeol cúi đầu, vật ở trong ngực trái đau lắm, đau đến mức nghẹt thở.

Hai nắm tay siết chặt, Baek Hyun đứng trầm mặc ở cửa một lúc lâu. Cậu sờ tay lên nắm cửa muốn vào trong. Một khắc thấy anh khóc, cậu hối hận rồi, triệt để hối hận rồi... Nhưng bàn tay vốn phải xoay tay nắm cửa lại siết chặt, cậu xoay người dứt khoát rời đi.

Cơn đau đầu dữ dội bất ngờ kéo tới làm cậu lảo đảo. Cảnh vật trước mắt Baek Hyun nhòe đi, như hòa lẫn vài nhau. Cậu lắc đầu trấn tĩnh, nhưng càng lúc càng choáng váng. Liêu xiêu bước ra khỏi cửa, cậu bắt một chiếc taxi, rời khỏi trước khi mọi người đến.

Cậu trở về nhà riêng của mình thì mệt mỏi nằm vật ra sofa. Hình như lên cơn sốt rồi, Baek Hyun lấy hũ thuốc màu trắng trên bàn, lấy ra vài viên nuốt xuống. Trong giấc ngủ chập chờn, cậu mơ hồ nhìn thấy anh mỉm cười thật tươi chạy nhanh về phía cậu ôm chầm lấy cậu... mà nước mắt Baek Hyun cứ trào hết ra...

Chan Yeol xin lỗi anh...

Đừng yêu em nữa...

Xin anh...

Đừng yêu em nữa...

Cơn đau đầu vẫn không ngừng dày vò cậu. Baek Hyun khó khăn ép mình phải ngủ để thôi không nghĩ về anh nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro