Chapter 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công việc của Lee Donghae dù có vất vả nhưng ít ra cũng được trả tiền rất minh bạch, không có chuyện cắt xén tiền công như chỗ thuê người làm đầu tiên nên hắn cũng tỏ ra là một người được việc. Tuy có ngốc nghếch nhưng lại rất nghe lời, đóng thế cho Aiden được vài lần suôn sẻ, không xảy ra sự cố gì. Đạo diễn cũng tỏ ra quan tâm đến Donghae nhiều hơn khi nam chính Aiden từng nhắc nhở không được để ai làm hại đến hắn.

Tuy nhiên công việc diễn ra thuận lợi không bao lâu thì bộ phim xuất hiện một cảnh quay khó nhằn, chính là bối cảnh một trận hỏa hoạn dùng lửa thật. Trường quay lần này là nhà kho ở một bãi đất trống. Hôm nay Aiden không có đến trường quay do bận lịch phỏng vấn với tạp chí thời trang, mà ekip làm phim cũng không báo lại với y tiếng nào về vai đóng thế cho cảnh quay xông vào căn nhà đang cháy. Diễn viên có thể thực hiện cảnh này căn bản phải thật linh hoạt nên ngay từ đầu không ai muốn để cho Lee Donghae thực hiện, hắn mà kẹt ở bên trong luôn là án mạng chứ chẳng đùa. Thế mà người tính không bằng trời tính, bối cảnh được dàn dựng xong xuôi, chuẩn bị châm lửa đến nơi thì trợ lý đạo diễn lại gấp gáp báo tin:

- Đạo diễn, không ổn rồi! Diễn viên đóng thế Aiden tự dưng lại bị tai nạn dọc đường nên không đến được. Làm sao đây?

- Chuyện quái gì nữa vậy? - Đạo diễn vò đầu bứt tóc một hồi cũng nhớ ra đoàn phim còn có một nhân viên khác từng đóng thế cho Aiden, liền bảo - Cái cậu ngốc gì đó đâu rồi? Mau gọi ra đây.

- Đạo...đạo diễn, không được đâu! Người này khờ khạo lại đặc biệt được Aiden chiếu cố, e rằng đến cả y cũng không nỡ dùng vào cảnh nguy hiểm như vậy.

Đạo diễn chưa gì đã hùng hổ quát lớn:

- Lúc này mà còn chiếu cố cái quỷ quái gì nữa? Có biết chỗ quay phim này thuê một ngày tốn hết bao nhiêu tiền không? Mau gọi thằng ngốc đó đến đây.

- Vâng... vâng, thưa đạo diễn!

Lee Donghae rất nhanh đã được đưa đến trước mặt đạo diễn. Ông ta đưa cho hắn một bộ đồ bảo hộ chống nóng mặc bên trong, liên tục dặn đi dặn lại cách thực hiện cảnh quay, còn trực tiếp diễn thị phạm cho hắn nhìn. Căn nhà kho cũ nát vẫn chưa châm lửa, đạo diễn cứ chạy ra chạy vào mệt thở hồng hộc, làm lại những mấy lần thì Donghae mới hiểu cần phải làm gì.

- Nghĩa là... tôi phải chạy thật nhanh vào đó rồi cõng người nộm trên lưng, sau đó chạy ra ngoài?

- Đúng đúng đúng! Thông minh lắm! Nhưng mà lát nữa sẽ khác một chút, căn nhà sẽ bốc lửa nên cậu trước tiên phải cầm lấy xô nước đằng kia tự xối lên người mình, sau đó chạy thật nhanh vào nhà kho cõng người nộm chạy ra ngoài, rõ chưa?

Hắn gật đầu chứng tỏ đã nắm được thứ tự hành động:

- Tôi hiểu rồi. Tôi đi thay đồ đây.

- Ừ, thay đồ nhanh lên.

Khoảng hai mươi phút sau, Lee Donghae đã vào vị trí trước máy quay mà chờ lệnh bắt đầu diễn. Lửa đã được châm lên, phừng phừng cháy như muốn nuốt trọn căn nhà kho tạm bợ. Đạo diễn suýt nữa thì bị mùi khói nồng nặc làm ho sặc sụa, liền vỗ vai hắn động viên:

- Cố lên, sau khi tôi hô "action" thì cậu bắt đầu xối nước lên người rồi chạy vào trong nhé!

- Hiểu rồi!

- Tất cả vào vị trí! - Đạo diễn cũng vào vị trí của mình rồi phát hiệu lệnh - Action!

Lee Donghae rất nhanh liền lao đến lấy xô nước đạo cụ để sẵn xối lên người mình rồi lao vào lửa lớn như lời dặn trong khi cả trường quay ai cũng như nín thở vì hồi hộp. Hắn chạy nhanh vào trong, nhìn thấy người nộm đang nằm trong một góc thì liền đỡ dậy cõng lên lưng, ai ngờ đâu lúc chạy ra thì tai nạn ập đến. Thanh xà ngang ở cửa nhà kho không may đổ rạp xuống chắn ngang đường đi của Donghae. Hắn vì vấp phải thanh gỗ to đang bốc cháy kia mà ngã sóng soài trong tiếng hô cứu người của đoàn phim. Khói đen bốc lên ngùn ngụt trước mặt hắn kèm theo cái nóng cháy da cháy thịt của ngọn lửa tàn ác vô tình lấn lướt lấy mọi thứ trước khi hắn cảm thấy khó thở và cảm nhận được một màn đêm đen kịt bao trùm.

- Cut! Gọi cứu thương đi!

- Dập lửa, mau dập lửa! Sắp có án mạng rồi!

Trường quay trong phút chốc đã trở nên náo loạn bởi tai nạn của Lee Donghae trong lúc cố gắng thoát khỏi nhà kho bị cháy. Bình chữa cháy rất nhanh được đưa đến dập lửa cứu người. Lớp quần áo bên ngoài của hắn đang mặc cũng bị cháy loang lổ, còn bản thân hắn thì đã sớm ngất đi do ngạt khói.

Lúc bấy giờ Lee Hyukjae vẫn còn đang ở trường học không hề hay biết gì, mãi đến khuya hôm đó mới có số điện thoại của một người trong đoàn phim gọi đến báo tin:

- Xin hỏi đây có phải số điện thoại của người nhà Lee Donghae không?

- Vâng, đúng rồi! Chú ơi, anh trai cháu bây giờ đang ở đâu thế? Khuya như vậy rồi mà anh ấy vẫn chưa về nhà.

Người gọi điện cho cậu qua loa nói:

- Hắn bị bỏng, bây giờ đang ở bệnh viện X điều trị. Người nhà cũng lo sắp xếp đến chăm sóc hắn đi. Viện phí sẽ do đoàn phim chi trả.

Lee Hyukjae thoạt nghe qua mà chân đã đứng không vững, nước bọt nuốt không trôi, Lee Donghae đã được đưa đi nhập viện điều trị thì hẳn là mức độ bỏng không nhẹ chút nào. Cậu gấp gáp hỏi thêm người nọ vài câu nữa rồi lập tức chuẩn bị đồ đến bệnh viện giữa đêm khuya. Bệnh viện nơi Lee Donghae đang được điều trị cách chỗ ở của hai người đến gần năm cây số, cậu phải hì hục đạp xe giữa tiết trời dưới 10 độ liên tục gần một tiếng đồng hồ mới đến nơi.

- Hyung, em đến rồi đây! Sao lại thành ra nông nỗi này chứ?

Lee Donghae nằm ở phòng bệnh phổ thông chung với ba bốn giường bệnh nữa, ai cũng băng bó đầy người. Hắn chỉ bị bỏng một vết ở trên mặt và hai bàn tay do đây là vùng da hở tiếp xúc trực tiếp với lửa, tuy nhiên do lúc bị kẹt đã hít phải quá nhiều khói nên đường hô hấp bị tổn thương, tạm thời phải chụp mặt nạ oxy để thở.

- Chào cậu, tôi là y tá đến theo dõi chỉ số của bệnh nhân.

Lee Hyukjae sắp khóc đến nơi thì phía sau có cô y tá gọi, cậu tránh qua một bên để cô đẩy xe thuốc vào rồi xem qua các chỉ số trên thiết bị theo dõi.

- Chị y tá, anh ấy thế nào rồi?

- Yên tâm đi, hắn chỉ bị ngạt khói. Ở lại đây theo dõi vết bỏng khoảng hai ba ngày là có thể về nhà rồi.

- Cảm ơn!

Y tá chỉ tiêm thêm cho Lee Donghae một liều thuốc kháng viêm tránh nhiễm trùng rồi rời khỏi. Căn phòng bệnh phổ thông nên dường như cách săn sóc bệnh nhân cũng "phổ thông" không kém. Cậu ngồi xuống bên giường bệnh nhìn dáng vẻ thê thảm của ca ca mà quả tim nơi lồng ngực đau đến không thở được, lại rất muốn cầm lấy bàn tay đối phương nhưng chỉ có thể xót xa nhìn đôi tay hắn bị băng kín lại do vết bỏng.

- Hyung, có phải vì em nên anh mới chịu khổ đến mức này không? - Lee Hyukjae không ngừng tự trách bản thân vì nếu không lo kiếm tiền đóng học phí cho cậu, hắn cũng sẽ không liều mạng tham gia những cảnh quay phim khó thế này - Xin lỗi! Là em đã liên lụy anh. Hyukie vô dụng!

Donghae vẫn bất động nằm im, chỉ có ông chú khó tính nằm giường bên cạnh bắt đầu nhăn nhó càm ràm:

- Ồn ào chết đi được! Đã có ai chết đâu mà khóc lóc cái gì?

Lee Hyukjae cúi đầu xin lỗi người đàn ông nọ rồi lại tiếp tục dằn vặt mình trong mớ suy nghĩ lo toan của những ngày sắp tới. Mặc dù đoàn phim nói sẽ trả tiền viện phí nhưng với tình hình này thì số tiền ít ỏi của hai anh em có lẽ cũng sẽ sớm bị chi phí sinh hoạt làm cho cạn kiệt. Lee Donghae bị thương sẽ không thể đi làm, mà bản thân cậu cũng chưa thể kiếm được đồng lương nào từ chỗ mới xin được việc vì đã chính thức vào làm đâu. Chẳng lẽ lúc này lại quay sang cầu cứu gia đình chú? Cậu nghĩ đi nghĩ lại cũng quyết định gạt bỏ sĩ diện đi lần này, cho dù có phải quỳ xuống cầu xin nhà họ cũng phải mượn được tiền để lo cho anh.

Hyukjae ở lại chăm sóc Donghae qua đêm, mãi đến nửa đêm vẫn còn thức vừa làm bài tập vừa canh chừng lúc hắn tỉnh lại để gọi bác sĩ vào khám. Mà thật ra đối với những bệnh nhân thuộc tầng lớp bình thường như hai người thì cũng chỉ được nhân viên y tế xem qua loa, đợi đến sáng hôm sau mới thật sự có bác sĩ đến thăm khám. Đồng hồ còn một chút nữa thôi là điểm 0 giờ, Hyukjae đóng sách vở lại rồi gục đầu bệnh cạnh hắn khẽ thiếp đi.

- Hyung, ngày mai anh nhất định phải tỉnh lại đấy!

Cậu đã đạp xe liên tục một quãng rất xa, đôi chân cũng đã sớm đau nhức vô cùng khó chịu, hiện tại chỉ muốn tìm một chiếc gối thật êm rồi ngả đầu lên ngủ một giấc; nhưng có lẽ với tình cảnh này thì dù có nằm trong chăn êm nệm ấm cậu cũng chẳng thể ngủ yên.

- Hyukie...

Lee Donghae trong cơn ác mộng bị lửa lớn vây quanh bàng hoàng tỉnh lại, giọng nói thều thào gọi tên cậu như khoảnh khắc cuối cùng trước khi bị làn khói đem đặc bao trùm. Hắn mệt mỏi nhướng mi mắt lên nhìn mọi thứ đang mơ mơ hồ hồ trước mắt mình. Không sao rồi, dù hắn không biết mình đang nằm ở đâu nhưng ít ra nơi này cũng không còn cháy nữa. Chợt phát hiện nằm gục đầu cạnh bên giường là mái đầu quen thuộc, hắn mỉm cười vươn bàn tay đã bị băng kín đến bên Hyukie mà âu yếm chạm lên gò má, nói thì thầm:

- Anh không đau!

Bất kỳ ai trông thấy ánh mắt đầy dịu dàng của Lee Donghae dành cho cậu lúc này hẳn sẽ không bao giờ nghĩ hắn là một người ngốc nghếch. Hắn cũng không hiểu ôn nhu là gì, chỉ biết rằng có Hyukie ở bên cạnh thật tốt. Nếu trời lạnh mà không có chăn, hắn cũng sẽ nguyện ý dùng hơi ấm của mình ôm lấy cậu qua khỏi đêm đông dài giá lạnh. An tâm vì đã có em kề bên.

Lee Donghae ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của cậu một lúc rồi lại chìm vào giấc ngủ. Không ác mộng, không lửa thiêu, trong giấc mơ này là thế giới nhỏ đầy ắp tiếng cười của một nơi gọi là nhà.

Vìem là nhà nên chỉ cần em ở đó, sóng to gió lớn đều hóa hư không...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro