Chap 4 : Phác Xán Liệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta là Phác Xán Liệt ta hiện tại chính là hoàng đế của Phác quốc . Ta yêu em ấy , yêu rất nhiều yêu từ lúc cả 2 còn bé . Em ấy là người hồn nhiên trong sáng duy nhất trong cái hoàng cung đầy mưu mô và tàn nhẫn này .

Ngày ấy ta gặp em là ở vườn Thượng Uyển . Ta lúc ấy vẫn còn là một thái tử 3 tuổi đã phải thuộc tất cả y thư quy tắc trong cung . 5 tuổi đã phải thông thạo võ nghệ , dược liệu . Tuổi thơ của ta chỉ có thể trôi qua bởi sự rèn luyện từ Phụ Hoàng .

Bởi phụ hoàng đã bảo ta chính là người điều hành đứng đầu Phác Quốc mai sau nên cần phải nghiêm ngặc mà quản giáo . Nhưng Phụ Hoàng thương yêu ta nên lâu lâu có chút buông thả .

Cùng rèn luyện với là Thái tử Kim quốc Kim Chung Nhân . Sợ dĩ Phụ Hoàng của ta và y là hão bằng hữu nên ta và y đều được quản giáo và rèn luyện cùng .

Tính cách của y cũng khá giống ta trầm tĩnh nhưng lại khá thông minh và mưu mô . Ta đôi khi cũng có chút cảm tính y sau này có khi nào sẽ thành đối thủ của ta về phương diện nào đấy ?
.
.
.
Và điều làm ta bất ngờ cảm tính năm xưa hoàn toàn không sai ta và hắn trở thành đối thủ của nhau về cái gọi là yêu !
.
.
.
Năm ta 9 tuổi ta cùng Chung Nhân đi dạo thư thả ở Vườn Thượng Uyển trong cung . Vốn dĩ đây là giờ luyện chữ nhưng hôm nay đặt biệt cả 2 phụ hoàng đều cho bọn ta nghỉ ngơi nên bọn ta mới đến đây ngắm hoa mộc lan mới nở .

Ta và Chung Nhân mãi ngắm bỗng nghe đâu đây tiếng cười đứa trẻ nào thấy . Trong giọng cười có vẻ thích thú vô cùng .

Dựa vào tiếng cười ta và Chung Nhân tìm ra chủ nhân của nó . Thì ra là tiểu nam nhi . Tiểu nam nhi ấy rất đẹp da trắng , môi đào , mắt phượng và cái mái tóc bóng mượt . Em ấy thật đẹp .

Em ấy đã cuống hút ta và cả Chung Nhân . Cả 2 bọn ta bạo gan mà bước đến làm quen . Cứ ngỡ em ấy sẽ rụt rè mà sợ hãi không ngờ lại vui vẻ quấn lấy ta và Chung Nhân .

- Này nhóc em là ai ? - Chung Nhân nở nụ cười hiếm ai thấy mà hỏi em ấy .

- Hihihi ta là Ngô Thế Huân 2 người có thể gọi ta là Huân nhi !

" Ngô Thế Huân sao ? Tên thật đẹp " Ta thầm nghĩ trong lòng

- Ngươi biết bọn ta là ai không ? - Ta dè hỏi em ấy .

- Là ai ?

- Thật sự em không biết ?

- Phải Huân Nhi không biết thật mà !

- Thôi em đừng nên biết !

- Tại sao chứ ?

- Bí mật !

- Đáng ghét ! - Em ấy bỉu cái môi nhỏ trông đáng yêu vô cùng .

Em ấy là Ngô Thế Huân con trai của Ngô Thiên vị quan trong triều của Phụ Hoàng . Anh trai em ấy thì ra là Ngô Diệc Phàm anh ta trông cũng nghiê nghị lạnh lùng nhưng tài năng thì có thể công nhận là tương lai au này cho đất nước .

Hôm nay em ấy được phụ thân dẫn vào cung chơi . Chắc có lẽ đây là lần đầu em ấy vào cung nhìn cái ánh mắt lạ lẫm khi nhìn mọi vật trong cung mà khiến ta bậc cười vô thức .

Ta và Chung Nhân nắm tay em ấy đưa đến ngắm hoa Mộc Lan . Tay ta hái 1 hoa đẹp nhất định rằng sẽ cài lên cái mái tóc em ấy nhưng ta không ngờ vừa xoay lại thì Chung Nhân đã nhanh hơn ta một bước .

Trong lòng ta cảm thấy bực bội vô cùng . Chưa bao giờ ta cảm thấy tức giận mà ghen tức như thế . Phải chăng nhìn hình ảnh Chung Nhân âu yếm thân mật cùng Thế Huân làm ta muốn nổi đóa mà hét lên .

Nhìn Thế Huân đẹp thật tựa như loài hoa Mộc Lan này, quý phái nhưng lại thanh cao . Bề ngoài mang một cái vẻ đẹp lộng lẫy nhưng ẫn sâu là cái tính cách nhân từ và quảng đại .

Em có biết không Huân nhi , Phác Xán Liệt ta trót yêu em rồi !

Ta sau lần ấy thì tìm đến phụ hoàng mà xin cho em ấy cùng ta rèn luyện chung. Từ trước đến giờ ta chưa hề xin Phụ Hoàng bất cứ điều gì khi nghe ta xin Phụ Hoàng có chút gọi là bất ngờ . Phụ Hoàng lúc ấy chỉ nhìn ta mỉm cười buông ra 1 câu .

- Tùy Hoàng Nhi !

Sau ngày đó em ấy được chuyển hẳn vào cung để tiện việc học hành và dạy dỗ . Ta cảm thấy vui lắm , nhưng cái cảm giác khó chịu vẫn không buông tha cho ta vì ta nhìn thấy Chung Nhân lúc nào cũng bên cạnh em ấy ôm ấp em ấy .

Có 1 lần ta ta từ ngoài bước vào vô tình nhìn thấy Chung Nhân khẽ hôn trộm vào đôi má hồng phấn của Huân Nhi . Em ấy vẫn đang ngủ trên bàn mà không hề hay biết gì .

Ta vờ điềm tĩnh xem như không nhìn thấy gì . Nhưng trong lòng ta lửa giận đang bùng cháy vô cùng dữ dội . Về cung ta điên cuồng đập phá , hất đổ mọi thứ khiến người hầu trong cung 1 phen hoảng sợ .

Ta tự bảo em ấy chỉ của mỗi mình ta không ai được có cái quyền đem em ấy rời xa ta . Không một ai .... không một ai kể cả người thân cũng không .

Em ấy lúc giận trông đáng iu . Miệng nhỏ thì lúc bỉu lúc chu . Đôi mài nhỏ khẽ nhíu lại . Phồng to đôi má hồng phấn lúc ấy ta nhìn chỉ muốn cắn em ấy vài phát .

Nhưng làm em ấy dễ nguôi giận vô cùng đơn giản đưa em ấy vài món bánh điểm tâm và xâu mứt quả thì lập tức em ấy sẽ vui vẻ mà mỉm cười lại ngay .

Có điều em ấy sợ sấm vô cùng . Ta còn nhớ năm ta và Chung Nhân 10 tuổi em ấy chỉ vừa lên 9 . Đêm đó trời bỗng nổi lên cơn sấm sét lớn .

Ta đang nghỉ ngơi bỗng cửa cung bật mở hình ảnh em ấy nước mắt nhem nhuốt cả người run rẫy . Ta hốt hoảng vội chạy đến ôm em ấy vào lòng mà dỗ dành .

- Xán Xán .... hức.... Huân... Huân nhi... hức... sợ sấm... sợ vô cùng !

- Huân nhi ngoan em không khóc Xán Xán ca sẽ bảo vệ em ! Ngoan không khóc .

- D..Dạ !

Em ấy đã dựa vào lòng ta mà thiếp đi tay vẫn siết chặt lấy vòng eo ta không buông . Ta lúc ấy cảm thấy hạnh phúc vô cùng .
.
.
.
.
.
Nhiều năm sau Phụ Hoàng ta và Kim Quốc băng hà . Ta cùng Kim Chung Nhân theo di nguyện mà lên ngôi Hoàng đế cai trị đất nước .

Có phải ông trời đã công bằng mà thương xót vị hoàng đế như ta . Trước khi ra đi Phụ Hoàng có để lại trong di nguyện ban hôn cho ta và Ngô Thế Huân . Ngày sắc phong cùng ngày ta làm lễ đăng cơ .

Ngày diễn ra lễ đăng cơ mọi người khắp cả nước đều vui mừng cho Tân Đế Tân Hậu . Trong đó có cả ừ thì Hoàng Đế Kim quốc Kim Chung Nhân

Ta có thể nhìn thấy cái ánh mắt của y nhìn em ấy . Thoáng đượm buồn , sự tiếc nuối và tình yêu thương . Ta dù sao cũng tiếc thay cho y nhưng em ấy là của ta .

Cuộc sống của ta và em ấy hạnh phúc vô cùng như đôi uyên ươn . Em ấy càng ngày càng xinh đẹp khiến ta mê mẩn điên đảo lí trí .

Nhưng chưa được bao lâu thì tên quan thái phó lại âm thầm lập mưu tạo phản . Ta vì bất ngờ mà trở tay không kịp . Ta trong những ngày ấy tình như ngàn cân treo sợi tóc .

Và chỉ trong 7 ngày sau ta cũng đã dẹp loạn được tên cẩu quan ấy nhờ vào sự giúp đỡ của Kim quốc . Ta cảm thấy có chút nhẹ nhõm .

Nhưng hậu cung lại truyền tai nhau mà nói Ngô Hậu vì triều đình thất thố nên tư thông với Kim Chung Nhân nhằm hưởng lấy vinh hoa .

Ta lúc ấy thật sự tức giận vô cùng chưa kịp suy nghĩ thấu đáo đã chạy đến Phong Thiên cung tát em ấy 1 bạt tai ra sức mắng nhiếc nguyền rủa .Em ấy có chút bất ngờ nhưng vẫn im lặng vì em biết có bạo biện cho mình thì ta vẫn không tin .

Kể từ ngày ấy ta lạnh nhạt với em ấy mà đi sủng hạnh Bảo Phi . Cô ta là con gái Viên Thượng Thư vừa mới tiến cung . Trông cũng có vẻ hiền lương thục đức .

2 tháng sau ta bỗng hay tin báo Bảo Phi mang thai . Ta nữa ngờ nữa tin vì đêm ấy ta rõ ràng uống rượu say đến bất tỉnh không hề biết chuyện gì . Chỉ thấy sáng dậy đã thấy Bảo Phi bên cạnh không mảnh vải che thân và dưới có chút huyết đỏ .

Ta cứ ngờ mà cho người chăm sóc cô ta . Thậm chí tàn nhẫn bắt em ấy ngày đêm chăm sóc hầm canh cho Bảo Phi tẩm bổ .

Em ấy không nói gì chỉ nhẫn nhục làm theo . Rồi sau khi chén canh dưỡng thai mà Bảo Phi vừa uống nàng ta liền ôm bụng kêu đau đớn .

Ta hốt hoảng lo lắng cho cái long chủng trong bụng mà tức giận giáng em ấy 1 bạt tay . Phế đi ngôi Hậu đánh 30 trượng mà tống thẳng vào lãnh ngục không thương xót .

Mặc cho em ấy có kêu gào , cầu xin còn bảo mang trong mình long mạch hoàng thất . Ta trong đầu cứ xem nó là thứ nghiệt xúc của em ấy và người khác . Trong lòng ngày càng muốn giết chết nó hơn .

Ta cứ luôn miệng bảo nó là nghiệt xúc thẳng tay cho người lôi em ấy đi . Còn cả bảo người cường bạo em ấy ngay trong lãnh ngục .

Ta quay trở lại cung của Bảo Phi xem xét tình hình thì vô tình nghe được cái bí mật động trời ấy .
.
.
.
Đau ?
.
.
.
Hối hận ?
.
.
.
Phải Phác Xán Liệt ta bây giờ đau đớn và hối hận vô cùng . Em ấy vì ta vì Phác Quốc mà lặn lội đi tìm Kim Chung Nhân cầu xin y giúp ta vậy mà ta đã vì tin đồn thất thiệt nghi oan cho em ấy .

Vì sa vào cái bẫy của Bảo Phi mà nhẫn tâm phế bỏ em ấy . Vì cái thai giả mà giết chết tiểu bảo bối mang trong người giọt máu của ta cùng em ấy . Có phải Phác Xán Liệt ta là đồ cầm thú cũng chẳng bằng .

Ta đau lắm , ta hối hả đi đến Lãnh ngục trên đường bất ngờ gặp Kim Chung Nhân , y nắm áo ta mà mắng chửi .

Ta cảm thấy những lời hắn mắng chửi ta hoàn toàn là đúng . Ta đã không hoàn thành đúng lời hứa mà bảo vệ em ấy cho thật tốt . Mà còn lạnh nhạt chửi rủa thay vì cưng chiều , yêu thương .

Bước vào lãnh ngục nhìn vào cái thân thể nhỏ bé với vô số vết tích trên thân thể . Cả người run rẫy khó khăn ôm bụng mình . Quần áo bị xé rách tơi tả ta chỉ hận không thể một giáng giết chết chính bản thân ta đã gây ra cái chuyện gì .

Ta rất muốn ôm em ấy nhưng đã bị Kim Chung Nhân đẩy ra xa . Y ôm lấy em ấy mà khóc . Lần đầu ta thấy y khóc vì một người khóc đau đến tận tâm can .

Em ấy bất tỉnh ta hốt hoảng kêu gọi tất cả người trong thái y viện . Không quên cảnh cáo .

- EM ẤY CÓ CHUYỆN GÌ TA TẨU TÁN CẢ THÁI Y VIỆN CÁC NGƯƠI !

Nhưng ông trời đã trừng phạt ta đã đem đi giọt máu của ta và em ấy đi mất . Em ấy sau khi tỉnh lại cũng vô cùng hận mà xa lánh ta . Còn cả tự vẫn kết liễu đi bản thân mình .

Ta cảm thấy đau khổ mà hận bản thân mình vô cùng . Để rồi sơ xuất mà để Kim Chung Nhân đem em ấy đi về Kim Quốc . Nơi ấy có cả tể tướng Ngô Diệc Phàm anh trai em ấy .

Ta bước từng bước nặng nhọc vào Phong Thiên cung . Nhìn mọi góc mà nhớ lại hình ảnh của em ấy và ta những tháng năm trước . Nhìn cây đàn năm nào em ấy đều đàn một bản cho ta nghe . Ta cảm thấy nhớ và đau lòng vô cùng .

Hận bản thân đã tự mình đẩy em đi !
.
.
.
Em đi cũng đã được 7 ngày . Một mình ta ngắm nhìn vườn Thượng Uyển có hoa Mộc Lan năm nào .
.
.
Mộc Lan !
.
.
Mộc Lan khiến ta gặp em !
.
.
Mộc Lan cho ta yêu em !
.
.
Chỉ vì sự mù quáng mà ta đánh mất em . Chỉ vì sự ngu dốt mà ta tự mình hủy hoại em hủy hoại tâm hồn em .

Ta nhớ em nhớ vô cùng . Quay trở về bên ta đi ta hứa sẽ sửa đổi tất cả . Ta thề ta sẽ mang em về bên ta bằng mọi giá .
.
.
Huân nhi ta lạnh em ôm ta được không ?
.
.
Huân nhi ta nhớ em rất nhiều em có biết không ?
.
.
Ta vẫn còn yêu em rất nhiều em có biết không ?
.
.
Mộc Lan năm nay nở rất đẹp sao chỉ có mỗi mình ta tương tư đợi chờ trong sự bi thương và cô độc !

End Chap 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro