Chap 4: Cảm giác lẫn lộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mau thay quần áo kẻo ốm Sooyeon. Tại sao lại dầm mưa thế, dù gì cậu cũng phải lo cho sức khỏe của mình chứ?

- Thôi em, để cho Sooyeon yên tĩnh một lát đi.

- Taeyeon, anh Wooyoung, cảm ơn hai người đã cho em ở nhờ đêm nay.

- Với tớ cậu còn khách sao như vậy sao?_ Taeyeon nhìn bạn nói giọng không hài lòng, Sooyeon cố gượng cười lại.

- Nhưng dù sao cũng vẫn phải cảm ơn mà.

- Cậu thật là, thôi đi ngủ, muộn rồi_ Taeyeon nói với Sooyeon xong cô quay sang chồng mình thì thầm_ Anh hôm nay chịu khó ngủ một mình nhé, em nghĩ Sooyeon có tâm sự.

.

.

Cả buổi tối nằm trên giường nhưng Sooyeon trằn trọc mãi không sao ngủ được. Hình ảnh của Shim Changmin cứ ẩn hiện trong đầu cô, cô không thể nào quên được ánh mắt anh lúc đó. Cái nắm tay thật chặt của anh cô chưa bao giờ thấy, cô có thể cảm nhận được sự đau đớn đang tồn tại trong trái tim anh. Cô cũng đâu có khác gì, trái tim cô cũng như đang rỉ máu. Liệu có phải cô đã quá đáng với anh, chỉ vì một chuyện nhỏ mà đánh mất tình cảm thiêng liêng giữa cả hai. Cô cũng không hiểu nổi bản thân mình vào lúc này nữa, phải chăng đúng như lời anh nói, con người cô đã thay đổi quá nhiều mất rồi.

- Sooyeon, Sooyeon à! Cậu đã ngủ chưa?_ Taeyeon gọi nhưng Sooyeon im lặng không nói gì. Những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên má cô, là ướt hết một phần chiếc gối.

- Tớ biết đã có chuyện xảy ra, cậu hãy kể với tớ đi chứ đừng giấu mãi trong lòng như thế_ Taeyeon vẫn cứ nói nhưng bạn cô không hề có phản ứng gì. Khi cô định từ bỏ để đi ngủ thì Sooyeon lại bất ngờ lên tiếng.

- Cám ơn cậu nhiều lắm Taeyeon, cậu là người bạn tốt nhất mà ông trời đã dành cho tớ_ Sooyeon nghẹn ngào nói qua làn nước mắt. Taeyeon thấy vậy liền nằm sát vào hơn, vòng tay ôm lấy Sooyeon như để chia sẻ cho tâm trạng của bạn. Sooyeon hai mắt nhắm nghiền nhưng lệ thì vẫn tuôn rơi không ngừng. Không biết đã bao lâu rồi kể từ ngày bố mẹ ra đi cô mới lại khóc nhiều đến thế, mọi cảm xúc trong cô lúc này đều vỡ òa hết cả ra không thể kiểm soát được. Đây có lẽ mới chính là con người thật của Im Sooyeon.

~~~*~*~~~

- Không cần phải đưa tớ về nhà đâu, tớ không sao thật mà.

- Tiện đường với cả tớ thăm Yoona luôn, lâu rồi chưa gặp con bé.

- Ừ, cậu vào nhà đi, giờ này chắc Yoona vẫn còn ngủ_ Mời Taeyeon vào nhà rồi Sooyeon đi về phía phòng ngủ nhưng nhìn khắp căn phòng không hề thấy em gái cô đâu cả. Sooyeon chạy sang ngay phòng mình, toilet nữa mà cũng không thấy.

- Yoona, Yoona à!

- Có chuyện gì vậy Sooyeon?_ Taeyeon lo lắng hỏi khi nhìn thấy gương mặt đang tái dần đi của bạn.

- Yoona… Yoona, tớ không thấy con bé đâu cả_ Sooyeon run run thốt lên từng từ, chỉ vì cô trong một lúc để cảm xúc lấn át nên đã không về nhà, thậm chí cũng không hề gọi điện cho em gái. Không biết Yoona đã đi đâu và làm gì, nếu Yoona có mệnh hệ gì thì cô biết ăn nói sao với bố mẹ nới chín suối đây.

.

.

Kính koong! Kính koong!

- Ơ, Sooyeon! Có chuyện gì mà mới sáng sớm đã qua tìm anh thế này?_ Changmin có chút giật mình khi thấy Sooyeon xuất hiện trước cửa nhà mình, với cá tính của cô thì sau chuyện ngày hôm qua anh nghĩ không dễ dàng để cô nói chuyện lại với anh.

- Anh Changmin! Yoona… Yoona có ở đây không?

- Yoona? Không có nhưng sao vậy Sooyeon?

- Yoona… Yoona biến mất rồi, cả đêm con bé không về nhà_ Sooyeon bỗng nhiên khóc nức nở, tự dưng lúc này cô chẳng suy nghĩ được gì mà chỉ biết khóc mà thôi. Yoona em gái cô không biết đang ở đâu, có gặp phải chuyện gì hay không. Cô… cô chẳng biết phải làm sao đây nữa.

~~~*~*~~~

Sau cơn mưa tầm tã cả đêm, ngày hôm sau ngay từ sớm nắng mặt trời đã lan tỏa khiến mọi thứ đều trở nên tạnh ráo hơn. Luồn lách quá những tán cây để tìm đến bên chiếc giường ngủ, nắng mới làm cô giật mình tình giấc. Dụi đôi mắt cho tỉnh táo hẳn, cô nhìn khắp xung quanh phòng rồi bỗng ngồi bật dậy, gương mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Mình đang ở đâu đây, đây không phải phòng của mình. Tại sao lại thấy đau đầu quá thế này, người cũng rất mệt nữa. Hôm qua hình như mình ở cánh đồng hoa oải hương mà rồi trời đổ cơn mưa rồi mình đi trú mưa sau đó thì… sau đó thì… sau đó thì sao nhỉ, không tài nào nhớ nổi nữa.”

Cô cứ thể ngồi trên giường, vò đầu bứt tai cũng không thể nghĩ ra được lí do vì sao mình lại có mặt ở đây. Nhưng rồi chợt nhớ ra điều gì đó rất quan trọng, cô phi ngay ra cửa, chạy một mạch xuống tầng dưới.

“Chị Sooyeon, thôi chết cả đêm mình không về chị sẽ lo lắng lắm. mình phải mau rời khỏi nơi này thôi.”

.

.

- Yunho, em muốn đi thăm thú Seoul, anh hãy làm hướng dẫn viên cho em đi.

- Anh còn phải đi làm Miyoung à, em tự đi một mình đi.

- Không, anh phải đi với em cơ, em không muốn đi một mình đâu_ Miyoung phụng phịu nói với Yunho, đúng lúc ấy thì Nichkhun xuất hiện, anh nghiêm mặt với em gái.

- Hwang Miyoung, em có muốn anh mua vé máy bay cho em về Mĩ ngay không? Nói be bé thôi, không thấy là em ồn ào quá à?

- Tại anh Yunho hết, nếu anh ấy chịu đi với em thì có sao đâu_ Miyoung quay ra đổ hết tội cho Yunho.

- Vì anh còn phải làm việc mà Miyoung_ Yunho cố giải thích với cô gái nhõng nhẽo kia xong anh quay sang phía Nichkhun_ À, cô gái kia thế nào rồi?

- Ưhm…

Bịch… Bịch…

Cộp…

Trong khi Nichkhun đang trả lời Yunho thì bỗng có những âm thanh lạ xuất hiện, cả ba người liền quay ra phía sau để nhìn. Lúc này đây trên cầu thang có một cô gái đang phi xuống với tốc độ chóng mặt.

- Yoona, em đi đâu vậy?_ Nghe có người gọi mình, dù vội nhưng cô gái vẫn quay lại.

- Ơ… là anh, người ở cánh đồng hoa oải hương_ Yoona sau vài giây định hình đã nhận ra được Nichkhun_ Sao anh lại ở đây, còn em nữa, tại sao lại… bộ trang phục này là thế nào thế?

- Đây là nhà của anh, hôm qua em bị ngất nên anh đã đưa em về nhà_ Nichkhun mỉm cười đi về phía Yoona, Miyoung cũng tò mò lại gần khiến Yoona có chút hoảng sợ.

- Sao, sao lại, tại sao em lại bị ngất chứ?

- Lúc anh đi đến cánh đồng hoa oải hương thì nhìn thấy em, trời lúc ấy mưa rất to, em vì ngấm mưa nên đã ngất đi.

- Bác sĩ nói chị bị cảm lạnh, lúc anh em đưa chị về người chị ướt sũng, em đã thay quần áo cho chị đó_ Miyoung vui vẻ giải thích cho Yoona, Yoona lúc đó đã hiểu ra mọi chuyện nên nhẹ nhàng cất tiếng.

- Hóa ra là vậy, cám ơn mọi người đã chăm sóc cho em, bây giờ em phải về đây.

- Yoona, em vẫn chưa khỏi, bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi_ Nichkhun cầm ngay lấy tay Yoona khi cô định bước đi, ánh mắt cả hai vô tình chạm phải nhau khiến sự ngại ngùng tăng lên gấp bội.

- Đúng đó, chị hãy ở lại đi, lâu rồi em mới gặp lại chị mà_ Miyoung dùng ngay giọng kẹo ngọt để lôi kéo Yoona.

- Ơ… tôi còn phải về, chị tôi sẽ lo lắng lắm_ Mặc dù cả Nichkhun và Miyoung đều khuyên nhủ nhưng Yoona vẫn một mực đòi về.

- Thôi được, để anh đưa em đi.

~~~*~*~~~

- Anh Nichkhun thật là, tại sao lại không cho em đi cùng chứ?_ Miyoung phụng phịu nói khi cô đang ngồi trên xe với Yunho. Nhìn gương mặt Miyoung mà Yunho không thể ngừng cười được, chẳng hiểu làm thế nào mà cô bé này lúc nào cũng đáng yêu thế không biết.

- Thì như vậy em mới được đi cùng với anh, không thích sao Miyoung?

- Không, em không thích đi với ai bận rộn. Với cả chẳng mấy khi em mới được gặp chị Yoona_ Miyoung bĩu môi nhìn Yunho.

- Em với cô gái đó có vẻ thân thiết nhỉ, nhưng tại sao lại gọi bằng chị, hai người hình như bằng tuổi mà?_ Yunho thắc mắc.

- Em thích vậy, Yoona trưởng thành và rất quan tâm đến em, em có cảm giác cô ấy như chị gái mình vậy_ Miyoung từ tốn kể lại_ Ngày ấy nếu em và anh Khun không phải sang Mĩ thì có lẽ bọn em cũng không phải xa nhau.

~~~*~*~~~

- Yoona à, em có nhớ lần trước đã nói gì với anh không?

- Nói gì vậy anh?

- Chuyện em nói sẽ cho anh biết họ của em vào lần gặp sau ấy?

- À, em là Im Yoona_ Yoona mỉm cười nói với Nichkhun_ Nhưng anh muốn biết họ của em để làm gì vậy, em có cảm giác như chúng ta đã từng quen nhau.

“Đúng rồi mà Yoona, chúng ta đã từng quen nhau. Tuổi thơ của mười môt năm về trước em có còn nhớ hay không, anh bây giờ đã trở về rồi đây, anh sẽ giữ đúng lời hứa mà anh đã hứa với em.”

- Ơ, chị Sooyeon! Mau, mau dừng xe.

Cạch.

- Chị, chị Sooyeon!

- Yoona! Yoona! Em đã đi đâu thế, chị lo cho em quá.

- Chị, em xin lỗi_ Yoona ôm chầm lấy Sooyeon khóe mắt rưng rưng. Sooyeon cũng không khác gì em gái, hai chị em cứ đứng đó ôm nhau nghẹn ngào trong những cảm xúc mãnh liệt.

- Đừng khóc, mau nói chị nghe em đã đi đâu cả đêm qua_ Lùi ra khỏi người Yoona, đưa tay lau những giọt nước mắt cho em gái Sooyeon nhẹ nhàng hỏi.

- Em đến cánh đồng hoa oải hươmh xong bị mắc mưa, may có anh này giúp em_ Yoona chỉ cho Sooyeon vị ấn nhân của mình. Ngay khi vừa thấy Nichkhun gương mặt Sooyeon đã tái hẳn đi.

- Hwang… Nich… Khun…_ Sooyeon run run thốt lên từng từ.

- Chị, chị biết anh ấy ư?_ Yoona nhìn chị mình đầy kì lạ.

- Yoona, chúng ta mau về nhà thôi_ Chẳng giải thích điều gì Sooyeon kéo tay Yoona đi ngay khiến em cô càng ngơ ngác hơn. Đúng lúc này thì Changmin cũng xuất hiện, anh nhìn những người đang ở trước mặt mình đầy ái ngại.

- Sooyeon, em không thể đối xử với anh như thế được_ Nichkhun nói giọng khó hiểu nhưng Sooyeon dường như chẳng hề quan tâm đến điều đó, cô vẫn dẫn Yoona đi.

- Sooyeon, tại sao em cứ muốn ngăn cản anh tìm Yoona. Em phải cho anh biết lí do là gì chứ?

- Chị!

- Mặc kệ anh ta đi Yoona.

- Im Sooyeon! Anh muốn nghe một lời giải thích_ Nichkhun chạy đuổi theo đến trước mặt Sooyeon nhìn hai chị em chờ đợi_ Anh sẽ không bao giờ chấp nhận những gì em nói nếu nó không thỏa đáng.

- Anh… tôi đã nói tất cả với anh rồi.

- Tại sao em lại cố chấp như thế, anh đã làm gì sai sao?

- Đúng vậy, tôi hận…

- Sooyeon! Có vài chuyện em nên biết_ Sooyeon chưa nói hết câu thì Changmin đã chen ngang. Cả Sooyeon lẫn Nichkhunn đều quay lại nhìn anh ánh mắt bất ngờ nhưng Changmin tỏ ra rất điềm tĩnh, có vẻ như chuyện này đã bị anh giấu kín lâu rồi.

- Sự thật không phải như em vẫn nghĩ đâu, anh…

Bịch…

- Yoona! Yoona, em sao vậy?

- Yoona, Yoona!

Khi Changmin đang nói mọi chuyện thì Yoona bất ngờ bị ngất khiến cả ba lo cuống cả lên và vội đưa cô đến bệnh viện. Trên đường đi không chỉ có Sooyeon mà Nichkhun cũng rất lo lắng cho Yoona, anh nắm tay cô rất chặt dù Sooyeon luôn nhìn anh với thái độ hằn học.

~~~*~*~~~

- Vì bị ngấm mưa nên sức đề kháng bị ảnh hưởng dẫn đến ngất thôi, không đáng lo lắm đâu_Vị bác sĩ từ tốn nói với Sooyeon_ Nhưng nếu được thì hãy để cô ấy ở lại một hai ngày để theo dõi thêm, vết thương cũ hình như đang có chuyển biến.

- Là sao hả bác sĩ, em gái cháu có chuyển biến là sao nhưng đã mười năm rồi_ Sooyeon hoài nghi nhìn vị bác sĩ già.

- Không gì là không thể phải không, mọi chuyện đều có thể có thể xảy ra, chẳng lẽ cô lại không muốn em gái mình hồi phục?_ Thấy thái độ của Sooyeon vị bác sĩ tỏ vẻ kì lạ.

- Đúng là như vậy đó, bác sĩ. Em gái cháu đang có một cuộc sống rất tốt và chuyện này chỉ khiến vết thương lòng nó lớn hơn mà thôi.

.

.

Trong phòng bệnh lúc này chỉ có Nichkhun và Changmin vì Sooyeon đã đi ra ngoài gặp bác sĩ. Nichkhun ngồi bên giường, tay vẫn nắm chặt tay Yoona, trên gương mặt nét lo lắng hiện rõ. Còn Changmin, anh lại đứng dựa lưng vào tường, vẻ mặt trầm ngâm. Cả hai cùng im lặng khiến cho không khí trong phòng nặng nề quá mức cần thiết.

- Shim Changmin, anh biết tất cả đúng không, lí do Sooyeon đối xử với tôi như thế_ Mãi một lúc sau Nichkhun mới lên tiếng, Changmin hơi ngẩng lên nhưng khuôn mặt vẫn giữ nét điềm tĩnh thường ngày.

- Mau nói cho tôi biết đi, mọi chuyện là như thế nào?_ Nichkhun bỗng đứng dậy và đi về phía Changmin, ánh mắt chờ đợi.

- Giám đốc Hwang, đây là phòng bệnh, Yoona vẫn còn chưa tỉnh lại.

- Tôi muốn được chăm sóc cho cô ấy nhưng điều đó sẽ chẳng bao giờ được nếu tôi chưa biết rõ sự thật. Anh nghĩ với tính cách bây giờ của Sooyeon cô ấy sẽ để tôi ở lại sao?

Những lời nói của Nichkhun khiến Changmin cảm thấy được tình cảm thật sự của anh trong đó. Không phải là những lời lẽ chỉ là nói cho xong mà ở đó còn chất chứa bao nỗi lòng. Quả thực anh có biết lí do tại sao Sooyeon lại như vậy nhưng anh dám chắc nó không phải là toàn bộ. Sooyeon còn giấu anh, giấu nhiều điều nhưng vì cô không nói nên anh không thể hỏi gì thêm.

- Giám đốc Hwang, tôi hiểu tâm trạng của anh nhưng…

- Nói cho tôi biết đi, Shim Changmin, tôi xin anh đấy_ Nichkhun nói giọng khẩn thiết, anh càng như vậy Changmin càng khó xử hơn.

Cạch.

- Anh đừng có như vậy nữa, mau rời khỏi đây đi_ Sooyeon đột ngột xuất hiện khiến hai chàng trai quay ra ngạc nhiên.

- Sooyeon!

- Yoona, con bé không sao cả, anh về được rồi. Và hãy nhớ đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa_ Nhận thấy nếu có tranh cãi cũng không có ích lợi gì cho Yoona nên Nichkhun đành ra về.

- Anh sẽ đi nhưng anh không từ bỏ đâu, Yoona sẽ mãi là người con gái anh yêu nhất.

- Làm như vậy có quá đáng lắm không Sooyeon, anh thấy Giám đốc Hwang thật lòng với Yoona mà_ Changmin lên tiếng ngay sau khi Nichkhun rời đi nhưng Sooyeon đã gạt phăng ngay.

- Anh không biết được đâu nên đừng nói gì cả_ Sooyeon lạnh lùng quay lại giường bệnh của em gái.

- Đúng là anh không thể biết hết nhưng anh có thể cảm nhận được là Giám đốc Hwang thật sự quan tâm đến hai chị em em_ Changmin quả quyết nói_ Cái gì cũng có lí do của nó, em cần phải nghe từ nhiều phía chứ không phải là chỉ từ một phía.

- Anh về đi, em không muốn nghe gì cả.

- Sooyeon à, tất cả đã là quá khứ, em không thể mãi cố chấp được.

- Shim Changmin! Chuyện của em không cần anh phải lo, anh mau về đi_ Sooyeon quay lại nhìn chằm chằm vào Changmin. Không còn cách nào khác Changmin đành quay bước đi ra, đột nhiên anh buông tiếng thở dài.

Bóng dáng Changmin cứ thế khuất dần sau cánh cửa, một giọt nước mắt chợt rơi xuống nhưng Sooyeon vội lấy tay gạt đi. Một giọt nữa lại rơi xuống, tay trái Sooyeon lại đưa lên để lau nó nhưng cô không thể lau mãi khi mà liên tiếp sau đó là thật nhiều trước mắt. Cô đâu có muốn để mọi thứ thành ra như thế này nhưng cô không thể, quá khứ cô không thể quên đi được. Nó vẫn cứ ám ảnh cô suốt bao năm qua và khiến cho cô không còn là chính mình nữa.

“Xin lỗi anh, Changmin. Mong anh sẽ hiểu và thông cảm cho em. Đừng bị tổn thương gì bởi em sẽ rất đau anh có biết không, xin đừng khiến em phải day dứt vì chính bản thân mình nữa.”

~~~*~*~~~

- Vâng, Jung Yunho nghe.

- [Là ta đây, Yunho.]

- Ơ, bác trai ạ, có chuyện gì không bác?

- [Hai bác mới đáp chuyến bay về Hàn Quốc. Hai bác muốn đến một nơi này, cháu đi cùng được chứ?]

- Dạ, hai bác đã về Hàn rồi sao? Vâng, cháu đi ngay đây.

- [Ừ, cám ơn cháu nhé!]

Cầm lấy áo khoác rồi Yunho nhanh chóng rời khỏi văn phòng. Anh thực sự rất bất ngờ lo nhận được điện thoại của bố mẹ Nichkhun, không rõ hai người về Hàn Quốc gấp như vậy là vì chuyện gì nữa. Nếu là do chuyện của Nichkhun với cô gái kia thì quả là chuyện không nhỏ và đơn giản. Tình hình bây giờ khá là rắc rối, hy vọng sự xuất hiện của hai nhân chứng quá khứ sẽ giúp tất cả sự thật được sáng tỏ.

~~~*~*~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro