Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xán Xán của tớ là người ôn nhu nhất,lương thiện nhất. Xán xán tốt nhất trên đời...."

Phác Xán Liệt nhìn cái chìa khóa trong tay, trong đầu không ngừng hiện ra biểu tình Biện Bạch Hiền khi nói những lời này. Rốt cục yêu tinh chuyên gây họa này cũng phải rời khỏi trường học . Theo lý mà nói, hắn phải rất vui vẻ mới đúng. Nhưng mà, thói quen là một thứ gì đó thật đáng sợ. Thiếu Biện Bạch Hiền như ruồi bám dính hắn, hắn hắn lại cảm thấy không quen, trong lòng còn có chút gì chua xót lắm.

"Vẫn chưa ngủ được?" Ngô Thế Huân ở đối diện thấy Phác Xán Liệt ở trên giường lăn qua lộn lại, nhẹ giọng hỏi hắn, "Nhớ lão bà nhà cậu hả?"

"Nhớ cái đầu cậu!" Phác Xán Liệt nắm chặt cái chìa khóa trong tay, răng cưa trên khóa cứa vào tay đau rát

"Chỉ giỏi mạnh miệng!" Ngô Thế Huân nhẹ nhàng cười ra tiếng, vắt tay dưới đầu làm gối, nhẹ nhàng nói, "Kỳ thật, thích một người không phải là chuyện gì đáng xấu hổ. Huống chi Biện học trưởng xuất sắc như vậy, bám cậu lại chặt như vậy, cho dù là con trai, nhưng cậu mà không bị vào tròng mới là chuyện lạ."

"Nói cái gì đó?" Phác Xán Liệt trở mình , đưa lưng về phía Ngô Thế Huân, "Ngủ mau!"

"Ngủ thì ngủ!." Ngô Thế Huân nhẹ nhàng cười ra tiếng, "Nhưng này, là anh em tốt tôi mới nói cho cậu biết, Biện học trưởng đã mua chuộc tôi với Lộc Hàm làm nội ứng, cậu đừng nghĩ anh ấy không ở bên cạnh, là cậu có thể ra ngoài làm ẩu nhé! Có bọn tôi hai mươi bốn giờ giám thị cậu, chỉ một cái nhúc nhích của cậu, anh ấy đều sẽ biết!"

"Anh em tốt mà lại bị mua chuộc ư?" Phác Xán Liệt vừa bực mình vừa buồn cười, loại thủ đoạn này đích xác thực phù hợp tính cách Biện Bạch Hiền.

"Vẫn còn tốt hơn là bị mua chuộc mà không lên tiếng!" Ngô Thế Huân sờ sờ danh thiếp trong ngực, vẻ mặt tự đắc nói, "Nói tiếp, nguyên tắc của Ngô gia hẳn là cậu đã biết..."

" Anh em là để đi bán đứng nhau!" Phác Xán Liệt thay hắn tiếp lời, lắc đầu,bất đắc dĩ cười "Lão Ngô, cậu quả thật rất tốt, vậy mà cứ bày đặt cái vẻ mặt con buôn."

"Đừng đổ oan tôi!" Ngô Thế Huân nheo mắt, "Dù sao mục tiêu của tôi chính là cố gắng mọi lúc mọ nơi, đến bốn mươi tuổi trở thành một kẻ có chút ít tiền. Về phần làm sao đạt tới mục tiêu, cũng không cần người khác trông nom ."

"Vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn cũng là một loại chấp nhất đi!" Phác Xán Liệt nhắm mắt lại, đem cái chìa khóa đặt ở vị trí trái tim, khe khẽ thở dài " Yêu tinh kia!"

"Xán xán, tớ tới thăm cậu này ." Cậu con trai mặc tây trang cao cấp vừa thấy mục tiêu xuất hiện, không hình tượng phi thân tới.

"Cậu càng ngày lộ liễu !" Phác Xán Liệt tiếp được vật từ trên trời xuống kia, liên thanh oán giận, "Cậu mỗi ngày đến trường học đưa tin, là cái chuyện gì đây?"
"Tớ nào có mỗi ngày đến trường học loan tin bậy đâu?" Biện Bạch Hiền cắn ngón tay, giả bộ một bộ ngây thơ vô tội, "Hai ngày nghỉ không phải là tớ không tới sao?"

"Đúng vậy ! Cậu không có tới! Đó là bởi vì cậu tới chỗ tôi ." Phác Xán Liệt hung hăng trừng mắt nhìn biện Bạch Hiền "Đã đi làm rồi, như thế nào lại chả khác gì với ngày xưa? Ông chủ cậu nào tìm phải cậu đúng là hận tám đời mất ."

"Ai nói vậy?" Biện Bạch Hiền vẻ mặt không phục, "Mời được Biện Bạch Hiền tớ là may mắn của ông chủ, làm sao có thể tính là bất hạnh? Làm việc ít hay nhiều thì lợi ích gì? Hiệu suất mới là quan trọng! Tớ trời sinh thông minh, người khác mất 10 h làm một chuyện, tớ cùng lắm là mất một giờ, thời gian còn lại tớ làm chuyện của tớ thì làm sao?"

Phác Xán Liệt trắng mắt liếc Biện Bạch Hiền, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể phản bác. Biện Bạch Hiền đích thật là rất thông minh, hắn cũng không phải cái loại lấy tiền mà không làm được việc. Lấy sự khôn khéo cùng khả năng của hắn mà nói, làm việc với hắn chả có gì là phức tạp, để phải tốn nhiều thời gian hay tinh lực, hắn nói cũng không có sai.

"Xán xán, tớ là thật sự rất nhớ cậu mà, không cần lo cho chuyện công việc , tớ có chuyện muốn hỏi cậu." Nói tới đây, Biện Bạch Hiền đột nhiên giận tái mặt, mặt nhăn như ăn chanh "Cậu hôm qua sao lại đưa con gái về nhà, còn cùng cô ấy nói nói cười cười nữa chứ? Cậu với cô ta quan hệ gì? Nói mau!"

"Cậu bị thần kinh à?" Phác Xán Liệt trợn trừng con ngươi, quả thực là không thể nhịn được nữa, "Con gái nào? Đấy là giáo sư Anh văn? Cô ấy mua rất nhiều đồ vật này nọ, vừa vặn gặp được tôi, tôi giúp cô ấy mang về nhà chứ quan hệ gì? Cậu sao không hỏi cho kỹ! Cho dù cậu muốn tìm tôi tính sổ, cũng cin cậu hỏi cho rõ ràng được không? Còn nói hươu nói vượn nữa, cẩn thận tôi đánh cậu răng rơi đầy đất!"

"Xán xán, người ta là lo lắng cậu bị người khác cướp đi thôi." Biện Bạch Hiền ghé vào sau lưng Phác Xán Liệt, bỉu môi làm nũng, "Xán Xán của tớ tốt như vậy, khẳng định có rất nhiều người muốn cướp. Nhưng Xán Xán là người của tớ, tớ không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi."

"Cướp cái đầu cậu! Giáo sư Anh văn của tôi có con học sơ trung rồi , tình báo của cậu sao không báo cáo rõ ràng vậy?" Phác Xán Liệt nói tới đây, hung hăng trừng mắt liếc cái kẻ đang lén lút muốn chạy trốn Ngô Thế Huân một cái.

"Răng trắng kia, cậu không thể trách tôi, là Biện học trưởng hắn rất sốt ruột , tôi ở trong điện thoại còn chưa kịp nói rõ ràng, hắn liền dấm chua tỏa tận trời cúp điện thoại , tôi cũng không có cách nào." Ngô Thế Huân mở ra hai tay, "Người bị dấm chua đổ đầy đầu, đương nhiên là cái gì cũng nghe không vào. Cho nên, không thể trách tôi."

"Cậu câm miệng!" Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền tâm linh tương thông hung hăng trừng mắt nhìn đầu sỏ gây nên chuyện, sợ tới mức hắn tự giác biến mất.
"Xán xán..." Biện Bạch Hiền thân thủ nhẹ nhàng vuốt ve chân mày Phác Xán Liệt, "Không cần mặt nhăn , không cần mặt nhăn , là tớ hiểu lầm cậu , không nên tức giận, không nên tức giận."

"Tức giận cái đầu cậu!" Phác Xán Liệt kéo tay hắn xuống, "Cậu thật sự là phiền chết người, còn nháo như vậy, không cần vài năm, đầu tôi cũng bạc hết ! Sớm muộn gì có một ngày tôi sẽ bị cậu làm cho tức tới trúng gió!"

"Cái kia không phải lo! Xán Xán nếu đầu bạc, tôi liền giúp cậu nhuộm đen" Biện Bạch Hiền ôm lấy Phác Xán Liệt, dùng thanh âm ngọt chết người nói, "Xán xán nếu sinh bệnh , tớ sẽ chăm sóc cậu, sẽ thay xán xán gội đầu, tắm rửa, còn có thể thay Xán Xán nấu cơm, cho cậu ăn, nhất định sẽ chăm sóc Xán Xán thật tốt."

"Trời mới tin!"

"Thề có thượng đế!"

Có phải hay không các cụ thường dặn? " Ngẩng đầu ba thước có thần linh"? Thề thốt loại sự tình này không cần thường xuyên nói! Đi đêm lắm ắt có ngày gặp ma!

"Ắt xì!" Phác Xán Liệt lấy giấy ăn lau nước mũi, oán hận nhìn chằm chằm Biện Bạch Hiền trước mắt vẻ mặt không biết làm sao, "Cậu là quạ miệng đen! Ngày hôm qua nói, hôm nay tôi liền bị cảm!"

"Đây là thượng đế cho tớ cơ hội để cho tớ cẩn thận chăm sóc cậu." Biện Bạch Hiền nheo mắt vui vẻ nở nụ cười, "Tớ đi nấu cháo cho cậu nhé?"

"Không cần! Cậu nấu cái gì ăn nổi sao?" Phác Xán Liệt đứng lên giữ chặt Biện Bạch Hiền, hắn cũng không không đem loại cảm mạo này để ý cho lắm. Thế nhưng Biện Bạch Hiền cái tên kia luôn cảm thấy được đây là một cơ hội tốt, nhất định phải bắt hắn ngoan ngoãn nằm ở trên giường. Nhìn biện Bạch Hiền bộ dáng luống cuống tay chân, hắn thật sự có thể nằm yên mới lạ!

"Xán xán, để cho tớ chăm sóc cậu, cho tớ một cơ hội đi." Biện Bạch Hiền đè Phác Xán Liệt xuống, "Tớ rất muốn vì Xán Xán làm chút chuyện. Cậu thân thể tốt như vậy, tôi thật vất vả mới có cơ hội này, van cầu cậu đấy."

Phác Xán Liệt nghe được dở khóc dở cười, "Thật vất vả mới có cơ hội này" ? Như thế nào nghe ra Biện Bạch Hiền tựa hồ rất muốn chính mình sinh bệnh?

"Đem gạo bỏ vào, cho nước! Rất dễ mà" Biện Bạch Hiền chuẩn bị tốt hết thảy cho Phác Xán Liệt ngồi ở đầu giường, "Kế tiếp, tớ muốn giúp Xán Xán thay khăn."

"Thay cái đầu cậu! Tôi không có bị sốt. Không cần." Phác Xán Liệt cảm thấy được chính mình như một đứa trẻ to xác, thật muốn nhảy dựng lên trực tiếp cho Bạch Hiền vài cái. Chính là, thấy hắn vẻ mặt rất chân thành, đành phải nhịn.

"Không phát sốt, không cần thay khăn sao?" Biện Bạch Hiền lùi về sau, vẻ mặt đáng tiếc, "Kia thật sự là rất đáng tiếc ."

"Đáng tiếc cái đầu của cậu! Cậu mong tôi bệnh chết sao?"

"Xán xán, cậu tại sao nói như thế?" Biện Bạch Hiền gục đầu xuống, hai tay vò vò một góc khăn mặt, "Tớ chỉ là muốn chăm sóc cậu thật tốt mà! Cậu vì sao không cho tớ làm? Trong lòng tớ sẽ rất khổ sở."

"Thật sự là..." Phác Xán Liệt tức giận đến nói cũng nói không nên lời.

"Tớ đây giúp Xán Xán giặt quần áo đi." Biện Bạch Hiền liếc mắt một cái thấy cái chậu nhựa Phác Xán Liệt đặt ở dưới giường đầy quần áo bẩn.

"Bỏ đi! Tôi tự giặt được"

"Không cần, không cần. Xán xán là người bệnh, việc nhỏ này cứ giao cho tớ đi."

Vì thế, nam nhân mặc tây trang Ô-man ni liền như vậy bưng chậu nhựa đi giặt một đống nội y vỉa hè mười đồng một cái cùng một chồng tất thối.

"Ngu ngốc! Cởi áo khoác ra rồi đi giặt!" Phác Xán Liệt đi theo sau, tiếng kêu đều bị Biện Bạch Hiền vứt ra sau gáy, hắn chỉ biết là hưng phấn cầm quần áo đi vào nhà tắm, sau đó xả nước, bắt đầu chà xát.

Bọt xà phòng, càng ngày càng nhiều... Như thế nào bay tới trên mặt ? Biện Bạch Hiền lấy tay đi lau, kết quả càng lau càng nhiều, cuối cùng cũng không thèm trông nom nó, tiếp tục chà xát.

"A! Đã xong!, Tất cả đều sạch sẽ rồi! Giống đồ mới rồi! Xán xán nhất định sẽ khen ngợi tớ." Biện Bạch Hiền vừa lòng giơ quần áo vừa giặt sạch lên, đắc ý dào dạt chuẩn bị đem đi phơi thì lại ngửi được một mùi kỳ quái...

"Phịch!" Biện Bạch Hiền bỏ chậu nhựa xuống vội vàng chạy về, vừa chạy vừa kêu, "Xong rồi, xong rồi, Cháo của tớ! cháo của tớ! Xong rồi, xong rồi..."

Chờ biện Bạch Hiền chạy trở về, nồi cháo sớm đã bật mở, tràn đầy mọi nơi đều là cháo, nhưng lại tản mát ra một cỗ mùi khen khét, đáy nồi kia dính một khối đen xì .

"Biết là sẽ như vậy mà" Phác Xán Liệt chống tay phải tựa vào cửa nhìn Biện Bạch Hiền một thân chật vật. Trên tóc vẫn còn bọt xà phòng vừa giặt, kiện tây trang cao cấp bị xà phòng lẫn cháo bôi trét đầy, mặt thì đen xì, cũng không biết là dính phải thứ gì, cả người liền như vậy một tay cầm vung, tay kia thì cầm nồi, đau khổ nhìn đống bừa bộn. Thoạt nhìn cực giống con mèo quý tộc gặp nạn.

"Xán xán..." Biện Bạch Hiền ngẩng đầu, vẻ mặt áy náy.

Loại vẻ mặt này chính là rất ít nhìn thấy ở trên mặt biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt lắc lắc đầu, nhịn cười, "Di rửa mặt đi, rồi đem chỗ này lau dọn một chút."

"Được." Biện Bạch Hiền xoay người chung quanh tìm rẻ lau, "Kia... Cái lau nhà ở đâu vậy?"

"Quên đi, chính mình tự làm thôi" Phác Xán Liệt xoay người ở cửa sổ bên cạnh Biện Bạch Hiền lấy rẻ lau, bắt đầu lau sàn nhà.

"Kia... Kia... Tớ đây làm gì?" Biện Bạch Hiền thật cẩn thận hỏi, tự tin trong lòng thật sự là bị đống hỗn loạn đả kích thành linh.

"Cậu không phải đi giặt quần áo sao? Phơi chưa?" Phác Xán Liệt ngẩng đầu hỏi hắn.

"A! Quần áo!" Biện Bạch Hiền nhất thời lại giống một trận gió liền xông ra ngoài

Rải rác trên mặt đất một đống quần áo bẩn, cộng thêm một cái chậu nhựa tan nát, lòng tự tin Biện Bạch Hiền nguyên bản đã bị đánh tan nát, hiện tại về mức âm

Biện Bạch Hiền không rõ, vì cái gì đối mặt phong vân biến hóa trên thương trường, hắn có thể vùa nói cười vừa giải quyết, nhưng một chậu quần áo bẩn, một nắm gạo trắng nấu cháo có thể đem mình biến thành chật vật như vậy, mất hết tự tin như vậy.

"Nghĩ cái gì đấy?" Phác Xán Liệt đã lau nhà xong thân thủ vỗ vỗ đầu Biện Bạch Hiền, "Không phải nói phải chăm sóc tôi sao? Đứng ngốc ở chỗ này thì chiếu cố sao được?"

"Nhưng, tớ đem quần áo giặt lại càng bẩn còn đem chậu giặt đập nốt..." Biện Bạch Hiền đô đô miệng, nhào vào trong lòng,ngực Phác Xán Liệt quần áo ướt sũng cọ khiến quần áo Phác Xán Liệt cũng ướt, "Xán xán sẽ tức giận."

"Ít nói nhảm! Trờ về phòng ngủ trước đem quần áo thay ra." Phác Xán Liệt kéo tay Biện Bạch Hiền, thay hắn đem quần ào trên đất với chậu vỡ ném vào thùng rác, "Đồ vật này nọ phá hủy thì mua lại là được."

"Tớ vô dụng vậy, Xán Xán có chán ghét tớ không?" Biện Bạch Hiền ngẩng đầu, trong ánh đầy vẻ chờ mong.

"Chán ghét! Chán ghét đến chết!" Phác Xán Liệt thân thủ ở trên cái mũi Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng điểm một chút, "Cậu là đồ tai họa!"

"Xán xán..."

"Đi thôi!"

Vì thế, Ô-man ni âu phục đổi thành áo khoác bình thường ở nhà, bởi vì quá lớn, quá dài, tay áo chiết hai vòng, quần cũng quá dài , sợ tụt xuống, đành mượn cái kẹp ở một bên kẹp lấy.

"Không đúng, gọt táo với gọt khoai tây không giống nhau, phải theo gọt từ ngoài vào trong." Phác Xán Liệt cầm tay Biện Bạch Hiền, dạy hắn, "Dao phải đặt ở trong này, từ nơi này gọt xuống, đúng... Sau đó cánh tay kia cầm chỗ này, chậm rãi chuyển... Đúng, đúng rồi đấy..."

Là thế này phải không?" Biện Bạch Hiền vừa gọt vừa ngẩng đầu, vẻ mặt hưng phấn, "Tớ đây học được rồi sao?"

" Đúng vậy ! Gọt chậm thôi , để ý tay." Phác Xán Liệt buồn cười nhìn trong tay Biện Bạch Hiền, thịt táo bị gọt còn nhiều hơn cả quả, trên môi hiện lên một nụ cười thản nhiên cưng chiều mỉm cười.

Có lẽ cả đời có một cái tai họa như vậy ở cùng cũng là một loại ý nghĩa. Tối thiểu sẽ không tịch mịch, tối thiểu trong lòng giờ giờ khắc khắc có thể cảm giác được hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro