Chap 2: Bị bỏ lại sau lưng quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mẹ, mẹ, đã có chuyện gì xảy ra vậy?

- Sooyeon… bố mẹ… xin lỗi vì đã không thể chăm sóc cho con được nữa. Tất cả nhờ vào con, con hãy… lo cho Yoona giùm mẹ được không?

- Mẹ, mẹ đang nói gì thế, mẹ nhất định sẽ không sao đâu.

- Xin lỗi… con nhiều lắm… Sooyeon, mẹ… yêu… con…

- Mẹ, mẹ ơi, mẹ! Mẹ tỉnh lại đi, mẹ đừng bỏ con, mẹ ơi!

Tập đoàn JONE hiện đang là một trong những tập đoàn hàng đầu thế giới. Thành công này là nhờ vào tài lãnh đạo tuyệt vời của Chủ tịch Hwang Jungha.

Trước sự ra đi bất ngờ của vợ chồng Chủ tịch Im Sangjae, tập đoàn HIM đã lục đục và rơi vào trạng thái không kiểm soát nổi.

Lật giở lại từng trang trong cuốn album, mọi kí ức năm xưa cứ ùa về hết trong tâm trí cô. Từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống tấm nilon bao bọc các bức ảnh, Sooyeon đã lại không kiềm chế được cảm xúc nữa rồi. làm sao cô có thể không rơi lệ khi nghĩ đến bố mẹ, đến gia đình mình. Đang là một gia đình hạnh phúc yên ấm nhưng chỉ vì một tai nạn bất ngờ tất cả đã tan thành mây khói. Cô và cả Yoona đều quá nhỏ để phải đón nhận cú sốc này, gần hai tuần trời cô im lặng không nói không rằng. Sự ra đi của bố mẹ khiến cô hụt hẫng nhưng cuối cùng cô vẫn phải đối mặt với nó. Cô không chỉ có một mình mà còn phải chăm lo cho em gái như lời căn dặn của mẹ, cô cần phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho Yoona. Vì hoàn cảnh, Im Sooyeon không thể yếu đuối mà phải can trường, cứng cỏi hơn, cô phải vượt lên số phận mà sống thật tốt. Không ai có thể giúp đỡ điều gì mà chính chị em cô phải tự dựa vào bản thân mình mà sống.

~~~*~*~~~

- Ơ… anh Changmin, anh mới đến à?

- Chào em, Yoona!

- Vâng, anh vào nhà đi_ Yoona vui vẻ mời Changmin vào nhà và uống nước nhưng Changmin hôm nay hình như có tâm sự gì đó, anh không hề cười_ Có chuyện gì vậy anh Changmin?

- Hả, à, không có gì_ Changmin hơi giật mình vì câu hỏi bất ngờ của Yoona, anh lúng túng càng khiến cô khó hiểu hơn.

- Anh nói thật với em đi, có chuyện khiến anh buồn sao?

- Không, anh…_ Changmin vẫn không thể nói rõ_ Mà Sooyeon đâu rồi em?

- Chị ấy ở trong phòng_ Yoona ngây thơ đáp_ Nhưng lạ lắm, từ lúc em về đến giờ chị ấy không hề ra ngoài, không biết chị sao nữa.

- Sooyeon!

“Sooyeon à, anh xin lỗi. anh biết là không nên nhưng anh thực sự không thể làm khác. Anh không cố tình giấu em vì anh biết em sẽ buồn ra sao nhưng tại sao em lại chỉ im lặng như vậy? Tại sao em luôn cố giấu trong lòng, không cho mọi người biết tâm trạng thật của mình. Em có thể trách móc, mắng chửi, thậm chí là đánh anh nhưng xin em đừng tự hành hạ bản thân mình như thế. Anh không muốn nhìn thấy em buồn, em rơi lệ một chút nào, em xin đừng khiến anh cảm thấy tội lỗi như thế này. Hãy nói rõ mọi chuyện được không em, nói hết ra cho tâm hồn nhẹ nhõm. Em hãy về đúng với con người thật của mình đi, có thể đừng làm trái tim anh đau đớn nữa có được không, Sooyeon?”

~~~*~*~~~

- Công việc đã giải quyết xong rồi, bầy giờ đến việc mình nhờ cậu_ Đặt tập hồ sơ xuống bàn Nichkhun nhìn Yunho đầy chờ đợi.

- Xin lỗi cậu nhưng…

- Sao, không thể tìm được gì ư?

- Không hẳn thế_ Yunho hơi ngập ngừng_ Có thì có nhưng quá ít và nằm ngoài mong chờ của cậu đấy.

Nichkhun cầm lấy túi tài liệu Yunho đưa rồi nhanh chóng giở ra. Gương mặt anh hiện rõ nét bất ngờ khi đọc những thông tin trong đó. Nichkhun ngồi phịch xuống ghế, hoàn toàn không thể tin vào sự thật trước mắt.

- Tại sao mọi chuyện lại thế chứ, tại sao tớ lại không biết gì cả?

- Còn về cô gái hôm trước cậu gặp, tớ vẫn đang điều tra, hy vọng sẽ nhanh có kết quả_ Yunho nói rồi bước ra khỏi phòng còn Nichkhun vẫn ngồi đó ánh mắt thẫn thờ. Tất cả quả là ngoài sức tưởng tượng, khi trở về anh mong một điều tuyệt vời hơn nhưng cuộc đời đúng là chẳng thể nói trước được điều gì. Không thể ngờ được, công chúa của anh, người con gái anh luôn mong mỏi gặp mặt lại phải chịu đựng nhiều khó khăn đến thế.

“Yoona, công chúa của anh, mười một năm qua em đã phải sống như vậy sao? Anh thực sự xin lỗi vì anh đã không biết một điều gì cả. tại sao em lại không viết thư, không cho anh biết, có lí do gì ở đây chăng? anh muốn được gặp lại em thật nhanh, anh muốn nghe tất cả từ em, anh muốn được chia sẻ với em mọi điều. cho anh cơ hội được bù đắp cho em có được không, Yoona?”

Cộc… Cộc…

- Giám đốc Hwang, tôi vào được chứ?

- Mời vào.

- Xin lỗi vì đã làm phiền, tôi là Shim Changmin. Tôi có cái này muốn gửi anh.

- Hóa ra là anh sao, tôi đã rất muốn gặp anh đấy, ngồi đi_ Nichkhun niềm nở nhưng khi đọc thứ Changmin đưa, anh đã rất sốc_ Thế này là sao?

- Tôi có một vài lí do nên… không thể tiếp tục làm nữa_ Changmin giải thích.

- Theo những gì tôi biết thì anh đã và đang làm rất tốt, tại sao lại nghỉ, công ty cần anh_ Nichkhun khó hiểu nhìn Changmin.

- Tôi xin lỗi nhưng mong anh chấp nhận, tôi sẽ làm nốt công việc của mình trước khi đi.

~~~*~*~~~

- Yuri à, chúng ta lại đến vườn hoa oải hương nhé_ Yoona bá cổ bá vai Yuri nhõng nhẽo.

- Vừa mới đến rồi mà, sao cứ đòi đi hoài thế?

- Hì, thì tớ thích hoa oải hương mà, đến đấy thoải mái lắm.

- Tớ bình thường thôi_ Yuri lắc đầu_ Nhưng hôm nay không được rồi, tớ bận.

- Chán thế, tớ muốn đến đó chơi_ Yoona nói giọng chán nản.

- Để lần khác đi. Mà cái anh chàng hôm trước đứng cùng với cậu là ai thế, tớ chưa thấy bao giờ.

- Một người cũng yêu màu tím và thích hoa oải hương thôi.

- Sao, con trai cũng thích hoa oải hương à?_ Yuri ngạc nhiên thốt lên.

- Anh ấy vì cô bạn gái thuở nhỏ nên thích nó đấy_ Yoona giải thích cho cô bạn, đúng lúc ấy thì cô nhận được điện thoại của Sooyeon báo sẽ về muộn nên không phải chờ cửa. Trong lòng Yoona tự dưng thấy có chút kì lạ, hai hôm nay chị gái cô bỗng dưng trở nên lặng lẽ hơn. Vẫn biết bình thường đã lạnh lùng, ít nói nhưng như thế này thì cô chưa thấy bao giờ cả. Yoona không rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng cô không hỏi và cũng không thể hỏi vì Sooyeon vốn rất kín tiếng, gần như không bao giờ để lộ cho cô biết được cảm xúc của mình.

.

.

- Yoona!

- Anh Changmin, sao anh lại đến đây vậy?

- Đến đón em chứ còn làm gì.

- Đón em, sao hôm nay tự dưng kì lạ vậy? Chị Sooyeon nhờ anh đến à?_ Yoona khó hiểu nhìn Changmin.

- Không, anh tiện đường nên qua thôi. Mà em nói Sooyeon nhờ là sao?_ Changmin cũng không hiểu gì cả.

- Vừa nãy chị gọi cho em kêu hôm nay về muộn không phải đợi cơm. Em định hỏi có chuyện gì thì chị đã dập máy luôn.

Câu nói của Yoona khiến cho gương mặt Changmin thoáng chút buồn, mọi chuyện đều do anh mà ra cả. Sooyeon vẫn chưa thể bình tâm trở lại, anh không hề muốn nhìn thấy cô như vậy. Anh là người hiểu cô nhất, anh cũng đã từng thử đặt mình vào vị trí của cô để mà suy nghĩ cho cô nhưng trong cuộc sống, chẳng phải mình cứ muốn là được. Vào lúc này đây anh nên làm gì để giúp cô quên đi tất cả mà vui vẻ sống bên cạnh anh và Yoona.

- Changmin, anh Changmin, làm gì mà anh thừ người ra thế ?

- Không, có gì đâu. Em nấu cơm xong rồi à ?_ Changmin vội tránh sang chuyện khác khi Yoona bắt gặp anh ngồi ngẩn ngơ.

- Vâng, ta vào ăn đi.

- Ừ, ăn cơm thôi.

Ngồi bên mâm cơm tươm tất Yoona vừa dọn ra, nhìn vẻ mặt ngây thơ, nụ cười trong sáng của Yoona tự dưng Changmin lại nghĩ đến Sooyeon. Nếu không phải vì bảo vệ cho nụ cười này mãi luôn rạng rỡ liệu cô có phải hy sinh nhiều như thế hay không. Tất cả sự thật nếu được phơi bày ra thì sẽ thế nào, Yoona và cả cô nữa sẽ đồng loạt phải chịu đau khổ phải không. Nhìn Sooyeon ngày ngày tỏ ra mạnh mẽ nhưng khi đến thăm mộ bố mẹ là lại khóc hết nước mắt anh xót xa vô cùng. Anh đã từng có suy nghĩ sẽ nói tất cả cho Yoona biết để giải thoát cho Sooyeon nhưng cảm xúc không thể thắng được lí trí. Nụ cười hồn nhiên kia làm sao anh nỡ đánh cắp nó, không nói ra có thể chỉ mình Sooyeon phải chịu đựng nhưng nếu nói ra rồi thì không chỉ mình cô mà cả Yoona nữa cũng sẽ bị lương tâm dằn vặt.

~~~*~*~~~

“Bố mẹ ơi, hôm nay con lại đến thăm hai người. bố mẹ chắc thấy kì lạ lắm phải không, con cũng không biết sao nữa nhưng bước chân cứ đưa con đến đây vậy. Có lẽ con cần phải nói tất cả cho hai người biết.

Khi nghe Changmin nói rằng anh ấy đang làm việc ở JONE con đã rất sốc, bao năm qua cứ nghĩ rằng thời gian sẽ giúp con quên đi nhưng con không thể làm được. Con vẫn hận, vẫn căm ghét khi nghĩ về lúc đó, mọi thứ đáng lẽ ra gia đình chúng ta sẽ được hưởng nhưng cuối cùng lại chẳng là gì cả. Những con người đó khiến con khinh thường, họ không xứng đáng với tình cảm mà chúng ta đã dành cho họ. Con đã từng hứa rồi, nhất định con và Yoona sẽ không liên quan gì đến nhà họ Hwang đâu.”

Sau khi vái lạy bố mẹ Sooyeon liền ra về, trời lúc này đã nhá nhem tối, người đến viếng thăm cũng thưa thớt dần. rảo bước qua khu vườn, trong lòng Sooyeon thầm nghĩ. Đó là cuộc sống của Changmin, cô không thể ngăn cấm hay bắt anh phải làm theo ý mình. Chuyện với JONE chỉ là của riêng chị em cô thôi, sẽ không dính dáng đến bất kì ai. Cô tôn trọng anh và vì thế cũng không mong rằng anh sẽ bị ảnh hưởng bởi chuyện không liên quan đến mình.

.

.

- Hai bác, xin lỗi vì bây giờ con mới đến thăm hai bác được. Không thể ngờ rằng sau khi con đi lại có nhiều chuyện xảy ra đến như vậy. Cho đến hôm rồi vè con mới biết được tất cả. Con xin lỗi vì đã không thể đến thăm hai bác sớm hơn, thay mặt bố mẹ con nữa, con mong hai bác yên nghỉ. Con bây giờ đã trở về rồi, con sẽ tìm bằng được chị em Yoona và chăm sóc cho các em. Xin hai bác yên tâm, lời đã hứa Nichkhun con nhất định sẽ thực hiện, xin hãy giao Yoona cho con, con sẽ đem lại cho em ấy tiếng cười và cố gắng để nước mắt không còn rơi từ đôi mắt của em ấy nữa.

- Hwang… Nichkhun…_ Khi vừa định rời khỏi nơi thờ tự ông bà Im thì Nichkhun nhìn thấy một cô gái đang nhìn về phía mình chằm chằm, gương mặt có chút tái đi. Anh hơi bất ngờ vì cô gái đó biết tên mình nhưng linh cảm cho anh biết rằng anh và cô ấy đã từng quen nhau. Khi về Hàn Quốc anh chưa gặp bạn bè nào cả, người biết anh rõ rang là không nhiều. Vậy cô gái này là ai đây, biết về anh như lại, lại đúng lúc anh đang viếng vợ chồng hai bác Im. Lẽ nào đó chính là…

- Sooyeon, là em phải không?_ Nichkhun nói giọng vui mừng, ánh mắt anh hiện rõ lên điều đó nhưng trái ngược với anh, cô gái ấy gương mặt không chút cảm xúc, ánh nhìn đầy lạnh lùng.

Bốp!

- Sooyeon!

Một cái tát giáng trời lên mặt Nichkhun, anh tròn mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô gái vẫn đứng đó, hoàn toàn kiểm soát được cảm xúc cảu bản thân, nhất loạt không thay đổi nét khó chịu trên gương mặt. Cô vẫn nhìn Nichkhun nhưng đã bắt đầu lên tiếng, có thể thấy rõ sự khinh thường trong đó.

~~~*~*~~~

- Tám giờ rồi sao Sooyeon vẫn chưa về?_ Changmin cứ đi đi lại lại trong phòng, chốc chốc lại xem đồng hồ khiến Yoona cũng sốt ruột không kém.

- Chắc chị bận gì đó thôi anh.

- Ừ nhưng bận cũng phải gọi điện về chứ, đằng này lại không lien lạc được gì cả_ Changmin vẫn không yên tâm, không biết Sooyeon đã đi đâu và làm gì nữa, anh thấy lo lắng vô cùng. Yoona nhìn Changmin mà chẳng biết nói gì, hình như đây là lần đầu tiên cô thấy anh như vậy. Anh luôn rất điềm tĩnh và chin chắn nhưng lần này thực sự lạ lắm, có phải là giữa cả hai có chuyện gì và họ đang giấu cô. Từ hôm qua chị cô bỗng dưng trở nên kì lạ và đống thời Changmin cũng lo lắng, bồn chồn không yên. Hai người ấy cãi nhau, giận nhau hay làm sao mà lại như vậy chứ?

- Để anh đi tìm Sooyeon_ Changmin sau một hồi suy nghĩ đã quyết định phải đi ra ngoài tìm Sooyeon, càng ngồi ở nhà thế này anh lại càng thấy không yên.

- Khoan đã anh Changmin, anh biết chị ở đâu mà đi tìm?_ Yoona thấy Changmin đi liền gọi với theo.

- Thì cứ đi tìm thôi.

- Chị đã lớn rồi đâu còn con nít nữa, chị đi rồi sẽ về mà_ Yoona nói giọng không vui, cô kéo Changmin ngồi lại xuống ghế_ Anh hãy thành thật với em đi, anh và chị em đã có chuyên gì vậy, anh đã làm chị ấy buồn phải không?

- Anh…_ Changmin ngớ người trước câu hỏi của Yoona nhưng anh biết phải trả lời cô ra sao đây, không thể thừa nhận được vì nó sẽ kéo theo rất nhiều chuyện khác, mọi bí mật sẽ bị lộ tẩy mất_ Anh đâu có.

- Em không tin, nếu không phải vậy sao anh lại lo lắng nhiều cho chị em thế?_ Yoona vẫn khăng khăng với nhận định của mình.

- Thì bình thường anh vẫn vậy mà_ Changmin cố giải thích để mọi chuyện không đi xa hơn nhưng Yoona lần này không dễ bị thuyết phúc như thế.

- Không đúng, lần này hoàn toàn khác_ Yoona nhìn chằm chằm vào Changmin giọng hoài nghi_ Anh làm em ngờ rằng… anh thích chị em có phải không?

~~~*~*~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro