Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay , trời mưa âm u và đen kịt hơn lạ thường . Trên một cao nguyên rộng lớn mênh mông   từng đàn chim cất lên tiếng hót thảm thiết tiễn biệt người đi . Những hàng cây đung đưa trong gió , cất lên tiếng hát nhẹ nhàng như một bông hồng . Sấm chớp nổ đùng đoàng , trời có lẽ sắp mưa . Mặc dù vậy , tất cả mọi người vẫn đứng quanh một ngôi mộ nhỏ được hoa bao quanh , trên đó có ảnh của Baekhyun , cậu vẫn mỉm cười , một nụ cười nhẹ nhõm thoáng qua như một cơn gió . Luhan khóc nấc lên tưng hồi rồi đưa tay ra chạm nhẹ vào tấm ảnh đó nói :' Ra đi thanh thản nhé . ' Và rồi từng cơn gió nổi lên thổi mạnh mẽ khiến những hàng cây chao đảo , mọi người sợ bão đến vội tránh đi rồi chỉ còn một mình Luhan đứng đó nhìn về phía xa xăm . Từng giọt mưa rơi xuống xoá đi hàng nước mắt , từng giọt một , từng giọt một , và rồi mưa trút xuống như lũ . Luhan mở chiếc ô màu đen , đứng đó một hồi lâu rồi cũng đi về . 

Chanyeol phóng xe thật nhanh đến nhà cậu , mặc kệ mưa gió . Anh đập cửa thật mạnh nhưng không có một ai ra mở cửa , anh hét to : ' Baekhyun à, mở cửa đi , tôi xin em , Baekhyun à , e, chưa chết mà phải không , hãy chứng minh em chưa rời khỏi thế gian này đi , Baekhyun à , tôi xin em ' . Đứng khóc một hồi , anh thấy Luhan đi đến . Thấy anh đứng đó , Luhan nhìn với ánh mắt căm hận rồi bước đi , nhưng rồi bị anh kéo lại hỏi : ' Cậu , chắc chắn cậu biết Baekhyun đang ở đâu mà phải ko ? Nói cho tôi biết đi , xin cậu ' . Nói rồi anh quỳ xuống van xin . Thấy vậy Luhan cũng mủi lòng nói : ' anh đi theo tôi ' . Sau một hồi lái xe , Luhan và anh đã tới được vùng cao nguyên đó , anh lưỡng lư một hồi rồi nói : ' sao ... sao Baekhyun của tôi lại có ơ đây dc , chắc ... chắc cậu nhầm rồi ' . Nghe vậy , Luhan thở hắt ra nói : ' phải tâm hồn của cậu ấy ko có đây nhưng mà thể xác của cậu ấy thì có đấy ' . Nói rồi  Luhan chỉ vào một ngôi mộ gần đó . Chanyeol quay lưng lại nhìn . Nhìn chằm chằm một hồi lâu , anh run rẩy nói : ' Đây .... đây ... đây đâu phải là Baekhyun , đây chỉ là một mảnh đất cao nhô lên thôi , cậu đừng nói dối nữa , tôi van xin cậu đấy , em ấy ở đâu vậy hả , trả Baekhyun lại cho tôi , Baekhyun à ' . Anh khóc rống lên như một đứa con nít lạc mẹ , kêu gào thần chết trả lại Baekhyun . Luhan đứng đó ánh mắt căm thù nhìn anh nói : ' Anh còn khóc , khóc bây giờ thì được cái gì , bộ anh tưởng khóc là BAekhyun sẽ về với anh à , không mơ đi nhé , cậu ấy đã khóc vì anh cả đời rồi , còn anh tưởng mình là cái thá gì . Chỉ vì một chút hiểu lầm mà anh đẩy cậu ấy vào chỗ chết như vậy rồi đó , anh hạnh phúc chưa hả ' . Nói xong chưa để Chanyeol nói tiếp một lời nào , Luhan bước đi nhưng rồi khựng lại nói : ' À mà này trước khi cậu ấy chết , cậu ấy nói tôi gửi lá thư này cho anh và cả chiếc điện thoại này nữa , tôi nghĩ anh sẽ cần nó đấy  ' . Nghe thấy vậy , Chanyeol vội cầm lấy là thư nói : ' Cảm ơn , cảm ơn , cảm ơn ' . Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy kể cả khi Luhan đã phóng xe về từ lâu . Anh tiến lại gần ngôi mộ ôm lấy nó mà khóc nói :' tôi sẽ không để em một mình nữa đâu ' . Một hồi lâu sau anh lưu luyến ra về . Mở bức thư ra , anh đọc nó :

Em nghĩ rằng em đã sẵn sàng để nghĩ về anh với tấm lòng bình yên nhất. Em có thể nói về anh khi có ai hỏi đến, không còn nghẹn ngào, không còn vương vấn.

Mình đã chia tay nhau.

Em yêu anh. Anh yêu em. Ta đã từng yêu nhau. Vậy tại sao ta không thể nghĩ về nhau với những khoảng thời gian tươi đẹp nhất?

Anh đã tìm thấy cho mình đôi tay mềm, bờ môi êm nào khác chưa? Anh đã nghe thấy tiếng trái tim cuồng nhiệt trước nụ cười của cô gái nào khác chưa? Em giờ đã không còn quá bận tâm vì điều ấy nữa. Thật đấy!

Ngày tháng không yêu anh. Em học cách yêu thương chính mình, yêu thương những đứa bạn thân dành cả buổi ngồi nghe em than vãn bên mặt hồ lộng gió, yêu những trang sách để dành đã lâu mà chưa kịp đọc, yêu những chậu cây lẳng lặng bám rễ vào đất mà sống. Thế rồi, yêu luôn cả khoảng thời gian độc thân này.

Ngày tháng không yêu anh. Em không còn đợi anh dưới hiên nhà, em tự dắt xe đi lòng vòng, ăn vài ba thứ lặt vặt, chui tọt vào một quán vắng, gọi ly chanh leo vàng ươm, nghe nhạc, và chờ xem có anh chàng nào lại gần, hỏi em rằng: "Ta đã từng gặp nhau chưa?".

Nực cười quá anh nhỉ. Em lại quay về những năm tháng trước đây em đã sống. Cứ hồn nhiên, cứ mơ mộng, cứ chờ đợi, rồi sẽ có một người cầm tay, và yêu em. Khác anh.

Em bắt đầu với một vài thứ dịu dàng khác, chăm một vài nhành hoa thay vì nhắn tin mè nheo anh mua bữa sáng. Em đọc sách trong công viên nơi chúng ta vẫn hay ngồi. Dù đôi lúc nhớ anh đến quay quắt nhưng em vẫn ổn. Cuộc sống yêu thương theo cách mà em chọn. Con đường yên bình theo lối mà em qua.

Em đã quen không có anh rồi. Thật đấy!

Giờ em nghĩ gặp lại nhau không còn là điều khó khăn với em nữa. Anh cũng quên em đi nhé! Và mỉm cười, khi ta gặp lại nhau.

Hẹn gặp lại anh, người đã từng...

Bây h anh không còn khóc nữa , dường như anh đã khóc quá nhiều nên bây h tuyến lệ của anh đã cạn . Anh tự cười một mình , cười điên dại . Rồi anh lại đập phá đồ đạc trong nhà , lấy một chiếc dao găm viết tên Baekhyun ơ khắp nơi rồi tự mỉm cười : ' Ha ha ha , Baekhyun , Baekhyun của tôi , ha ha ha , em đâu rồi ' . Anh dường như hét lên ơ câu cuối cùng . Sau đó , anh chợt nghĩ đến chiếc điện thoại của cậu  , liền tìm lại rồi mở nguồn lên xem . Trong đó không có gì nhiều , ảnh chỉ vỏn vẹn được một bức . Đó là bức hình duy nhất của anh mà cậu có được , cậu còn ghi chú lên trên :' người tôi yêu nhất trên đời ' . Anh cười khổ rồi bật vào các mục còn lại không có gì , định tắt đi thì bỗng một giọng nói trong trẻo vang lên : '

       Tháng tư về, lòng người náo nức một niềm hạnh phúc hân hoan, xòe bàn tay hứng hương vị của loa kèn trắng muốt nở đầu mùa cùng với những hoài niệm, thời gian khẽ gảy lên những âm thanh mong ngóng cho yêu thương về cùng. Còn mái phố dần cũng phủ màu vàng rộm bởi nắng đã buông mình hình như yêu thương có đang dạo gót bước về.

Người còn vương vấn ngoài kia có thấy chăng khi tháng tư đã về, từng hạt nắng đã dọi những tia vàng xộm. Những cơn mưa phùn của mùa xuân cũng trôi đi kéo theo cả ký ức còn dang dở. Người còn tiếc nuối chi khi tháng tư đã về. Người có mở tấm lòng và giải phóng cho đi niềm yêu thương đã ấp ủ bấy lâu bước vào không gian này để cảm nhận được sự nồng ấm của trái tim. Dù trái tim đã vương chút mùa phai của góc phố rộng lớn rồi âm ỉ trong góc phố nhỏ hẹp quanh co thì người có thể bước ra cho thênh thang cuộc đời.

Tháng tư về... hòa trong làn gió khúc ca mùa hè hiển hiện là yêu thương tràn ngập sắc thắm, người sẽ bước qua mái phố cong vênh ấy để gió mát từ thời viễn phố thổi về, khẽ nắm lấy bàn tay trong hạnh ngộ, níu lấy vạt áo buông lơi để sợi dây tơ dệt nên chiếc áo chẳng đứt mà men theo lối yêu thương kết thành chuỗi ngọc giăng lên bầu trời xuân đầy lấp lánh chứ ? Người sẽ với tay cuộn vào lòng những kỷ niệm sầu vương, rũ bỏ mọi mảng rêu phong bám phủ dấu ở chốn thâm u ẩn chứa trong tia nắng này không ? Người có cảm nhận được tháng tư về, ở nơi đây đã thấy ánh mặt trời đang sưởi ấm, dần xuyên qua cả bờ vai gánh những lo toan, rọi tới tận những góc nhỏ của đáy sâu tâm hồn thêm ấm êm để người bước vào mà không cần phải xuyên thủng tầng mây, lần bước trong sự lãng du của ngọn gió. Bởi dù người có cất giữ bóng hình đến đâu, đi xa tới tận cùng của hiện thực thì người sẽ vẫn rẽ lối bước về nơi từng chùm hoa gạo đã nở đỏ rực, giữa không gian của tháng tư hòa lẫn bóng người nghiêng mình trong nắng đổ.

Người đang bước vội ở quãng thời gian u tịch nào để khói bụi không còn nhuốm lòng người, để gió mây không cuộn trào. Rốt cuộc là tháng ngày người có bỏ quên yêu thương hay người kẹt trong những tháng ngày vội vã này. Nếu không khi tháng tư đã về hòa trong sắc nắng vàng đang hiển hiện thì người vẫn sẽ dùng cả tâm trí để gửi về những yêu thương bên thềm hạnh ngộ. Vẫn biết là yêu thương của người sẽ luôn luôn song hành trên bậu cửa thời gian nhưng giữa sự chảy trôi của đời sống liệu người có tìm thấy hiện thực, tìm thấy chính mình và liệu người có kịp rẽ lối tháng năm đi về để hò hẹn với những yêu thương.

Người có biết không? Tháng tư đã về trên từng bờ môi của mái phố, loa kèn trắng muốt đã kịp bung nở, người có kịp về để ta hứng giọt sương tưới cho hoa nở thắm mãi trong lòng, rồi sẽ dùng tâm tình nhàn nhã pha một tách trà chờ người trở về, dùng sắc thắm của mùa hoa dệt nên những yêu thương cho tâm sáng trong tinh khiết bù đắp cho những tháng ngày hối hả, vui buồn đều vội vã bước qua, cho nỗi buồn thương của quá khứ dần dần được xoa dịu trong nắng vàng.

Người hãy thôi một lần mải miết lang thang trong sắc thắm, trời trong để một lần hẹn lòng về với yêu thương, cho những cảm nhận, cho thấu tỏ khi tháng tư về hòa trong không gian của nắng hạ đã thấm đẫm bởi hơi sương như một mùi vị đã quen thuộc, bên làn hương trầm phảng phất hòa cùng cơn gió trong lành. Bởi người sẽ tìm thấy sự ấm áp khi ánh nắng sáng bừng sưởi ấm cõi người trong yêu thương, trong làn gió phản chiếu sự êm đềm mà giản dị, ung dung mà nhàn nhã, đơn giản mà sâu đậm, tình cờ mà thủy chung. Tất cả đều thấm đượm sự mộc mạc bởi tất cả những gì tinh tế nhất của cảnh vật của lòng người ở nơi đây sẽ khiến người tìm thấy một cõi an nhiên cho chính mình. Vì vậy người hãy gói những vội vàng, cất những nỗi sầu, đánh rơi những chông chênh mà hẹn lòng với nắng hạ cho kịp với yêu thương khi tháng tư về. Người nhé !

Anh bật đi bật lại cái ghi âm đó , cho đến khi anh ngủ thiếp đi trong mơ màng . Trong mơ anh lại được gặp cậu , một thiên thần trắng tinh khiết như hoa mộc lan hiện lên trước mắt trong thật gần nhưng cũng thật xa vời , cậu đưa tay ra chỗ anh , anh nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy bàn tay của cậu . Ngay cả trong mơ anh cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo từ tay cậu nhưng rồi mọi ảo giác biến mất , cậu nở một nụ cười nhạt rồi tan biến đi thành những cánh hoa anh đào hồng thắm phấp phới trước mắt anh . Anh cố gắng tìm lại cậu nhưng tất cả chỉ là cơn ác mộng , một cơn ảo mộng đẹp dễ mà Chanyeol sẽ không bao h tìm thấy được ơ ngoài đời . 

Sáng hôm sau , Chanyeol tự cắt tay mình rồi chết bên cạnh vẫn là bản ghi âm đó , nhưng chỉ khác ơ chỗ , trong bản ghi ấy ở đoạn cuối cùng anh đã thêm vào câu : ' Nếu kiếp sau được gặp lại em , tôi sẽ là người nhớ em trước và tôi nhất định sẽ đền bù cho em , Baekhyun'

        nạn nhân là anh Park Chanyeol đã tự sát ở nhà mình , tử vong vào lúc 7:00 am . 

Chỉ còn một Chap nữa là end rồi , mọi người Cmt và vote truyện của mình nhiều vào để mình có động lực mà viết tiếp nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro