Chap 3: Níu kéo hay buông tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh làm em ngờ rằng… anh thích chị em có phải không?_ Câu hỏi của Yoona làm Changmin cứng đờ cả người, làm sao cô có thể thẳng thắn mà hỏi anh như vậy chứ. Changmin thừ ra một lúc chẳng biết nói gì, trong khi Yoona có vẻ rất chờ đợi điều này.

- Đâu… anh… đâu có_ Changmin ấp úng đúng lúc đó thì có tiếng Sooyeon ngoài cửa.

- Yoona, em ở bên này à?

- Chị, chị đã về rồi_ Vừa nhìn thấy Sooyeon, Yoona liền bỏ mặc Changmin để chạy lại chỗ chị mình, Changmin cũng vì thế mà được thở phào nhẹ nhõm.

- Chúng ta về nhà thôi, đừng làm phiền anh Changmin nữa_ Sooyeon nói với Yoona, đúng lúc đó thì Changmin bước tới, anh nhìn cô lo lắng hỏi:

- Em đã đi đâu vậy Sooyeon, tại sao không gọi điện về báo cho anh biết?

- Em có việc cần làm, đã làm anh phải lo lắng rồi nhưng từ nay không cần phiền anh thế này nữa đâu_ Sooyeon lạnh lùng nói.

- Sooyeon, em nói vậy có ý gì?_ Changmin vội giữ tay Sooyeon lại khi cô định dẫn Yoona đi.

- Anh và em vốn chỉ là bạn, vậy nên hãy chỉ làm những người bạn thuần túy thôi, Changmin à!

~~~*~*~~~

Bốp!

- Sooyeon!

- Anh lấy tư cách gì để thề thốt trước bố mẹ tôi như thế, ai cần anh phải chăm lo bảo vệ?

- Sooyeon, đã có chuyện gì xảy ra, sao em lại trở nên lạnh lùng như vậy?

- Chuyện gì đã xảy ra à, quá nhiều ấy chứ_ Sooyeon hơi nhếch môi cười_ Nhưng chúng tôi vẫn đứng vững mà không cần nhờ đến ai cả. Anh tại sao lại trở về, tại sao lại xuất hiện trước mặt tôi chứ?

- Anh về là để tìm các em, anh muốn được chăm sóc cho các em_ Nichkhun cố giải thích.

- Anh im đi, tìm cái gì chứ, ngần ấy năm rồi còn tìm kiếm ư?_ Sooyeon gần như hét lên khiến Nichkhun càng không hiểu điều gì_ Anh mau đi đi, mau về với bố mẹ anh, đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của chị em tôi nữa.

- Anh không thể Sooyeon à, anh đã hứa với hai bác rồi. Với cả anh cũng đã tìm được Yoona, anh không thể rời xa cô ấy được nữa_ Nichkhun chân thành nói nhưng điều này chỉ càng khiến cho Sooyeon thêm kích động, cô tiếng lại gần trừng mắt với anh.

- Anh… làm thế nào mà đã tìm ra Yoona?_ Sooyeon gằn từng tiếng_ Tôi cấm anh không được đến gần Yoona nữa, đừng dính dáng đến chị em tôi.

- Sooyeon, đã có chuyện gì vậy, tại sao em lại trở nên như thế?_ Nichkhun lay vai Sooyeon nhưng cô đã ngay lập tức gạt ra.

- Tôi nhắc lại một lần nữa, đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi, cuộc sống của chúng tôi đang rất vui vẻ và tôi không muốn vì anh mà nó bị xáo trộn. Nếu có gặp lại nhau thì hãy coi như người xa lạ đi.

.

.

“Im Sooyeon, đó là em thật sao, tại sao em lại thay đổi nhiều như vậy? Im Sooyeon vui tính, quan tâm đến mọi người mà anh từng quen biết đâu rồi? anh không còn nhận ra được em nữa, phải chăng đã có chuyện gì nên em mới lạnh lùng, khó gần. anh không thể làm như e nói được đâu, anh trở về là để tìm Yoona và lời anh đã hứa rồi thì anh nhất định sẽ làm bằng được.”

- Vâng, con nghe đây.

- [Có chuyện gì mà tìm ta gấp vậy Khun?]

- Bố, con đã tìm hiểu và biết được mọi chuyện về gia đình bác Im. Bố mẹ liệu có biết về chuyện này không?_ Nichkhun dò hỏi.

- [Khun, con đã biết hết rồi sao?]_ Ông Hwang bình thản nói.

- Bố, hai người đã giấu con, tại sao lại làm như vậy chứ?

- [Chuyện này dài lắm con trai à.]_ Giọng ông Hwang bỗng dung trầm xuống, dù chỉ nói qua điện thoại thôi nhưng Nichkhun hoàn toàn có thể cảm nhận được trong lòng bố anh đang tồn tại một nỗi đau không hề nhỏ.

~~~*~*~~~

Một ngày mới lại bắt đầu nơi Seoul, thủ đô của Đại hàn Dân quốc. Hôm nay Yoona được nghỉ học nhưng cô vẫn quyết định dậy thật sớm, cô muốn làm một công việc mà mình đã suy nghĩ từ lâu. Sau cuộc điện thoại Yoona liền đến bên tủ quần áo tìm cho mình một chiếc đầm dễ thương nhất, cô trang điểm nhẹ nhàng rồi mau chóng rời khỏi nhà. Ngày hôm nay hy vọng sẽ thật sự tốt đẹp dành cho cô.

- Anh Changmin!

- Yoona, hôm nay trông em đẹp lắm!

- Cám ơn anh, anh đã hết buồn chưa?_ Yoona nhìn Changmin dò hỏi_ Em rủ anh đi chơi thế này không phiền anh chứ?

- Ừ, anh không sao đâu. Hôm nay anh cũng được nghỉ mà_ Changmin trấn an Yoona, anh gượng cười vẹo má cô.

- Anh nói không sao là được rồi_ Yoona xoa xoa chỗ má_ Nhưng anh vẫn phải dành cho em cả buổi nhé, chúng ta sẽ chơi thật vui nha anh!

Yoona nói rồi chẳng đợi Changmin nói gì mà vội kéo anh đi vào công viên giải trí luôn. Changmin chẳng còn cách nào khác ngoài việc chiều theo Yoona. Cả hai đi chơi gần hết các trò chơi, cười đến nỗi không thể cười được nữa.

- Vui quá anh nhỉ?_ Yoona vừa uống nước vừa hỏi Changmin.

- Ừ, nhờ em mà anh đã được cười nhiều như thế đấy_ Changmin cũng mỉm cười, tự nhiên lúc này giữa cả hai lại im lặng quá. Changmin thì chẳng có chuyện gì để nói cả trong khi Yoona, người có rất nhiều điều muốn tâm sự lại chẳng biết mở lời ra sao.

- Anh Changmin, nhìn anh cười thế này em vui lắm_ Mãi một lúc sao Yoona mới lên tiếng, Changmin quay qua nhìn cô đầy ngạc nhiên_ Nụ cười của anh chính là nụ cười của em.

- Yoona!_ Changmin gần như đã hình dung ra Yoona đang muốn thổ lộ gì với mình.

- Em thực sự đã giữ trong lòng quá lâu rồi, em quá nhút nhát nhưng em nghĩ đã đến lúc cần phải cho anh biết_ Yoona nói nhưng cứ cúi gằm mặt xuống, hai tay vê vào nhau đầy hồi hộp.

- Yoona, anh…

- Em thích anh, Changmin à, thích anh từ lâu lắm rồi _ Yoona bỗng dưng cầm lấy tay Changmin, giọng tha thiết. Changmin nhìn thẳng vào Yoona khiến mặt cô đỏ hết cả lên, tay run run thấy rõ.

- Anh… xin lỗi_ Changmin nằm lại tay Yoona giọng nhẹ nhàng_ Nhưng em đừng giành tình cảm cho anh.

- Anh Changmin, em thực sự rất thích anh.

- Yoona, anh không xứng với tình cảm của em đâu, vả lại anh…_ Changmin ngập ngừng, anh gần như không thể nói tiếp khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Yoona đang rơi_ Anh… anh… thích người khác mất rồi.

Những lời nói của Changmin khiến Yoona có cảm giác toàn than rụng rời, những giọt nước mắt cứ liên tiếp rơi xuống trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Cô đã lấy hết can đảm để thổ lộ với Changmin nhưng lại bị anh từ chối, từ bây giờ biết đối diện với anh ra sao đây. Còn người anh thích nữa, người đó là ai, liệu có phải là…

- Người anh thích… là… chị Sooyeon có phải không?_ Yoona dè dặt hỏi nhưng Changmin im lặng không hề đáp lại. Yoona dường như cảm nhận được câu trả lời của Changmin, cô gạt nước mắt rồi vội chạy đi. Changmin ngớ người nhưng anh không hề đuổi theo, lúc này đây nếu càng giải thích thì càng rối lên. Để đến lúc thích hợp anh sẽ nói cho cô hiểu.

~~~*~*~~~

New York, Mĩ.

- Anh, Miyoung nó có nói với anh là đi đâu không, sao giờ này vẫn chưa về nhà?

- Anh không rõ.

- Mà có chuyện gì vậy, từ hôm qua đến giờ em thấy anh ít nói hẳn đi.

- Ưhm, thật ra cũng có chuyện đấy.

- Anh, không phải là, Khun con nó đã…_ Bà Hwang như cảm nhận được tất cả điều chồng muốn nói.

- Hôm qua Khun đã gọi điện về và anh đã nói với con_ Ông Hwang nặng nhọc nói từng từ.

- Nhanh như vậy sao, chẳng lẽ giữa hai gia đình vận mệnh thực sự bị gắn chặt với nhau?

~~~*~*~~~

Seoul, Hàn Quốc.

- Cô, xin lỗi nhưng cô không thể vào được, xin hãy dừng bước.

Cạch.

- Sao cô nói nhiều thế nhỉ?

- Cô xin dừng lại.

- Có chuyện gì thế?

- Dạ… thưa Giám đốc, cô gái này nói muốn gặp Giám đốc nhưng cô ấy không hẹn trước nên…

- Ưhm, được rồi, cô ra ngoài trước đi_ Sau khi nghe thứ kí trình bày Nichkhun liền ra hiệu cho cô ta ra ngoài. Anh đứng dậy và đi gần hơn đến chỗ vị khách không mời, ánh mắt đầy dò xét. Nichkhun đi quanh cô gái một vòng rồi trở về chỗ ngồi ban đầu của mình, vẫn không hé môi nửa lời.

- Anhhhh, đối tác đến anh cũng đối xử với họ như vậy sao?_ Vì quá sốt ruột nên cô gái buộc phải lên tiếng, cô nhìn Nichkhun đầy nhõng nhẽo.

- Hwang Miyoung! Em đang làm gì ở đây vậy?

- Hì, thăm anh chứ còn làm gì nữa!_ Thấy anh trai lên tiếng Miyoung liền tươi cười bước đến, giọng nói ngọt như kẹo.

- Đừng có hòng qua mặt anh, bố mẹ có biết em sang đây không?_ Nichkhun nhìn Miyoung ngờ vực.

- Ơ… có, à không ạ_ Miyoung ấp úng như gà mắc tóc, nhìn anh trai mặt xị xuống_ Đừng có bắt em về nha, em muốn ở lại đây.

- Thế còn chuyện học hành thì sao, bố mẹ mà biết thì không hay đâu.

- Em đang được nghỉ mà, em sẽ gọi điện về xin phép_ Miyoung nũng nịu với anh trai, gương mặt như muốn khóc đến nơi nhưng chỉ cần thấy cái gật đầu từ anh là cô đã lại tươi cười như hoa rồi_ Nichkhun tuyệt vời, anh trai em tuyệt vời.

- Này, đừng có xưng hô tùy tiện. mau về nhà đi để anh còn làm việc_ Nichkhun nhanh chóng ra chỉ thị cho em gái.

- Dạ vâng, em đi tìm anh Yunho đây_ Trao cho anh trai một cái nháy mắt đầy tinh nghịch rồi Miyoung rời khỏi phòng luôn, Nichkhun thì chỉ còn biết lắc đầu ngán ngẩm với cô em lắm chiêu của mình mà thôi.

~~~*~*~~~

- Sooyeon, em đợi anh lâu chưa?_ Vừa bước vào quán café Changmin đã thấy Sooyeon ngồi đó đợi mình rồi. Trông cô gầy rộc đi, chỉ có vài ngày thôi mà đã hốc hác, xanh xao quá.

- Em mới đến thôi, hẹn anh ra như thế này có làm ảnh hưởng đến công việc của anh không?_ Sooyeon đáp, không hề ngẩng lên nhìn Changmin.

- Không đâu, hôm nay anh không đi làm.

- Vậy em nói nhanh thôi, em còn việc chưa làm xong.

Sau câu nói của Sooyeon, bầu không khí tự nhiên trùng hẳn xuống. Từ sau khi chuyện Changmin đi làm ở JONE bị lộ thì đã là lần thứ hai cả hai như vậy rồi. Sooyeon bảo sẽ nói nhanh thôi nhưng sau câu nói đó cô lại im lặng hoàn toàn. Changmin cảm thấy khá sốt ruột nhưng anh cũng không lên tiếng thúc giục. Và cứ như vậy cả hai ngồi đó một lúc lâu, để sự im lặng bao trùm, để cảm xúc lấn át mọi suy nghĩ trong đầu.

- Anh Changmin, thời gian qua cám ơn anh rất nhiều vì đã luôn quan tâm và chăm sóc cho chị em em. Tình cảm ấy quá thiêng liêng và em sẽ không bao giờ quên.

- Em thực sự cám ơn anh nhưng… từ bây giờ trở đi hãy sống cuộc sống của anh, làm những điều anh thích, đừng bận tâm đến chị em em nữa.

- Sooyeon, em đang nói gì vậy?_ Mãi một lúc mới lên tiếng nhưng những câu nói của Sooyeon lại như những mũi dao găm thẳng vào tim Changmin vậy. Là sao chứ, không cần quan tâm nữa, hãy sống cuộc sống của chính mình là có ý gì đây? Changmin hoàn toàn ngớ người trước những điều vừa được thốt ra từ miệng của Sooyeon, có phải cô muốn đoạn tuyệt tất cả hay không?

“Anh thực sự không hiểu gì cả Sooyeon à, em đang đùa với anh có phải không? Tình cảm của chúng ta ngần ấy năm em dễ dàng buông ra những lời như vậy sao? Đúng là anh không nên đến làm ở JONE và quan trọng là không nên nói dối em nhưng không thể vì chuyện đó mà em lại đối xử với anh như thế được. Hãy cho anh một lí do hay lời giải thích nào hợp lí hơn đi.”

- Em đi trước đây, anh Changmin về sau nhé_ Chẳng giải thích thêm điều gì Sooyeon vội vã đứng lên nhưng Changmin đâu có dễ để cô đi. Anh kéo tay Sooyeon lại ngay khi cô vừa mới đứng dậy khiến cô quay lại nhìn anh có chút khó chịu.

- Đừng nghĩ là em có thể đi như thế, em phải nói cho anh nghe rõ, mọi chuyện là như thế nào?_ Changmin nói giọng cương quyết khiến Sooyeon hơi sợ hãi, gương mặt cô dần xuất hiện nét lo lắng_ Tình cảm anh dành cho chị em em chỉ có thế thôi sao?

- Em đã nói hết rồi_ Sooyeon cố cứng giọng nhưng càng như vậy Changmin lại càng khiến cô thấy đau hơn bởi cái nắm tay thật chặt_ Bỏ tay ra đi Changmin, đau em!

- Em ngày càng làm anh thất vọng, anh chưa bao giờ hình dung em sẽ như thế này cả_ Changmin nhìn Sooyeon ánh mắt đượm buồn, cô bạn gái đễ thương, nhí nhảnh, người con gái anh đã trao trọn con tim tại sao lại thành ra thế này chứ?

- Vậy thì bây giờ anh đã biết rồi đấy_ Sooyeon gạt tay ra khỏi tay Changmin và bỏ chạy. Cô cứ chạy, chạy mãi, càng chạy lại càng thấy con tim nhói lên đầy đau đớn. Từng giọt nước mắt tuôn rơi hòa quyện với cơn mưa chiều khiến nỗi đau sâu thêm sâu. Gương mặt tái buốt, chân tay tê cứng vì bị nước mưa hắt vào, Sooyeon bây giờ đã hiểu được yêu là phải trải qua ngọt bùi đắng cay. Cô chưa hề nghĩ về nó và thật sự đây là một thử thách quá lớn dành cho cô. Cô sợ hãi và không đủ dũng khí để bước đi tiếp nữa rồi.

“Xin lỗi anh, Changmin. Em và anh sẽ chẳng có kết quả gì đâu. Chúng ta nên đau sớm để nỗi đau không trở nên quá lớn, để vết thương lòng nhanh chóng lành lại. Nếu đã không thể có duyên phận thì chỉ nên làm bạn thôi, em sẽ mãi yêu quý anh, Shim Changmin à. Hãy quên em đi, Im Sooyeon sẽ chẳng thể hạnh phúc với Shim Changmin đâu.”

~~~*~*~~~

“Hoa oải hương ơi, mọi chuyện thật là chẳng được như ta mong muốn. Anh Changmin đã thích người khác trước rồi và tất nhiên người ấy không phải là ta. Ta đã nói rõ với anh ấy về tình cảm của mình nhưng ta không thể ngờ rằng mình lại bị từ chối. Bình thương anh ấy luôn quan tâm, đối xử rất tốt với ta mà, hóa ra đó không phải là tình yêu. Vậy thứ tình cảm ấy là gì, tại sao ta lại lầm tưởng rằng anh ấy thích mình. Bây giờ thì phải làm sao đây, ta cảm thấy xấu hổ vô cùng và ta muốn quên đi tất cả. Nhưng thật chẳng dễ dàng gì khi ngày ngày ta vẫn phải đối mặt với anh ấy.”

.

.

Đùng đoàng…

.

.

Đùng đoàng…

.

.

Rào rào…

.

.

Rào rào…

.

.

Trời đang trong xanh đẹp đẽ như vậy mà bỗng nhiên tối sầm lại, mây đen kéo đến ùn ùn. Rồi thì cơn mưa ấp xuống ngay, mưa như trút nước khiến cho những cánh hoa oải hương cũng ướt át theo. Yoona vội vàng chạy ra phía sau tìm một cái cây thật to để trú mưa. Nhưng cơn mưa lần này quá lớn, chờ mãi mưa không tạnh khiến cho toàn thân Yoona run lẩy bẩy vì lạnh. Đột nhiên Yoona cảm thấy đầu đau dữ dội, mặt mũi tối sầm, mắt nhòe cả đi. Tay chân không còn cảm giác gì cả. Yoona ngã xuống nhưng thấy người nhẹ tênh như ngã lên đệm êm vậy. Bên tai cô vẫn còn văng vẳng tiếng mưa rơi lộp cộp, ngoài ra còn một giọng nói thật tha thiết của ai đó nữa.

~~~*~*~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro