Chap 8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đã xảy ra chuyện gì???" D.O. vừa chạy đến đã nắm lấy Haemi đang run rẩy "Không phải sáng nay anh ấy vẫn ổn sao???" D.O. không nhận ra trong thanh âm của mình có bao nhiêu sự lo lắng

"Sáng nay anh ấy vẫn bình thường, nhưng mà trưa nay lúc em vào dọn phòng thì phát hiện thuốc của anh ấy vẫn nguyên trên bàn. Vốn định nhắc anh ấy uống thuốc nhưng anh Suho và Chen đột nhiên đến thăm. Ba người đã ngồi nói chuyện một lúc, nhưng khi hai anh ấy vừa rời đi, Baek Hyun nói hơi mệt muốn lên phòng nghỉ ngơi, sau đó anh ấy lảo đảo rồi ngất đi" Haemi nói trong tiếng nấc, nước mắt cô không ngừng rơi xuống

"Kim Jong Dae" D.O. như phát điên lao đến túm cổ áo Chen "Anh đã làm gì anh ấy hả??? Có phải lại đánh anh ấy không??? Em đã nói rất nhiều lần không phải là lỗi của anh ấy mà"

"Kyung Soo bình tĩnh đi em" Suho can hai người ra

"Anh nói đi Kim Jong Dae, anh đã làm gì anh ấy???" D.O. dường như khó nghe thấy gì nữa, mắt đỏ lên không biết vì tức giận hay vì sợ hãi

Chen cũng nắm lấy tay D.O. giọng run run

"Do Kyung Soo, em biết đúng không? Cậu ấy nói muốn rời nhóm, em biết chuyện gì đang xảy ra với cậu ấy đúng không??? Em nói đi!!!"

"Hai người dừng lại đi" Haemi đứng phắt dậy "Anh ấy chịu đựng tất cả không phải để mọi người dằn vặt nhau như vậy. D.O. à, các anh ấy có thể không biết, anh cũng không biết sao??? Baek Hyun chịu đựng tất cả một mình là vì cái gì hả???'

Như bị lời nói của Haemi thức tỉnh, hai tay đang nắm chặt cổ áo của Chen dần buông xuống. Mà Chen vẫn nắm lấy cậu, nước mắt cũng đã rơi xuống

"Rốt cuộc anh ấy đã chịu đựng những gì, xin cậu nói cho tôi biết. Xin cậu..."

D.O. như một con rối mặc cho Chen cầu xin như nào, lấy mạnh như nào cũng không lên tiếng. Cuối cùng Chen buông cậu ra, ngồi phịch xuống, hai tay ôm mặt

"Thực ra em và anh Baek Hyun không có gì với nhau cả" lau đi nước mắt, Haemi nói

Suho không quá ngạc nhiên vì cũng đoán ra từ trước khi nhìn thái độ của Haemi lúc ra mở cửa. Cái mà Suho quan tâm chính là nguyên nhân, tại sao Baek Hyun phải làm như vậy???

Chen thì hoàn toàn ngỡ ngàng, Chen luôn trách cậu ở cùng một chỗ với cô làm tổn thương Chan Yeol, nhưng giờ cô nói cậu với cô không có gì cả!!!

Haemi không nhìn D.O. dù cho D.O. có ngăn cản thì hôm nay cô cũng phải nói hết tất cả, mọi người cần phải được biết sự thật

"Em là đàn em của Baek Hyun ở trường cấp ba. Lúc em vào công ty làm thực tập sinh, Baek Hyun đã giúp đỡ em rất nhiều. Có một hôm anh ấy đến tìm em, kể cho em toàn bộ câu chuyện và nhờ em giúp anh ấy đóng một vở kịch. Chính là hôm bị ảnh Chan Yeol nhìn thấy ở phòng tập. Từ đầu đến cuối em và anh ấy không có gì cả. Hôm nay em đến nhà để chăm sóc anh ấy cũng là vì cô hộ lý bân việc không đến được"

Bước chân của ai đó thoáng dừng lại

Dường như nghe được âm thanh đổ vỡ, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn.....

Chan Yeol dường như không thể đi chuyển được nữa trong lúc này, với anh hô hấp bây giờ cũng rất khó khăn.....

Baek Hyun và Haemi không có gì với nhau cả, có phải anh nên vui mừng không???

Nhưng từ cõi lòng lại dấy lên một nỗi bất an, tại sao cậu lại nói dối anh???

Chan Yeol bước từng bước khó nhọc về phía D.O. đang dựa vào tường. Anh nắm lấy tay D.O. khó khắn mà hỏi

"Sao Baek Hyun lại cần hộ lý chắm sóc??? Tại sao em ấy lại phải nói dối??? Tại sao em ấy lại đột ngột ngất xỉu???" Đáy mắt Chan Yeol tràn ngập sự hoang mang và sợ hãi

D.O. còn chưa kịp nói gì thì đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ bước ra không giấu được vẻ bất lực trên khuôn mặt

"Bác sĩ cậu ấy khó sao chứ???" Chỉ còn Suho và Lay có thể chạy đến hỏi tình hình của Baek Hyun

"Cậu ấy còn có thể sao nữa?!" Vị bác sĩ thở dài

"Nói như vậy là ý gì???" Lay hỏi

"Cậu ấy có một kho ừ trong nhu mô não, là u ác tính đã đi căn làm chèn ép các dây thần kinh xung quanh. Lúc phát hiện tôi đã khuyên cậu ấy phẫu thuật nhưng cậu ấy nhất quyết không nghe. Giờ dây thần kinh thị giác của cậu ấy đã bị tổn thương, sắp tới có lẽ sẽ không thể nhìn thấy nữa. Hơn nữa....." ông dừng lại một chút "Thời gian của cậu ấy cũng không còn nhiều nữa"

Một lời này trực tiếp đánh gục Chan Yeol.....

Không còn nhiều thời gian nữa.....

Không còn nhiều thời gian nữa.....

Nghĩa là em ấy sẽ chết sao???

"Bây giờ không thể làm phẫu thuật sao???" Suho hỏi

"Cậu ấy đã bỏ qua cơ hội làm phẫu thuật tốt nhất rồi. Lúc đầu tôi còn nắm được 50% còn bây giờ thật sự....." Câu nói bỏ dở kèm theo tiếng thở dài

Khi bác sĩ đi rồi Chan Yeol gắng gượng nắm lấy D.O.

"Cậu nói cho anh biết không phải sự thật đi!!! Baek Hyun sao có thể như vậy được, em ấy đang rất khoẻ mạnh mà không phải sao??? D.O. à cầu xin cậu nói gì đi!!!!!" Chan Yeol hét lên, anh thà tin là cậu không còn yêu anh nữa còn hơn là phải chấp nhận sự thật tàn nhẫn này

"Anh đánh em đi, đánh chết em đi. Là em đã thông đồng với anh ấy lừa dối tất cả mọi người. Là em ngay từ đầu biết tất cả nhưng không nói ra. Là em..... Là tại em....." D.O. gục mặt không muốn nhìn vào đôi mắt chờ mong của Chan Yeol, D.O. không thể cho Chan Yeol bất kì hy vọng nào chỉ có thể tàn nhẫn ép Chan Yeol đối diện với sự thật

Chan Yeol ngồi phịch xuống ghế, gương mặt không mang một cảm xúc nào nữa.....

Chen như người mất hồn không ngừng tự trách mình

"Tại sao em lại đánh cậu ấy..... Tại sao em lại mắng cậu ấy....."

"Chen à bình tĩnh lại đi" Lay giữ lấy Chen

Chan Yeol không còn suy nghĩ được gì nữa, trong tiềm thức của anh chỉ có cậu.....

"Baek Hyun à, em hơi lạ. Có chuyện gì sao???"

"Không có gì"

"Em có chuyện gì giấu anh đúng không???"

"Không có, anh đừng suy nghĩ lung tung"

..........

Tại sao anh lại không nhận ra sớm hơn.....

Những cái ôm tràn đầy sự bất an.....

Những cái nhìn dịu dàng mà bất lực.....

Những nụ hôn tràn ngập màu nước mắt.....

Sự nhẹ nhàng pha lẫn bi thương.....

Tất cả đều quá rõ ràng. Baek Hyun của anh diễn xuất tệ như vậy mà anh lại ngốc tới mức không nhận ra.....

Cho tới lúc Baek Hyun được chuyển đến phòng ăn sắc đặc biệt, Chan Yeol vẫn ngồi thẫn thờ bên cậu. Đây có thật sư là Byun Baek Hyun của anh không????? Sắc mặt trắng nhợt, cả người hốc hác, mỏng manh đến nỗi ánh sáng có thể xuyên qua. Hô hấp của cậu yếu đến nó nếu không nghe thấy tiếng tít tít vô hồn của máy móc xung quanh thì quả thật anh không thể tin người đang nằm trên giường kia vân còn thở.

Bàn tay thon dài khẽ chạm vào má cậu nhẹ nhàng đến nỗi như sợ chỉ cần một cử động mạnh người trước mắt sẽ như thủy tinh vỡ tan ra. Ngón tay lướt trên gò má hốc hác, chạm đến đôi môi lạnh toát. Nước mắt rơi xuống, anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu, chỉ là một cái chạm nhẹ nhàng mang theo hơi ấm của tình yêu và sự nhớ nhung da diết, dằn vặt

Đồ ngốc này.....

Sao phải gánh chịu mọi thứ một mình?????

Sao lại không để anh ở cạnh em?????

Sao lại tàn nhẫn với hai chúng ta như vậy?????

Nước mắt anh rơi xuống mi mắt cậu, một đường chạy dọc theo gò má.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro