Chap 5: Quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Changmin vừa đi khỏi cũng là lúc Yoona tỉnh lại, cô nhìn quanh căn phòng một cách khó khăn. Đầu cô vẫn còn cảm giác rất đau, cô không rõ nhưng thời gian gần đây nó xuất hiện nhiều hơn. Những cơn đau dữ dội, những giấc mơ kì lạ, mọi chuyện cứ rối tung hết cả lên vậy.

- Chị!

- Yoona, em tỉnh rồi à?_ Vừa nghe Yoona gọi Sooyeon đã quay ngay lại nhìn em gái đầy trìu mến.

- Mọi người đâu hết rồi chị, mà sao em lại bị ngất?_ Yoona thắc mắc.

- Họ bận nên đã về trước_ Sooyeon vuốt tóc Yoona rồi nhẹ nhàng nói_ Bác sĩ nói em chưa hết cảm nên mới vậy thôi, đừng lo.

- Dạ, em xin lỗi vì đã để chị phải lo lắng.

- Ngốc ạ, có ai muốn thế này đâu_ Sooyeon mắng yêu em gái_ Thôi em nghỉ ngơi đi, chị ghé qua nhà rồi sẽ quay lại ngay.

Sooyeon đi rồi mà Yoona vẫn còn cảm thấy rất mơ hồ. Cô rõ ràng đã nghe thấy chị kêu hai người kia về mà sao chị lại nói vậy. Còn cả cuộc nói chuyện giữa Changmin và Nichkhun nữa, thái độ chị cô dành cho Nichkhun thật là lạ. Giữa hai người có mâu thuẫn gì mà chị cô lại lạnh lùng và vô cảm đến thế. Phải chăng có một sự thân quen nào ở đây, chị em cô và Nichkhun, giữa cả ba hình như có một sợi dây liên hệ nào đó. Dù Sooyeon cố giấu nhưng cô nhất định sẽ phải tìm ra, không thể để cái thắc mắc cực lớn ấy tồn tại mãi trong lòng được. Chỉ đến khi sự thật được làm rõ cô mới tìm lại được nụ cười cho chị gái mình mà thôi.

~~~*~*~~~

- [Hôm nay tôi hơi mệt nên sẽ làm việc ở nhà, có công việc gì thì hãy gửi mail cho tôi.]

Chiếc xe Mercedes màu đỏ lao nhanh vun vút trên đường cao tốc, chủ nhân của nó lúc này đây đang trong tâm trạng đầy rối bời. Về Hàn Quốc chưa được lâu mà có quá nhiều chuyện xảy ra, tất cả đều khiến anh phải suy nghĩ. Anh muốn tìm ra toàn bộ đáp án nhưng vào lúc này đây ai sẽ cho anh câu trả lời. Anh không hiểu mình đã làm gì sai để nhận được sự đối xử như vậy từ Sooyeon. Chẳng lẽ vì chuyện ngần ấy năm anh không lien lạc gì với cả hai. Không thể nào như vậy được, Sooyeon không chỉ vì lí do đó mà lạnh lùng như vậy. Trong ánh mắt cô anh nhận thấy được sự uất hận, căm phẫn, điều gì đã khiến một cô gái trong sáng, sôi nổi trở nên như thế. Cô căm ghét vì lí do gì, chẳng lẽ là vì vụ tai nạn năm xưa. Mọi thứ lẽ nào lại đi qua xa, nếu là vậy thì anh nên làm thế nào để cứu vãn tất cả. Không thể xóa bỏ thì mãi mãi anh sẽ chẳng bao giờ được ở bên và chăm sóc cho Yoona.

~~~*~*~~~

“Sangjae, Jinsoo, bao năm qua chẳng thể thường xuyên đến thăm anh chị, chúng tôi thật là có lỗi quá. Vì công việc mà chúng tôi đã chẳng thể giúp đỡ gì cho Sooyeon và Yoona, mong anh chị bỏ qua cho chúng tôi. Cứ nghĩ im lặng là tốt nhưng hình như mọi việc đã đi quá xa và không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa. Sooyeon, con bé quá nhạy cảm và chúng tôi đã không thể lường hết được mọi thứ. Chúng tôi thực sự rất xin lỗi anh chị, ngày hôm nay chúng tôi về đây là để giải quyết tất cả. Hy vọng vẫn còn kịp, chúng tôi sẽ cố gắng để làm Sooyeon không còn hiểu lầm nữa và lần này sẽ không để hai chị em phải buồn khổ gì cả.”

Đứng thêm một lúc trước nơi thờ tự vợ chồng Chủ tịch Im, gương mặt ông bà Hwang trầm ngâm thấy rõ. Bốn người đã chơi với nhau từ nhỏ, cùng nhau lớn lên và thành đạt nhưng số phận thật trêu ngươi. Nếu như ông bài có một cuộc sống no ấm, đầy đủ thì gia đình Chủ tịch Im lại gặp phải bất hạnh quá sớm. Là bạn với nhau nhưng ông bà lại chẳng thế làm được những gì mà một người bạn thân nên làm. Cuộc sống của chị em Sooyeon sẽ bớt khó khăn nếu ông bà không quá lo nghĩ và cẩn trọng. Bây giờ mọi chuyện thành ra thế này rồi, chỉ còn cách làm nó không trầm trọng thêm mà thôi.

- Tiếp theo ta làm gì đây anh?

- Thôi, chúng ta cứ về nhà đã, cần nói chuyện với Khun trước khi quyết định.

- Vâng nhưng theo lời Yunho thì mọi chuyện đang căng lắm, em chỉ lo hành động của Sooyeon sẽ khiến Khun và cả Yoona bị tổn thương_ Bà Hwang nhìn chồng lo lắng.

- Không sao đâu, anh tin Sooyeon là người hiểu lí lẽ.

- Ông bà Hwang cùng nhau đi dọc khu vườn rồi ra đến cửa chính nơi xe của Yunho đanh chờ. Trong lúc ông bà chuẩn bị lên xe thì nhìn thấy một bóng người đang đi từ phía trong ra. Và người đó không ai khác mà chính là…

- Ơ… hai bác.

- Changmin phải không?

- Vâng, hai bác về nước lúc nào vậy?

- Ta mới về lúc trưa, cháu đi đâu thế này?

- Cháu đi thăm mộ mẹ, hai bác đến thăm vợ chồng bác Im ạ?

- Ừ, mà ta ra đâu nói chuyện được không?

.

.

.

- Yunho cũng là người nhà nên cháu cứ nói chuyện thoải mái, không phải lo đâu_ Ông Hwang gượng cười với Changmin_ Cuộc sống của mấy đứa vẫn tốt chứ?

- Cháu nghĩ là bác đã biết hết nên cháu sẽ nói thẳng luôn_ Changmin điềm tĩnh lên tiếng_ Sự thật thì đã ngoài tầm kiểm soát rồi, kể từ ngày Giám đốc Hwang trở về lại càng thêm rắc rối.

- Sooyeon, tại sao con bé lại trở nên như thế?_ Bà Hwang giọng hơi run run.

- Chuyện này cháu không rõ lắm vì Sooyeon vẫn còn giấu cháu. Nhưng qua thái độ với Giám đốc Hwang thì lí do để cô ấy làm vậy chắc chắn khiến cô ấy rất đau.

- Yunho, Khun nó có nói gì thêm với cháu không?_ Sau khi nghe Changmin nói ông Hwang liền quay sang Yunho.

- Khun chỉ nói qua về hôm gặp Im Sooyeon ở nghĩa trang còn cháu chưa gặp trực tiếp nên không rõ ra sao_ Yunho nói_ Nhưng Miyoung có nói một điều khiến cháu thấy khá lạ.

- Miyoung nói gì với cháu?_ Ông bà Hwang và cả Changmin đều thấy tò mò vì những lời của Yunho.

- Gia đình các bác biết nhau lâu rồi, bốn người họ vì thế cũng đã chơi với nhau từ nhỏ nhưng khi gặp lại Im Yoona lại không nhớ gì về Khun và Miyoung.

- Anh nói vậy là sao chứ?

- Im Sooyeon thì luôn tỏ thái độ rất lạnh lùng và dứt khoát nhưng còn Im Yoona, cô ấy không gay gắt mà cũng chẳng vui mừng. Cháu có cảm giác bọn họ chưa từng quen nhau vậy.

~~~*~*~~~

Ngày hôm sau

Cộc… Cộc…

Cạch…

- Chị Yoona, em đến thăm chị này.

- Ơ, xin chào!

- Chị dậy lâu chưa, chị ngủ có ngon không, chị đã ăn sáng chưa, sức khỏe thế nào?_ Miyoung hỏi một tràng dài làm Yoona ú ở chẳng biết trả lời ra sao.

- Tôi không sao nữa rồi_ Yoona mỉm cười.

- Sao chị cứ xưng “tôi” với em thế, nghe xa lạ lắm, chúng ta quen nhau từ bé mà_ Miyoung ngồi xuống giường nói giọng không vui.

- Ưhm, vậy tôi nên gọi thế nào?

- Thì gọi em là Miyoung như ngày xưa ấy, đừng nói là chị quên cả tên em rồi nhá?_ Mắt cười nhí nhảnh nói với Yoona.

- Ừ nhưng Miyoung đến đây một mình à hay đi cùng với ai?_ Yoona ngượng nghịu gọi tên Miyoung.

- Em đi với anh Nichkhun nhưng mà anh ấy kêu em vào trước, anh ấy còn làm gì ý_ Miyoung lại chạy lăng xăng quanh giường khiến Yoona không khỏi bật cười_ Chị phải mau khỏi đấy nhé để còn dẫn em đi chơi nữa, lâu lắm rồi em mới được về nước.

.

.

- Bác sĩ, liệu trải qua những vấn đề nào sẽ khiến con người ta quên đi mọi thứ?

- Có nhiều trường hợp nhưng hầu hết là do tai nạn dẫn đến não bị tổn thương. Nhưng mất trí nhớ thì khá phức tạp, có thể mất toàn bộ, một phần hoặc chỉ không nhớ những gì làm người ta quá sốc.

- Vậy thời gian để lấy lại kí ức là bao lâu?

- Còn tùy, bệnh nhân có thể nhớ lại hoặc không bao giờ.

“Mọi chuyện là như thế nào đây Yoona, liệu có phải là sau vụ tai nạn đó em đã bị mất trí nhớ? Anh bây giờ mới để ý kĩ, em hoàn toàn không nhận ra, không thể gọi tên anh lấy một lần. Tại sao lại thế chứ, tại sao em lại phải chịu nhiều đau khổ trong cuộc sống này vậy?”

Nichkhun vừa đi từ phòng bác sĩ về phòng bệnh của Yoona vừa suy nghĩ không ngừng. Kể từ khi được gặp lại Yoona anh đã quá vui mừng mà quên đi sự khác lạ từ cô. Nếu quả thật cô đã bị mất trí nhớ thì quá lâu rồi, cô đã không còn nhớ anh hơn mười năm trời rồi sao. Liệu khi tìm lại được kí ức cô còn có thể yêu anh và dành cho anh thật nhiều tình cảm như anh vẫn luôn dành cho cô hay không?

- Sooyeon!_ Đến cửa phòng Nichkhun nhìn thấy Sooyeon, anh liền gọi cô. Sooyeon quay lại nhìn Nichkhun ánh mắt lạnh lùng.

- Anh đến đây làm gì? Tôi nói là đừng xuất hiện trước mắt chị em tôi nữa mà.

- Sooyeon, anh có chuyện muốn nói với em_ Nichkhun đột nhiên cầm lấy tay Sooyeon và kéo đi.

- Buông ra, anh đang làm gì đấy?_ Sooyeon nói lớn, cố giằng tay mình ra.

- Em đừng có hét lên nữa nếu không muốn Yoona nghe thấy hết mọi chuyện về quá khứ.

.

.

Mặc dù là người chủ động kéo Sooyeon ra ngoài nhưng Nichkhun sau đó lại im lặng không hề nói nữa. Sooyeon bắt đầu cảm thấy khó chịu, cô toan lên tiếng thì đã thấy giọng Nichkhun vang lên.

- Nói thật cho anh biết đi Sooyeon, Yoona cô ấy, bệnh tình của cô ấy là như thế nào?

- Anh đang nói cái gì vậy, Yoona đâu có bệnh gì_ Sooyeon nhíu mày nhìn Nichkhun.

- Em đừng cố giấu anh, anh đã nói chuyện với bác sĩ rồi_ Nichkhun nhìn chằm chằm vào Sooyeon quả quyết nói_ Anh tin chắc Yoona đang gặp phải vấn đề gì đó, nếu không cô ấy sẽ không thờ ơ với anh như thế.

- Anh… tôi đã nói chuyện của chúng tôi không liên quan đến anh cơ mà.

- Im Sooyeon, đến lúc này rồi em còn như vậy ư?_ Nichkhun đột nhiên lay thật mạnh vai Sooyeon khiến cô đau đớn và hơi run sợ, lần đầu tiên Nichkhun dữ dằn như thế_ Dù em có giấu thì anh cũng sẽ tìm ra thôi.

- Hwang Nichkhun, nếu anh muốn biết thì tôi sẽ nói. Đúng, Yoona đã mất toàn bộ trí nhớ và mười năm nay nó đã sống một cuộc sống mới. Tất cả mọi thứ về anh từ lâu đã không còn tồn tại trong tâm trí nó nữa rồi.

Trước sự mạnh mẽ của Nichkhun, Sooyeon đã nói hết bí mật cô luôn cố giấu. Hóa ra bấy lâu nay Yoona không còn nhớ một điều gì, có lẽ ngay cả nguyên nhân dẫn đến cái chết của ông bà Im cô cũng không hay biết. Sooyeon đã không để lộ chuyện này, lí do là gì và liệu có phải vì Yoona nên Sooyeon mới thay đổi bản thân mình.

Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí cho mình nhưng khi nghe sự thật do chính miệng Sooyeon nói ra Nichkhun vẫn không khỏi bàng hoàng. Không thể ngờ vụ tai nạn ấy đã để lại hậu quả thật ghê gớm, mười năm qua anh luôn hỏi tại sao Yoona không liên lạc hay thư từ gì cho anh đến một lần. Cô đã không còn nhớ một chút gì về anh thì sao liên lạc được chứ. Ngẫm lại anh mới thấy đúng, phản ứng của cô khi nghe thấy tên anh và gặp Miyoung thật sự rất lạ. Mọi chuyện đều có lí do của nó cả, chẳng cái gì tự nhiên lại đến. Bây giờ khi đã biết được tất cả rồi anh sẽ phải làm thế nào đây, nên làm gì để người con gái anh yêu nhận ra anh. Anh có nên kể cho cô nghe hết về quá khứ, kể cho cô biết về lời hứa giữa cả hai hay cứ im lặng giữ riêng những kỉ niệm đẹp ấy cho riêng mình rồi theo đuổi cô lại từ đầu.

~~~*~*~~~

- Khun, Miyoung!

- Bố mẹ, anh Yunho!

- Hai đứa đi đâu từ sớm vậy?

- Tụi con đi thăm chị Yoona_ Miyoung chạy đến chỗ bố mẹ tươi cười.

- Yoona con bé thế nào rồi? Khun! Khun!

- Anh, bố hỏi anh kìa_ Thấy Nichkhun trầm ngâm Miyoung vội lay người anh.

- Dạ, không sao rồi.

- Mai ngày kia chúng ta sẽ đi thăm con bé được không anh?_ Bà Hwang quay qua chồng nhưng ông Hwang lúc này chẳng khác Nichkhun là bao. Cả hai cùng im lặng khiến những người kia thấy rất khó hiểu.

- Khun này, bố có chuyện muốn nói.

- Vâng, con cũng có chuyện_ Ông Hwang và Nichkhun nhìn nhau, câu chuyện của cả hai hình như là giống nhau thì phải_ – Con nghĩ mọi người nên biết, hôm nay đến thăm Yoona con đã biết một sự thật, Yoona đã mất trí nhớ sau tai nạn ngày xưa.

- Cái gì?

- Anh à, anh nói thật chứ?

- Khun, Yoona mất trí nhớ sao?

- Con đã ngờ ngợ rồi nhưng khi nghe Sooyeon vẫn không thoát khỏi nỗi bàng hoàng_ Giọng Nichkhun hơi đứt quãng, trông anh đã không còn giữ được vẻ điềm tĩnh như thường ngày nữa.

- Thật không ngờ, tội chị Yoona quá. Thảo nào chị ấy luôn xưng “tôi” với em_ Giọng Miyoung hơi run, nước mắt dường như đã đong đầy khóe mi cô.

- Khun, thật ra chúng ta cũng đã lờ mờ đoán ra_ Ông Hwang bấy giờ mới lên tiếng tiếp_ Vì chuyện đã đến nước này nên càng cần phải giải quyết thật nhanh.

- Dù cho Yoona không mất trí nhớ thì bố mẹ cũng quyết định phải nói ra tất cả_ Bà Hwang tiếp lời chồng_ Nhưng bố mẹ muốn khẳng định lại một lần nữa, tình cảm con dành cho Yoona là như thế nào, nếu con bé không thể nhớ lại thì con vẫn ở bên con bé chứ?

- Tình cảm của con với Yoona luôn luôn là thật lòng, nếu cô ấy không thể nhớ ra con thì con sẽ dùng tấm chân tình của mình để chăm sóc cô ấy_ Nichkhun nhìn bố mẹ mình khẳng khái đáp.

- Được rồi, ta sẽ không để mọi chuyện đi quá xa nữa, Yunho cháu chuẩn bị giúp ta nhé_ Ông Hwang nói với Yunho xong quay qua hai người con của mình_ Mai chúng ta hãy đến bệnh viện thăm Yoona, đã đến lúc bố mẹ phải nói thật về chuyện năm xưa rồi.

~~~*~*~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro