Chương 5. Đời này, đệ là của ta... (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những ánh nắng đầu tiên của buổi sáng đã bắt đầu chiếu rọi xuống mặt đất, Khánh Thù như một thói quen bị ánh sáng đó làm phiền mà nheo mắt tỉnh giấc. Nhìn người đang nằm bên cạnh vẫn còn say ngủ, Khánh Thù cảm giác ấm áp nơi lồng ngực liền lan tỏa, nụ cười trên môi liền nở rộ xinh đẹp tựa hoa. Phác Xán Liệt khi ngủ đều như vậy, luôn có thói quen nằm yên không động đậy dù chỉ một chút, nằm úp người Khánh Thù một tay chống cằm một tay đưa lên nhéo nhẹ vào bên má của Phác Xán Liệt. Nhưng bà tay vừa chạm vào khuôn mặt hắn, ngay lập tức cổ tay liền bị nắm chặt lại, một lực liền bị đè xuống phía dưới.

Phác Xán Liệt đưa ánh mắt có phần ma mị một lượt nhìn Khánh Thù, y có chút đỏ mặt liền hơi nghiêng mặt né tránh, nhưng Phác Xán Liệt nào đâu để yên, đưa tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ, một tay khẽ vuốt ve thân thể nhỏ bé dưới thân. Không nhanh không chậm chiếm lấy môi y, Khánh Thù bị hắn khống chế liền dùng tay đẩy nhưng cơ thể Phác Xán Liệt rất lớn hơn nữa sức mạnh trong người so với Khánh Thù còn cao cường hơn gấp vạn lần, cuối cùng vẫn là không thể kháng cự đành nằm yên một chỗ để Phác Xán Liệt tùy ý trêu đùa.

"Đệ thử nhìn xem bản thân mình, khuôn mặt yêu nghiệt này, thân thể xinh đẹp này thực đúng là cực phẩm."

Phác Xán Liệt hơi nghiêng đầu ghé vào tai Khánh Thù, từng hơi thở ấm nóng phả vào da thịt khiến Khánh Thù không khỏi có chút cảm xúc, từ miệng nhỏ một tiếng rên nhỏ khẽ vang. Phác Xán Liệt nhìn y khẽ nhếch môi cười, một lần nữa cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng đầy ngọt ngào quyến rũ, bàn tay không yên phận đã đưa xuống cởi bỏ bộ y phục mỏng trên cơ thể Khánh Thù. Y dường như có chút phối hợp, khi Phác Xán Liệt cởi bỏ nút thắt áo có hơi nâng người đáp ứng.

Nhưng chỉ khi bàn tay to lớn tiến sâu vào trong cơ thể, chạm tới cự vật đã có chút ngẩng lên dưới thân, Khánh Thù dường như sực tỉnh một lực thừa cơ Phác Xán Liệt không để ý liền đổi hắn ra, hơi thể có chút hỗn loạn hai mắt đều mở lớn lên nhìn hắn. Phác Xán Liệt trong ánh mắt hiện lên rõ vẻ không vừa ý liền đứng dậy, lấy bộ y phục treo trên chiếc giá mặc vào chuẩn bị rời đi thì ngay lúc đó cả cơ thể liền bị một lực nhẹ tác động từ phía sau, một hơi ấm lan tỏa phía sau tấm lưng rộng lớn.

Khánh Thù đứng đằng sau hắn, hai cánh tay nhỏ bé vòng qua eo ôm chặt lấy thân hình to lớn của Phác Xán Liệt, hắn có chút quảnh lại đằng sau nhìn Khánh Thù, y ở đằng sau từ bao giờ đã sớm nức nở, nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống. Phác Xán Liệt cũng vì vậy mà mềm lòng, cầm lấy tay Khánh Thù xoay người ra đằng sau đối diện y, đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp. Khánh Thù không nói gì cứ mãi cúi gằm mặt xuống, Phác Xán Liệt nhìn y mà trong lòng không khỏi xót xa, đưa tay nựng một bên má phúng phính của Khánh Thù.

Y lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn hắn, nhận ra trong ánh mắt của Phác Xán Liệt đã có chút mờ đi dưới một làn nước mỏng, có lẽ là vì...thứ đó. Khánh Thù nhìn hắn, bản thân tự có chút cảm thấy mình đối với hắn thực sự là đã có chút quá đáng. Bàn tay nhỏ bé đưa lên cởi bỏ chiếc áo đã được cởi bỏ nút khỏi cơ thể, kiễng chân lên áp môi mình lên môi phác Xán Liệt. Hắn cũng như hiểu Khánh Thù, rời khỏi môi y cúi xuống một lực bế thốc Khánh Thù lên đặt y nằm trên giường bản thân liền dùng tay chống hai bên thực nhanh chiếm lấy đôi môi đỏ mọng. 

Khánh Thù lần này hoàn toàn không phản kháng, cứ theo từng chuyển động của hắn giúp Phác Xán Liệt cởi bỏ y phục khỏi cơ thể, bàn tay nhỏ bé luồn vào trong thân thể chạm tới cự vật đã sớm ngạnh lên dưới thân của Phác Xán Liệt, hắn như cảm thấy thích thú với sự vụng về của Khánh Thù mà không khỏi buồn cười, rời khỏi môi cậu di chuyển nụ hôn dần xuống phía dưới, mỗi đường đi qua đều để lại dấu hôn đỏ hồng trên làn da trắng sữa. 

Ngậm lấy điểm hồng trên ngực Khánh Thù, Phác Xán Liệt khẽ lấy răng day nhẹ. Cả người dường như có một luồng khí chạy dọc cơ thể, có chút khoái cảm khó tả từ cổ họng phát ra một tiếng kêu đầy ma mị. Phác Xán Liệt đưa tay nắm lấy hông Khánh Thù, mơn chớn nơi đùi non khiến của người y đều run rẩy lên vì khoái cảm khác lạ lần đầu được trải qua. Hai gò má từ sớm đã đỏ ửng, Khánh Thù nhắm chặt mắt lại không biết bản thân nên phải làm cái gì trong trường hợp này.

Phác Xán Liệt nắm lấy tay Khánh Thù, rất nhẹ nhàng để cậu nắm lấy cự vật đã cương cứng dưới thân thể bắt đầu di chuyển, Khánh Thù cảm nhận được thứ to lớn trong lòng bàn tay có chút rụt lại nhưng bàn tay Phác Xán Liệt lại nắm tay cậu thật chặt muốn tiến không được muốn lui cũng không xong, cuối cùng vẫn đành phải thuận theo chuyển động của hắn mà di chuyển tay. Phác Xán Liệt nằm trên thân thể Khánh Thù, cũng không khỏi cảm giác kích thích, từ miệng phát ra vài tiếng rên ri có kìm.

"Khánh Thù, đệ thực sự rất kém đi, chẳng nhẽ suốt bao năm qua đều chưa tình phát tiết?"

Phác Xán Liệt khẽ nhếch môi cười, buông khỏi tay cậu, trườn người xuống ngậm lấy cự vật đang ngạnh lên của Khánh Thù, rất nhẹ nhàng mà ma sát. Khánh Thù lúc đầu đều ra sức lắc đầu không muốn hắn dùng miệng thỏa mãn mình, nhưng Phác Xán Liệt rốt cuộc vẫn là không để yên nắm chắc lấy hai phần hông của Khánh Thù ép cậu không được động đậy, khoái cảm phía dưới khiến Khánh Thù cũng phần mất đi sự tự chủ đôi mắt to tròn từ lâu cũng đã sớm mờ đục, Phác Xán Liệt có lẽ bao nhiêu năm qua cũng đã trải qua chuyện giường chiếu không ít, kĩ thuật đều khiến Khánh Thù cả người đều là khoái cảm.

"Xán....Xán Liệt...ưm~ Mau rời ra...ta...ta thực không chịu nổi..."

Câu nói vẫn chưa dứt thì ở phía dưới y đã bắn hết thứ dịch nhầy màu trắng đục ấy vào khoang miệng Phác Xán Liệt, nhìn hắn với ánh mắt có phần ái ngại, Phác Xán Liệt trường người lên ép Khánh Thù mở miệng truyền hết tất cả thứ dịch trắng kia vào trong miệng cậu. Vị tanh nồng của tinh dịch sộc thẳng lên mũi, Khánh Thù dường như muốn nôn nhưng nhìn Phác Xán Liệt lại không dám mà cố gắng nuốt vào bên trong. Phác Xán Liệt nhìn y đầy vừa ý, đè lên người y ngậm lấy nhũ hoa hồng nhuận, một bên dùng tay trêu ghẹo khiến cả người Khánh Thù đều giật nảy.

"Đừng...thật nhột...a~ Xán Liệt.... đừng mà"

Khánh Thù bất giác kêu lớn, nhưng nhanh chóng liền đưa tay lên bịt miệng lại, y thực sự không muốn mọi người nghe được, họ như vậy thực sẽ để người ta biết hai người họ đang làm gì. Nhưng Phác Xán Liệt rất nhanh chóng chặn lại cánh tay của y, mỉm cười vô cùng gian tà, Khánh Thù vẫn có chút không hiểu cho đến khi cảm nhận được phía dưới hậu huyệt bị một thứ gì đó đâm vào, miệng liền rên lên thành tiếng.

"Đệ dám bịt miệng lại...ta nhất định khiến đệ không thể rời khỏi giường..."

Vừa nói xong thì một lần nữa hậu huyệt lại kịch liệt đau đớn, Khánh Thù có hơi đưa mắt nhìn là Phác Xán Liệt đang giúp y khuếch trương, chỉ là nó thực sự vô cùng đau đớn. Thực ra Khánh Thù cũng từng phát tiết, chỉ là lúc đó đã tự làm một mình y cũng có vài lần đọc được những câu chuyện phòng the nhưng trong đó đều viết cảm giác lúc đó đều vô cùng khoái lạc chứ không hề đau đớn tới như vậy, hai mắt nhắm chặt lại bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Phác Xán Liệt. Hắn lúc này cũng chỉ nhẹ nhàng hôn lên môi y, như muốn phân tán sự chú ý của Khánh Thù khỏi cơn đau phía dưới, chiếc lưỡi ấm nóng cứ như vậy mà quấn lấy y, Khánh Thù cũng như vậy mà đáp ứng hắn. Nhưng một lần nữa phía dưới lại trở nên đau đớn, Khánh Thù không biết cảm nhận của y lúc này, chỉ biết rằng nó còn đau hơn cả khi y bị trọng thương, đau hơn cả khi bị ma pháp của Phác Xán Liệt hành hạ thân thể.

Lúc này cả cơ thể dường như đều thả lỏng, Phác Xán Liệt biết đã tới lúc liền rút tay lại, cảm giác trống rỗng phía dưới lúc này lại khiến Khánh Thù cảm thấy thực khó chịu, nhưng rất nhanh một lực thật mạnh hậu huyệt đều được lấp đầy, Khánh Thù kêu lên một tiếng thật lớn nhìn cự vật của Phác Xán Liệt đã tiến sâu vào trong thân thể, cảm giác vừa dưới vừa đau lại vừa có chút khoái cảm len lỏi, Phác Xán Liệt khẽ động người Khánh Thù theo vậy mà cũng kêu lên những tiếng rên rỉ mà chính bản thân cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng thực sự lại không dám ngăn chặn những tiếng rên rỉ này phát ra, một phần là y thực sự sợ Phác Xán Liệt không vừa lòng hai là chính bản thân cũng không có cách để ngưng những tiếng kêu đầy ma mị ấy lại.

Đau đớn cũng dần qua đi, thay thế vào đó là khoái cảm đang dần lan trong thân thể, Phác Xán Liệt để Khánh Thù nằm úp xuống, hai tay hai chân đều chống lên phần hông nâng cao lên một chút tất cả mọi thứ đều trước mắt Phác Xán Liệt mà phơi bày hoàn toàn, y cũng không tránh khỏi sự ngượng ngùng mà úp mặt xuống gối, Phác Xán Liệt nhìn điệu bộ của y chỉ khẽ phì cười sau đó lại tiếp tục di chuyển. Khánh Thù vẫn là mặc cho sự ngượng ngùng của bản thân mà từ miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ ngày một lớn, Phác Xán Liệt cúi xuống hôn lên tấm lưng nhỏ bé tạo ra từng vệt đỏ hồng bắt mắt trên làn da trắng muốt.

"Xán Liệt...dừng lại....ưm~ Ta xin huynh...thực sự không ổn...."

"Khánh Thù, đệ thật lẳng lơ. Hãy xem, đệ đang hút ta...."

Phác Xán Liệt động mạnh, từng di chuyển đều mang một lực mạnh vô cùng, từng cú thúc vào bên trong hậu huyệt từ sớm đã sưng đỏ lên ở phần miệng vì sự va chạm mạnh, từng tiếng ba ba phát ra giữa sự sự phối hợp của hai người cũng phát ra liên tiếp, chịu đựng một lúc thật lâu Phác Xán Liệt cuối cùng cũng không trụ được mà bắn toàn bộ tinh dịch vào trong thân thể cậu, Khánh Thù cả người đều gồng lên hứng từng dòng tinh dịch nóng hổi bắn vào trong thân thể. Sau đó cả cơ thể đều mềm nhũn nằm rạp xuống giường, hơi thở hỗn loạn đưa mắt nhìn Phác Xán Liệt. Hắn lập ngược người Khánh Thù đối diện lại với mình, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh y kéo chăn lên đắp lên qua ngực cho Khánh Thù, trong chăn ôm chặt lấy y vào trong lòng, bàn tay to lớn vẫn không ngừng vuốt ve thân thể mềm mại, dừng lại ở nhũ hoa trên ngực mà xoa nắn trêu đùa khiến Khánh Thù cả người đều giật nảy, nhưng lại bị bàn tay to lớn giữ chặt mà khó động đậy, cuối cùng vẫn là dần quen với sự kích thích này một phần cũng là cơ thể đã quá mệt mỏi mà để mặc hắn trên người lộng hành.

"Khánh Thù...bây giờ đệ đã là người của ta, nhất nhất từ nay chỉ được ở bên ta...ta không cho phép đệ sau này rời bỏ ta, nếu đệ dám ta nhất định sẽ trừng phạt đệ..."

"Xán Liệt, huynh đừng lo lắng...dù huynh có bỏ rơi ta...ta cũng không bỏ mặc huynh....tâm ta từ lâu đã chỉ có mình huynh..."

Khánh Thù nằm trong lòng hắn, một lúc sau mới chịu trả lời. Nhưng có lẽ vì mệt mỏi mà câu nói vô cùng chập chờn, sau đó Phác Xán Liệt chỉ cảm thấy hơi thở đề đều ấm áp đang phả lên lồng ngực, đưa hắn nhìn xuống người đang nằm trong lòng đã ngủ thiếp đi khẽ mỉm cười.

"Đời này, đệ chỉ có thể là của riêng ta...."

-Hết chương-

-Mùng một Dâu cúng xôi thịt đầy nha a~ :3 Ta vẫn là đang bị ám ảnh với mấy bộ SM mới đọc tối hôm trước T~T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro