Chap 2 : Đi về Kim Quốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hoàng thượng ! Hoàng Thượng ! Chủ tử đã tỉnh lại rồi ! Đã tỉnh lại rồi !

- NGƯƠI NÓI SAO THẬT KHÔNG EM ẤY ĐÃ TỈNH LẠI ! - Cả 2 đồng thanh

- Đúng Vậy ạ !

- Người đâu bãi giá đến Phong Thiên Cung mau ! - Xán Liệt vui mừng

- Ngươi đi trước đi ! Ta sẽ về Phong Thiên cung sau ! - Chung Nhân muốn chuẩn bị tâm lí sẵn trước khi gặp lại cậu .

- Được !

Xán Liệt cùng Khánh Thù nhanh chónh trở về Phong Thiên cung .

* Phong Thiên cung *
Xán Liệt vui mừng bước vào nhưng đã sớm chợt tắt . Hình ảnh cậu ngồi bó gối ở đầu giường cả người vô hồn , tay vô thức xoa xoa bụng mỉm cười ngu ngơ . Đầu nghiêng qua một bên miệng lẩm bẫm .
- Xán Huân của mẫu thân....Con có khỏe không...Mẫu thân nhớ con lắm...con có biết không ?

- Xán Huân !

Nghe đến tên Xán Huân hắn lại chợt nhớ kỉ niệm ngày đó

---------- FB ---------
Tại Hỏa Thiên cung là nơi nghỉ ngơi và thư phòng của Phác Xán Liệt . Hắn đang ôm cậu ngồi dựa vào ghế mỉm cười vui đùa .
- Xán Xán nếu sau này Huân nhi mang thai sinh ra 1 tiểu hài nhi đáng yêu thì chúng ta nên đặt cho con tên gì nhỉ ?

- Thế Liệt !

- Thế Liệt sao ? Ừm...Không....Không.... Không ! - Cậu chu môi lắc đầu .

- Chứ em muốn đặt con là gì ?

- Em thấy Xán Huân sẽ hay hơn !

- Tại sao ?

- Xán trong Xán Liệt , Huân trong Thế Huân . Như vậy con sẽ mang tên chúng ta mỗi khi nghe sẽ nhớ tới những kỉ niệm lúc ta còn trẻ !

- Được tùy theo em !

Xán Liệt thuận hôn lên bờ môi của cậu tay ôm chặt thân hình mảnh mai thật hạnh phúc .

------------- End FB----------

- Phụ hoàng con không thương con...Còn nói con là Nghiệt xúc...mẫu thân như ta nghe thế thì buồn lắm chứ...nhưng không sao chỉ cần ta yêu con được rồi phải không...hoàng nhi ngoan....!

- Huân nhi ! Huân nhi .....

- Ngài...Ngài còn đến đây làm gì nữa....ta giờ không còn là Hoàng hậu như trước nữa....đừng gọi ta là Huân nhi ta cảm thấy không xứng...!

- Ta...ta biết lỗi rồi mà ... em có thể tha thứ cho ta được không ? - Hắn bây giờ mắt đã hoen đỏ .

- Tha thứ ? Giờ nói câu đó đã còn ý nghĩa gì nữa ! Ngài nói cho ta biết đi ta nên tha thứ gì đây ? Tất cả đã quá đủ rồi ! Quá đủ rồi ! - Cậu nhìn vào ánh mắt hắn nói .

- Ta....

- Ngài là vua một nước ta thân là phế hậu đâu có quyền gì tha thứ cho ngài chứ ! Ta mất hết tất cả rồi.... kể cả đứa con chưa kịp nhìn thấy bên ngoài cũng đã rời bỏ ta mà đi rồi....đi rồi...

- Nhưng em vẫn còn ta....

- Là do ngài không tin ta trước... không tin tưởng nhau thì đâu còn gì lưu luyến nữa... ngài mau đi ra khỏi đây đi ....

- Ta không đi...ta muốn em tha thứ cho ta ! TA XIN EM .... TA CÒN RẤT YÊU EM ....

Xán Liệt bước đến ôm chặt cậu vô lòng . Cậu vừa có cảm giác chạm vào da thịt liền nhớ đến giây phút nhục nhã ấy khiến cậu bị kích động cả thân thể run bần bật .

" - AAA BUÔNG TA RA.... CỨU TÔI VỚI... X...XÁN...LIỆT... CỨU... EM !

* CHÁT *

- KHÔNG AI CỨU MI ĐÂU....MAU NGẬM MIỆNG LẠI !

- KHÔNG... KHÔNG .... AAAAAAAAA... ĐỪNG CHẠM VÀO TA...Đ....ĐỪNG....C... CHẠM....V....VÀO....T...TA... "

- Buông ra

- Không...Ta không buông !

- TA BẢO BUÔNG RA ! BUÔNG RA ! KHÔNG ĐƯỢC CHẠM VÀO NGƯỜI TA KHÔNG ĐƯỢC....TRÁNH RA....CÁC NGƯỜI TRÁNH RA...AAAAAAA...!!!!

- Huân nhi bình tĩnh lại đi em...bình tĩnh lại đi mà....ta xin em !

- TRẢ LẠI TẤT CẢ CHO TA ! TRẢ HÀI NHI LẠI CHO TA ! TRẢ SỰ TRONG SẠCH CHO TA...TA HẬN NGƯƠI...TA HẬN NGƯƠI !

- HUÂN NHI DO TA HIỂU LẦM EM TA XIN EM... XIN EM !!!

- CÚT !!! CÚT ĐI !!!!

Cậu trừng mắt hét lớn tự mình dằn vặt chính bản thân mình . Chung Nhân đi trước theo sau là Khánh Thù cùng Bạch Hiền bê chén thuốc an thần định khí cho cậu . Bỗng nghe tiếng hét thất thanh Chung Nhân liền tức tốc chạy vào .

Đập vào mắt y bây giờ là hình ảnh Xán Liệt đang cố ngăn cậu tự hành hạ bản thân . Cậu hét trong nhục nhã và đau đớn .

Y chạy đến tạm đánh ngất Thế Huân đặt ngay ngắn ở trên giường đắp chăn cẩn thận rồi quay sang nói .
- Ngươi tạm thời về cung của mình đi ta gặp ngươi bàn chuyện quan trọng !

- Nhưng...

- Cứ đi đi , em ấy tạm thời nghỉ ngơi một chút !

- Được ! 2 ngươi nhớ trông coi em ấy cho tốt !

- Vâng thưa hoàng thượng !

* Hỏa Thiên cung *
Nô tì cùng thái giám được cho ra ngoài hết trong thư phòng bây giờ chỉ còn mỗi Hoàng đế Phác Quốc và Kim Quốc ngồi với nhau với khuôn mặt lạnh lùng khiến ai nhìn cũng khiếp sợ
- Ta muốn đem Thế Huân về Kim Quốc !

- Không ! Không đời nào ! Em ấy là của ta không ai có quyền được đem đi đâu hết !

- Nhưng ta có quyền !

- Ngươi đừng quên em ấy là vợ ta là Hoàng Hậu của Phác Quốc !

- Và ngươi cũng đừng quên chính miệng ngươi đã phế ngôi em ấy và từ hôn trước mặt mọi người rồi đó Phác Xán Liệt !

- Ta....Ta vẫn muốn yêu thương và bảo vệ em ấy nên ta không thể để em ấy đi về Kim quốc .

- Ta lúc trước chịu đựng quá đủ rồi và cũng cho ngươi thời gian yêu em ấy quá nhiều rồi cho nên ngươi mau chóng chấp nhận đi !

- ....

- Với lại Tể tướng Ngô Diệc Phàm anh trai em ấy ở Kim quốc đã nghe tin báo rồi . Đang rất tức căm phẫn đấy ta không đòi người thì huynh ấy cũng cho quân sang đòi thôi .

Cả 2 đứng lên nhìn vào mắt nhau . Bỗng Bạch Hiền chạy vào hốt hoảng hét lớn .
- Hoàng thượng ! tiểu chủ đã gặp chuyện rồi !

- CHUYỆN GÌ ?

- Tiểu chủ sau khi tỉnh dậy nhân lúc Khánh Thù và nô tài không để ý liền chạy ra hoa viên nhảy xuống hồ mà tự vẫn !

- Ngươi nói cái gì !

- Cũng may nô tài và Khánh Thù phát hiện kịp lúc nên đã cứu tiểu chủ ! Hiện tại tiểu chủ đã qua cơn nguy hiểm nhưng miệng vẫn luôn lẩm bẩm rằng bản thân dơ bẩn không muốn gặp ai !

- Tất cả cũng tại do 1 lúc thiếu suy nghĩ của ngươi đó Xán Liệt !

Cả 2 nhanh chóng đến Thiên Phong cung . Bước vào thì nhìn thấy Thế Huân đang lo sợ run rẫy .

Xán Liệt đi đến nhưng cậu vừa thấy hắn bất giác nỗi sợ của cậu càng tăng thêm cả thân hình lùi lại sát góc miệng hét lên .
- Đi đi ngươi đi đi....ta không muốn thấy ngươi...đi đi....

- Ngươi tạm thời đừng gặp em ấy đợi khi nào em ấy bình tĩnh cái đã .

- Nhưng em ấy

- TA BẢO NGƯƠI TẠM THỜI ĐI ĐI !

Xán Liệt bước ra cửa luyến tiếc nhìn cậu rồi quay lưng đi . Chung Nhân quay lại nhìn cậu đang ngồi góc giường lo sợ run rẫy . Đi đến ngồi cạch bên giường dang rộng vòng tay ra mỉm cười ôn nhu nói giọng đầy sủng nịnh an ủi cậu .
- Huân nhi ngoan ! Lại đây ! Đừng cố kềm chế ta luôn bên cạnh em bảo vệ em yêu em hết suốt cuộc đời Kim Chung Nhân ta .

Cậu ngước đôi mắt đỏ hoe ướt nước nhìn Chung Nhân rồi lập tức lao vào lòng Chung Nhân ôm chặt . Chung Nhân cũng siết chặt cái ôm lại muốn bảo vệ cậu không ai được xâm chiếm tới .
- Em cứ khóc đi ! Khóc đi chả sao cả cứ khóc đi Huân nhi ! Đừng sợ !

- Nhân Nhân....Tại sao...Hức...Tại sao lại không cứu ta....Hức....Hức....Ta đau lắm....nhục nhã lắm......Hức.....Bọn họ hành hạ ta...Hức...sĩ nhục ta...Hức... Nhân Nhân à...

- Nhân Nhân xin lỗi.... đáng lẽ Nhân Nhân phải đến sớm hơn... là lỗi của ta....ngoan bây giờ có Nhân Nhân rồi....sẽ không ai có thể ăn hiếp em.....sẽ không ai dám ăn hiếp em nữa đâu ! - Chung Nhân ôm cậu thấy cậu khóc mà lòng đau nước mắt cũng như thế mà rơi .

- Thật không ?

- Thật chứ ! Nhưng Huân nhi phải ngoan !

- Được ! Huân nhi sẽ ngoan !

- Nếu vậy em hãy mau uống thuốc được chứ !

- Được a~!

- Khánh Thù ! Mau bê chén thuốc đến đây !

Chén thuốc được bê đến trong đó Chung Nhân đã cho Bạch Hiền bỏ vào ít dược đặt chế do chính thái y Kim quốc Trương Nghệ Hưng tạo ra . Thuốc này chủ yếu khiến tính cách 1 con người có thể thay đổi trở nên trẻ con một chút bình tĩnh lại .

Nhưng chuyện này quá nghiêm trọng có thể thuốc này chỉ thay đổi được tính cách chứ chẳng bớt được gì . Chung Nhân cũng biết nhưng thà tính cách thay đổi còn hơn phải u buồn cho tới chết .

Nhìn chén thuốc mà mặt cậu khẽ nhăn lại chun cái mũi nhỏ cậu khẽ nói
- Nhân Nhân à...thuốc rất rất đắng... Huân nhi không muốn uống nữa....

- Huân nhi hư nè ! Phải uống .... Ơ...

Chung Nhân đang nói nhưng nhìn vẻ mặt như mèo con của cậu thì mém siêu lòng nhưng vẫn suy nghĩ cách khác cho cậu .
- Nhân Nhân.....

- Được rồi....Nhưng em sẽ không được ăn mứt quả sẽ không được ăn bánh hoa quế và không được ăn bánh....

- Huân nhi sẽ uống nhưng Nhân Nhân không được cấm Huân nhi ăn bánh và mứt quả .

- Hứa ! - Chung Nhân mỉm cười .

- Huân nhi ngày mai ta sẽ đưa em về Kim quốc sống em chịu không ! Phàm ca ca của em và ta rất nhớ em đó .

- Phàm ca !

Kể cũng phải từ khi thành hôn cùng Xán Liệt tới giờ ngoài lúc ở lễ đăng cơ thì từ đó cũng không còn gặp nữa vì anh phải làm Tể tướng Kim quốc . Giờ nhắc lại cảm thấy rất nhớ .
- Huân nhi cũng nhớ Phàm ca ! Huân nhi sẽ sang Kim quốc dù sao nơi này đã khiến em quá đau ! - Cậu ánh mắt buồn nhìn qua khung cửa .

- Được Huân nhi sáng mai ta sẽ đưa em về Kim quốc !

- Em muốn đem theo Khánh Thù và Bạch Hiền dù sao họ cũng là người trung thành . Ngay cả lúc em thất thố nhất họ cũng không bỏ em còn giúp đỡ em .

- Em muốn gì đều được .

Uống xong chén thuốc cậu buồn ngủ ngả vào lòng Chung Nhân . Y xoay người cậu lại chỉnh tư thế một cách thoải mái nhất . Vòng tay ôm cậu lại khẽ đăt lên trán cậu nụ hôn nhẹ thì thầm .
- Huân nhi ! Ngủ ngon ! Ta yêu em .

Cậu đang chìm trong giấc ngủ bỗng bất giác mỉm cười . Gió mang hương thơm hoa đào lan tỏa khắp cung .

Khung cảnh đó thật là đẹp và không thể thiếu bên ngoài đang có 4 cái đầu rình trộm . Đó không ai khác là 2 người Bạch Hiền Khánh Thù , 3 là Kim Thượng thư Kim Tuấn Miên và Thái y Trương Nghệ Hưng .
- Khánh Thù ! Anh nói rồi mà Hoàng thượng chỉ sủng mỗi Thế Huân chủ tử và tự nhiên bọn anh thôi còn đối với người khác lạnh như chưa từng được lạnh bao giờ ! - Tuấn Miên nhìn Khánh Thù nói .

- Ừm anh nói cũng đúng !

- Vậy như lời hứa tối nay nấu cho anh ăn nữa nha !

- Được rồi !

Thì ra Tuấn Miên từ lúc sang Phác Quốc nhìn thấy Khánh Thù nhà ta người bé bé xinh xinh mắt to nấu ăn hoàn hảo nên tiếp cận và đã cưa đổ hẳn hòi .

Nghệ Hưng và Bạch Hiền nhìn 2 người Chân ngắn hoàn hảo này không khỏi tự ái đồng thanh trả lời .
- NÈ MUỐN GIẢI TỎA TẤM LÒNG THÌ RA HOA VIÊN MÀ GIẢI TỎA !!!!

- XÍÍÍÍÍ ! KỆ TỤI TUI CƠ MÀ 2 NGƯỜI CŨNG HỢP NHAU QUÁ NHỈ HAY ĐẾN VỚI NHAU LUÔN ĐI !

- Cũng có thể lắm chứ ta thấy Bạch Hiền cũng đ...đáng...yêu ! - Thái y Nghệ Hưng đỏ mặt xoa gáy .

- Vô duyên !

Bạch Hiền nghe Nghệ Hưng nói thì đỏ mặt quay đi nhưng khuôn mặt lại mỉm cười . Nghệ Hưng ngây ngốc nhìn theo .
- Còn đứng đó làm gì không mau đuổi theo thiệt tình làm Trưởng thái y viện rồi mà tật vẫn còn ngơ ! - Tuấn Miên lắc đầu .

- Ờ ha ... Bạch Bạch đợi anh !

Ngày hôm sau Chung Nhân đang ôn nhu chải lại mái tóc đen mượt của Thế Huân . Búi lên gọn gàng cài ngang tóc một cây trâm phượng hoàng . Đích thân chọn cho cậu một bộ y phục của Kim quốc thật đẹp đính chân châu quý báu .
- Em đẹp lắm ! Giờ mình đi thôi em nhỉ !

- Được ! Hihihi nhưng Nhân Nhân phải bế Huân Nhi như lúc trước được không ?

Do tác dụng của thuốc cậu đã thay đổi tính cách không còn U buồn tự dằn vặt mình nữa nhưng kí ức ghê gớm đó vẫn còn tồn tại .

Y vui vẻ bế cậu lên chỗ dành cho vua còn Bạch Hiền và Khánh Thù thì ở cùng với Nghệ Hưng và Tuấn Miên .

Kim quốc nhanh chóng rời khỏi Phác quốc . Đến khi Xán Liệt thượng triều trở về thì mọi người cũng đã đi được đoạn đường khá xa .

Hắn hốt hoảng đi đến Phong Thiên cung nhưng vừa bước vào người đã không còn nữa . Nhìn nét mặt của hắn mà đám người hầu tái mặt .
- H...H...Hoàng...Thượng... người bình tỉnh !

- CÁC NGƯƠI CÂM MIỆNG CÚT ! CÚT HẾT RA NGOÀI CHO TA CÚT !

- Dạ !

Mọi người liền hớt hải ra ngoài . Bên trong chỉ còn mỗi hắn và chỉ mỗi mình hắn . Lê bước chân đến bên chiếc bàn có cây đàn .

Vuốt nhẹ trên cây đàn mà cậu hay dùng bỗng nhắn nhớ đến 1 lời hứa năm nào .
.
.
.

" - Xán Xán một ngày nào đó Xán Xán dành cả 1 ngày cho Huân Nhi thì Huân nhi sẽ đàn nè , chơi đùa nè , tự tay nấu mấy món ngon cho Xán Xán , Xán Xán có chịu không ?

- Được ta hứa !

- Ta biết Xán Xán thương ta nhất mà ! "
.
.
.
- Ta biết là ta không giữ lời không dành 1 ngày với em . Bây giờ ta đang ở đây muốn dành thời gian cho em tại sao em lại không đàn cho ta nữa . Không nấu những món ăn cho ta nữa vậy . Ta xin lỗi em.... Em trở về với ta đi... trở về đi....ta xin em....vì ta rất yêu em....

Hắn khóc giọt nước mắt càng ngày càng nhiều rơi xuống nền đất . Hắn hối hận rất hối hận nhưng có phải đã quá muộn . Nhưng hắn vẫn muốn đem cậi trở về bên hắn .
- Huân nhi ! Ta sẽ mang em về bên ta ta sẽ làm lại từ đầu bù đắp tất cả cho em . Đợi khi ta dẹp loạn hết tất cả quan lại yên ổn triều cương ta sẽ đến ngay bên em . Phác Xán Liệt ta hứa !

Hắn nhìn mọi nơi trong cung kêu người vào căn dặn .
- Từ nay ta sẽ ngủ ở Phong Thiên cung còn Hỏa Thiên cung sẽ dành cho việc duyệt tấu chương . Ngươi rõ chưa !

- Dạ rõ !

------------------------------------
- Huân nhi dậy đi em xem này !

Chung Nhân khẽ lay con người đang dựa vào mình ngủ ngon lành dậy .
- Ưm....không xem !

- Thật sự không xem !

-...............

- Tiếc thật ta định mua cho em xâu mứt quả vậy mà .....

- Đâu ? Đâu ? Mứt quả của em !

- Em đúng thật là vào cung ta sẽ cho em ăn thoải mái !

- Hihihi hứa nhá !

Cả 2 đang vui đùa thì bên ngoài Tuấn Miên vọng vào .
- Bẩm Hoàng Thượng đã đến Kim Quốc rồi ạ !

------------------ end chap 2 -----------
Mình đăng coi như quà Trung thu
Chúc mọi người trung thu vui vẻ a~ ! Nhớ vote cho mình tí động lực hihi . Ai mún hành Chan giúp Hun típ hk cmt đi :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro