Chap 5 : Xuất Cung - P1 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Ngự Hoa Viên *
- Bạch Bạch...Thù Thù ta buồn quá đi ....ta buồn quá đi !

- Tiểu chủ ai làm người buồn ? Nói đi tiểu Bạch sẽ đi cào nát mặt nó liền !

- Bạch Hiền sao ngươi tàn nhẫn quá vậy hả ? - Khánh Thù nhìn Bạch Hiền mà nói .

- Đâu có đâu Tiểu Bạch nhân từ lắm mà !

- Ta không thể hiểu nổi tại sao thái y Nghệ Hưng lại chịu đựng ngươi được nữa !

- Kệ xác ta hứ !!!!!!

- Thôiiiiiiii ta xinnnnnn ! - Cậu chu môi mà nói .

- Xin lỗi tiểu chủ !

- Nhân Nhân đến thượng triều rồi dặn ta phải ngoan đợi Nhân Nhân về chơi cùng !

- Thì ra là tiểu chủ buồn chán là vì lí do đấy à ? - Khánh Thù tròn mắt hỏi .

- * gật gật *

- Tiểu chủ người ráng đi a~ ! Biết đâu chừng hoàng thượng sắp thượng triều về rồi !

- Cũng phải ! Á xích đu kìa ! Mau đi đến đấy chơi đi !

Cậu đang chán nản chợt nhìn thấy chiếc xích đu thì hí hửng mà chạy đến ngồi xuống . Chiếc xích đu này là Chung Nhân y vừa cho người lắp để đặt biệt cho cậu sử dụng những lúc buồn chán .

- Bạch Bạch...Thù Thù thương ta đẩy cho ta chơi đi ! - Cậu làm nũng khiến cho Bạch Hiền và Khánh Thù cũng phải siêu lòng .

- Được thôi tiểu chủ !

Cả 2 vui vẻ đẩy cậu vui đùa trên chiếc xích đu ấy . Từ xa Chung Nhân mỉm cười quan sát từng cử chỉ của cậu . Nụ cười ấy khiến y mê mẩn bản thân Phác Xán Liệt không biết chăm sóc con người ấy bảo vệ nụ cười ấy thì bản thân y sẽ thay hắn làm tất cả . 

- Ơ .... Hoàng .....

Chung Nhân ra dấu im lặng bảo 2 người bọn họ tránh ra xa một chút đích thân đẩy xích đu cho cậu chơi

- Thù Thù...Bạch Bạch không biết ở bên ngoài cung có náo nhiệt không ?

- Tiểu chủ rất vui rất náo nhiệt đó a~~~ ! Người có thể vui chơi , mua vật dụng mà hoàng cung không hề có được , thậm chí là những món điểm tâm ngọt như mứt quả , màn thầu , hồ lô ngào đường và vô số thứ khác

- Thật sự vui đến thế sao ? - Cậu háo hức nói

- Phải a~~~~!

- Ta cũng muốn đi 2 người có thể dẫn ta đi không ?

- Không được đâu tiểu chủ ! - Bạch Hiền lắc đầu nói

- Vì Hoàng Cung là nơi nghiêm ngặc không phải ai muốn ra là ra muốn vào là vào ! - Khánh Thù giải thích cho cậu hiểu

- Khó khăn như vậy ! Chỉ còn có 1 cách thôi à ! - Cậu nghe Khánh Thù nói thì cảm thấy khó khăn nhưng chợt nhớ ra ai có thể giúp mình thuận lợi đi ra khỏi cung .

- Huân Nhi cách của em là đi tìm ta để nhận lệnh ra khỏi cung phải không ?

- Nhân Nhân..... Aaaaaaaaaaa

- Cẩn thận !

Bỗng dưng Chung Nhân cất giọng hỏi cậu bất ngờ quay lại phía sau nhưng theo cú đẩy của xích đu khiến cậu bật ngửa ra sau . Cũng may Chung Nhân đã nhanh tay ôm chặt cậu lại .

- Có sao không ?

- Huân Nhi ổn ! - Cậu cúi đầu lí nhí nói
- Xem ra quả thật Hoàng Cung hơi nhàm chán không đủ làm em vui phải không Huân Nhi ? Lần này ta sẽ đưa em ra ngoài cung chơi nhưng với điều kiện em phải ngoan không nháo !

- Huân Nhi hứa ... lúc nào cũng đứng bên Nhân Nhân .... sẽ không nháo... không nháo !

- Ngoan ! Giờ mùi ngày mai chúng ta sẽ xuất cung các ngươi liệu mà chuẩn bị cho chủ tử của mình !

- Nô tài tuân mệnh !

Chung Nhân căn dặn Khánh Thù và Bạch Hiền thật cẩn thận rồi mỉm cười nắm tay cậu nói

- Giờ ta đưa em đi ăn bánh

- Ăn bánh !!!! Đi thôi.... ơ nhưng mà Nhân Nhân à Huân Nhi không muốn ăn đồ ngọt nữa đâu ! - Cậu vui mừng khi nghe nhắc đến đồ ngọt nhưng lại sớm cự tuyệt .

- Tại sao ? Không phải em vốn thích đồ ngọt nhất à !

- Phải lúc trước Huân Nhi rất thích đồ ngọt nhưng bây giờ lại không muốn

- Ai làm gì em phải không ?

- Không phải mà ! Bởi vì.... bởi vì

- Bởi vì sao ?

- Nhân Nhân xem Huân nhi lại béo lên rồi...Nhìn cánh tay này ngoài thịt còn xuất hiện cả mỡ ! Thậm chí vòng này Chung Nhân vừa cho Huân Nhi đã thấy chật cổ tay rồi ! - Cậu phụng phịu chu môi nói

- Ngốc như vậy chả phải tốt hơn sao ! Béo một chút ôm đã tay hơn...vòng chật ta sẽ cho người làm cái mới bỏ cái cũ cho em nên em cứ việc thoải mái mà ăn . Bất quá lỡ em béo lên mà phát phì thành tiểu lu nước ta vẫn tình nguyện lăn lăn em đi mỗi ngày

- Nhân Nhân ngươi dám nói Huân Nhi phát phì thành tiểu lu nước... ngươi được lắm ta đánh chết Hoàng Đế chết bầm nhà ngươi !

- Khoan khoan... ta chỉ đùa mà ta đùa Huân Nhi đừng nóng như vậy rất xấu không tốt cho sức khỏe !

- Biết sao còn đùa !

- Rồi rồi là ta sai tất cả đều do ta Huân Nhi đừng giận ta được không ! - Y mỉm cười xoa dịu

- Hừ Hoàng Đế đáng ghét chỉ được mỗi cái miệng là giỏi !

- A Huân Nhi em dám nói ta là Hoàng Đế đáng ghét được vậy ta sẽ cho em thấy ta đáng ghét đến cỡ nào !

Nói rồi Chung Nhân ôm lấy Thế Huân mà nhéo đôi gò má hồng của cậu . Cả 2 đùa giỡn cười đến sảng khoái nhưng không để ý phía trên cao một nơi khuất bóng không ai thấy có một bóng đang chăm chú quan sát từng cử chỉ lắng nghe rõ từng lời nói rồi vụt đi mất .
.
.
.
.
.
-----Phác Quốc -----

Phong Thiên Cung

Phác Xán Liệt hắn hiện đang ngồi phê duyệt từng bản tấu chương . Kể từ ngày cậu đi hắn đã chuyển hẳn đến Phong Thiên Cung . Vì hắn còn yêu cậu vì hắn nhớ cái cảm giác lúc trước mỗi khi cậu kề bên . Thử hỏi nếu như ngày ngày không ở đây hắn sẽ cảm thấy sự trống trãi và cô đơn lại bám lấy hắn mãi không tha . Nó từ từ dằn xé trái tim hắn , gợi cho hắn những hình ảnh đầy đau khổ khiến cho hắn tự hận bản thân mình nhiều hơn nữa .

Vẫn vẻ ngoài lãnh đạm hắn không nhanh không chậm hỏi vị nam nhân đối diện . Trông vị nam nhân ấy có vẻ ngoài cường tráng , diện mạo chỉ thua mỗi Xán Liệt và Chung Nhân một chút . Nhưng ẩn sâu vẻ bề ngoài ấy có phải là một con người đang ôm trong mình nỗi suy tư thầm kín .

- Tất cả vẩn ổn chứ ?

- Khởi bẩm hoàng thượng mọi thứ đều ổn . Ngô công tử vẫn hoạt bát và vui vẻ như lúc trước , Hoàng đế Kim quốc ngày ngày sau khi thượng triều hầu hết đều dành thời gian bên Ngô công tử !

Hắn nghe đến đây chợt mỉm cười chua chát . Phải hắn tự cười bản thân mình lúc trước hắn và cậu cũng y như thế hạnh phúc vô cùng . Nhưng chính hắn chính bản thân hắn đã hủy hoại tất cả những thứ đáng lẽ thuộc về mình . Có phải hắn ngốc lắm đúng không ? Tự tay dâng cậu và những gì mình có cho Kim Chung Nhân .

- Còn nữa không ?

- Ngày mai giờ mùi Hoàng đế Kim Chung Nhân sẽ đưa Ngô công tử ra ngoài cung dạo chơi !

- Thật sự là vậy ? - Ánh mắt hắn lóe lên một tia vui mừng

- Đó là sự thật !

- Đã lâu lắm rồi ta đã không gặp em ấy , được ngày mai ta đích thân xuất cung đi thăm em ấy vậy ! Ngươi đi chuẩn bị đi chỉ cần ta với ngươi là đủ không cần ai khác trách phiền phức !

- Tuân lệnh !

Nam nhân bước ra khỏi Phong Thiên Cung lấy trong tay áo ra một tấm ngọc bội . Vuốt nhẹ lên nó mà tưởng nhớ về một kỉ niệm năm xưa

" Tại một cánh đồng có một đám trẻ con đang chơi đùa rất vui vẻ . Nhưng không để ý có một đứa bé trai là ta đang nhìn chúng chơi một cách buồn bã .

- Ta cũng muốn chơi ! Tại sao cha lại không cho ta chơi chứ !

- Chủ tử à ngài nên hiểu lão gia không thích cho người giao du với những đứa trẻ có thân phận thấp kém ấy !

- Thấp kém thì đã sao chứ ! Phận nô tài như ngươi có quyền gì lên mặt giáo huấn ta mau cút đi chỗ khác !

- Chủ tử ...

- CÚT ! NẾU KHÔNG ĐỪNG TRÁCH TA

- Nô tài đi liền !

Sau khi đuổi người nô tài ở bên đi ta vẫn giữ nét mặt buồn bã nhìn những đứa trẻ khác . Bỗng từ đâu cạnh bên xuất hiện tiểu nam nhi xinh như nữ nhân . Làn da trắng đôi môi đào đỏ mộng mái tóc mượt mà khiến trái tim của ta có chút giao động .

Nhưng hình như tiểu nam nhi ấy đang buồn bực điều gì ấy . Cứ loay hoay mãi đôi lúc đôi môi đào lại bĩu ra . Rồi xụ đôi má hồng phấn , ta tò mò đi đến bắt chuyện .

- Nhóc à ! Đệ bị gì thế ?

- Diều của Huân Nhi bị hỏng rồi...Huân Nhi sửa hoài nhưng không được ! Ca ca đẹp trai ca sửa giúp Huân Nhi được không ?

- À...ờ được đệ đưa đây !

Thì ra con diều của em ấy bị bung dây chỉ cần chỉnh một chút là xong ngay ta mãi không quên cái vẻ mặt tươi cười vui vẻ khi ta đưa con diều cho em ấy . Phải đáng yêu... đáng yêu vô cùng .

- Ca à sao ca ở đây một mình buồn thế đi chơi thả diều với Huân Nhi đi mà ! Đi đi vui lắm a~~~

- Được ta sẽ chơi với đệ !

Cả 2 người bọn ta vui vẻ chơi thả diều đến nỗi mồ hôi ướt đẫm thả người dưới bãi cỏ nghỉ ngơi ta tự mình giới thiệu

- Ta là Âu Dương Phong phụ thân ta là Âu Dương Triết ông ấy là quan trong triều đình Phác Quốc !

- Ta là Ngô Thế Huân có thể gọi ta là Huân nhi phụ thân ta là Ngô Thiên cũng là quan trong triều Phác Quốc !

Thật trùng hợp đây có thể gọi là duyên không nhỉ ? Phụ thân ta và em ấy đều là quan lớn trong triều . Cơ hội gặp nhau có lẽ sẽ được tăng lên bội lần .

- Phong ca ! Huân nhi có thể gọi ca là Phong Phong không ?

- Được ! - Ta mỉm cười đồng ta cứ ngỡ rằng ta đã quên đi cách cười là như thế nào !

Chơi đùa đến mấy cũng phải có điểm kết thúc . Lúc chia tay em ấy có tặng ta một tấm ngọc bội hẹn 1 ngày nào đó sẽ có dịp tái ngộ . Nhưng thời gian cách biệt quá lâu ta ngày nào cũng ở bên cánh đồng ấy nhưng bóng dáng em ấy ở nơi đâu rồi ?

Có phải ta và em gọi là có duyên mà vô phận sao ?

Âu Dương Phong ta không cam lòng đợi một ngày ta sẽ tìm ra em Huân Nhi của ta  "

Bản thân Âu Dương Phong bây giờ hiện là cánh tay đắc lực của Phác Xán Liệt . Âu Dương Phong biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra với cậu , một nỗi chua xót lại dâng lên trong lòng . Bây giờ bản thân Âu Dương Phong đang mang trong mình trọng trách theo dõi tình hình bên Kim Quốc . Nhưng vẫn âm thầm quan sát và bảo vệ cậu từ xa .
.
.
.
.
Xán Liệt định rằng sẽ lấy giấy bút họa 1 bức tranh về Thế Huân thì tiểu thái giám hối hả chạy vào quỳ xuống khuôn mặt hoảng sợ nhìn Xán Liệt

- Hoàng thương...không hay rồi không hay rồi !

- Chuyện gì mau nói ?

- Thục quý nhân đang ở Vườn Thượng Uyển gây náo loạn !

- Chuyện hậu cung nô tài cái ngươi không biết giải quyết hay sao ? - Hắn cau mài khó chịu

- Không phải là như vậy chỉ là Thục quý nhân muốn phá bỏ vườn Mộc Lan để thế bằng hoa mẫu đơn ! Nô tài có khuyên ngăn nhưng quý nhân nói Hoàng Thượng sẽ cho phép !

- HỖN LÁO ! Vườn Thượng Uyển là của ta và Huân nhi ai cho phép một quý nhân nhỏ nhoi vào đấy tự tung tự tác mau bãi giá đến đấy  !

- Nô tài tuân lệnh !

Nhanh chóng đi đến Vườn Thượng Uyển , hắn lại chứng kiến cảnh Thục Quý Nhân trừng mắt nhìn đám tiểu cung nữ lẫn công công mà trách mắbg nặng nề chỉ vì ngăn cản việc phá bỏ vườn Mộc Lan .

- Các người tránh ra cho ta , ta là Thục Quý Nhân con gái Viên Thượng Quan là phi tần hoàng thượng sủng ái các người có tư cách gì ngăn cản ta !

- Nô tài không dám nhưng đây là Vườn Mộc Lan mà lúc trước Ngô hậu rất thích kể cả Hoàng Thượng cho nên mong chủ tử dừng tay !

- Ngô Hậu...Ngô Thề Huân ấy sao ? Chỉ là một phế hậu bị Hoàng Thượng rủ bỏ thôi mà bây giờ Ngô Thế Huân không còn ở đây nữa ta sẽ thay hắn nắm quyền !

- Chủ tử người đừng nói như vậy Hoàng Thương mà nghe được thì e là...

- Sớm muộn gì vị trí Hoàng Hậu sẽ là của ta... Hắn thì bị Phế lưu vong ở Kim quốc... Bảo Phi thì hóa điên nhan sắc ngày càng bị phá hủy thử hỏi còn ai xứng hơn ta !

- TIỆN NHÂN NGƯƠI CÂM MIỆNG LẠI CHO TRẪM !

- Hoàn...Hoàng...Thượng !

* Chát *

- Ai...là ai cho ngươi có cái quyền tự ý muốn bỏ đi vườn Mộc Lan của Huân nhi và Trẫm...Ai cho phép ngươi có cái quyền gọi thẳng họ tên em ấy ! Ngươi mau nói ! - Mắt Xán Liệt hắn đầy những tia đỏ tức giận nói

- Thiếp...thiếp...

- Cũng may vườn Mộc Lan vẫn nguyên vẹn nếu không cái mạng của ngươi cũng không bù nỗi ! Ta nói cho ngươi biết Hoàng Hậu của Phác Quốc chỉ có một . Duy nhất chỉ là Ngô Thế Huân em ấy ngươi vĩnh viễn đừng hòng mơ tưởng đến !

- Hoàng Thượng là thiếp nhất thời hồ đồ mong Hoàng Thượng niệm tình mà tha thứ !

- Muốn ta tha ? Được ta đồng ý !

- Tạ ơn Hoàng Thượng !

- Khoan đã ta sẽ đồng ý nếu như ngươi chịu lấy máu mình làm màu nhuộm cho vải lụa trắng và hoa mẫu đơn mà ngươi thích !

- Đừng... Hoàng Thượng...

- Người đâu đưa cô ta đi nhớ phải nhuộm cho thật là đẹp rồi đem thành phẩm gửi về cho Viên Thượng Thư bảo là Thục Quý Nhân gửi về !

- Nô tài đã rõ !

- Không... không.... Khônggggggg

Sau khi lôi Thục Quý Nhân đi Xán Liệt chầm chậm đi đến bên cây Mộc Lan hái 1 đóa hoa mà mỉm cười nói

- Huân Nhi em xem Mộc Lan nở đẹp như vậy rồi chừng nào em mới chịu trở về ngắm với ta ? Ngày mai chỉ ngày mai thôi là ta có thể gặp nhau nhưng em còn giữ cử chỉ với ta như trước không hay vẫn còn hận ta đến tận xương tủy ?

Hắn nhìn lên bầu trời suy nghĩ một điều gì đấy bất giác mỉm cười mà nói

- Không sao ? Em hận ta cũng được chỉ cần gặp em ta như thế nào cũng mãn nguyện ! Kim Chung Nhân ngươi hãy chờ lấy ta sẽ đem Huân Nhi trở về

.
.
.
.
.
End chap 5

Đường Thụy Long sẽ đổi lại thành Âu Dương Phong nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro