Chap 8: Mong ngày gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Yoona, đứa em gái bé bỏng của chị, chị xin lỗi vì đã không thể ở bên em được nữa. Đừng giận mà hãy thông cảm cho chị nhé được không, Yoona? Chị cũng đã rất khó khăn để đưa ra quyết định này. Chị chưa bao giờ muốn rời xa em nhưng sau những việc chị đã làm chị không thể đối diện với em nữa. Dù em có nói không sao, mọi người đều tha lỗi cho chị nhưng bản thân chị cũng không thể bỏ qua cho chính mình. Vì một sự hiểu lầm, một chút ích kỷ chị suýt nữa đã phá hoại hạnh phúc của em. 

Khi còn nhỏ chị biết em và anh Nichkhun rất than thiết, bây giờ khi hai người đã trưởng thành, dù em không nhớ gì nhưng anh ấy vẫn luôn quan tâm và yêu thương em, với chị như vậy là quá đủ rồi. Chị đã có thể yên tâm trao lại em cho Nichkhun, để một người yêu thương, biết lo nghĩ và hy sinh cho em nhiều như anh ấy chăm sóc em. Chắc chắn anh Nichkhun sẽ làm tốt hơn những gì chị đã làm.”

Cố kìm những tiếng nấc lại để Yoona không tỉnh giấc, Sooyeon nhẹ nhàng đến bên đắp lại tấm chăn cho em gái. Cô ngắm Yoona thêm một lúc nữa rồi cuối cùng cũng quay gót đi. Cô biết sáng mai khi thức dậy Yoona sẽ rất sốc khi không thấy cô nhưng chỉ có thế này cô mới có thể ra đi. Hy vọng rằng thời gian sẽ giúp hành gắn mọi đau thương.

“Hứa với chị là em sẽ sống tốt nhé Yoona! Chị dù có ở đâu cũng sẽ luôn cầu nguyện và chúc phúc cho em. Chị yêu em nhiều lắm!”

~~~*~*~~~

- Sooyeon, chị đừng chạy nữa, chờ em với!

- Mau đuổi theo chị đi Yoona!

- Chờ em, chị dừng lại đi, em mệt lắm rồi.

- Sooyeon, chị Sooyeon, đừng chạy một mình bỏ lại em như thế!

- Sooyeon!

- Sooyeon! Chị Sooyeon!

Giật mình tỉnh dậy sau cơn mê, Yoona nhìn xung quanh căn phòng, gương mặt sợ hãi. Sau khi trấn tĩnh lại cô nhìn ngay sang bên cạnh nhưng Sooyeon đã không còn ở đó nữa. Yoona hốt hoảng nhảy ra khỏi giường, cô vào toilet rồi các phòng có thể vào ở tầng hai nhưng đều không thấy.

Bịch… Bịch…

- Sooyeon! Sooyeon, chị đang ở đâu?

Bịch… Bịch…

- Yoona, em đi đâu thế?_ Nghe thấy bước chân vội vã trên cầu thang Nichkhun chạy từ phòng khách vào và đập vào mắt anh lúc này là một Yoona nước mắt đầm đìa, gương mặt tái dần đi_ Có chuyện gì xảy ra vậy em?

- Chị Yoona, chị sao vậy? _ Miyoung cũng có mặt ngay sau đó.

- Anh Nichkhun… hức… hức…

- Yoona, nín đi em, nói anh nghe đã có chuyện gì nào?_ Nichkhun nhẹ nhàng lau nước mắt cho Yoona rồi ôn tồn nói.

- Chị… chị Sooyeon… chị ấy… biến mất rồi_ Yoona nói một cách đứt quãng xong cô lại khóc nức nở, Nichkhun thấy vậy liền ôm ngay cô vào lòng vỗ về.

- Chắc Sooyeon chỉ đi loanh quanh thôi.

- Không, em đã tìm khắp nơi rồi_ Yoona quả quyết_ Với lại… hôm qua chị nói những điều rất khó hiểu.

- Chị Sooyeon đã nói gì vậy chị Yoona?

- Sau khi kể về chuyện hồi nhỏ, chị ấy dặn em nào là phải biế tự chăm sóc cho bản thân, phải học hành chăm chỉ, phải đối với anh thật tốt và mau mau tìm lại trí nhớ.

~~~*~*~~~

Cạch.

- Chị, chị Sooyeon, chị có ở nhà không?

Vừa mở cửa bước vào Yoona đã gọi lớn nhưng đáp lại cô không hề có một thanh âm nào. Yoona cố bắt bản thân đi tìm các phòng nhưng vô vọng, Sooyeon không hề có ở đây.

- Yoona!

Nichkhun gọi nhưng Yoona không đáp lại, cô thẫn thờ ngồi xuống ghế, khóe mi lại dần được đong đầy bằng những giọt lệ. Nichkhun ngồi xuống bên cạnh Yoona, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Yoona tựa vào người Nichkhun, trên khuôn mặt cô nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.

- Khoan đã!_ Yoona sau một vài giây suy nghĩ như nhớ ra điều gì đó liền vội vàng chạy vào phòng của Sooyeon. Cô lục tung cả phòng lên khiến Nichkhun khá khó hiểu.

- Chị mang hết đồ đạc đi rồi, ngay cả vài lời nhắn gửi cũng không để lại cho em_ Giọng Yoona nghẹn đi, nước mắt cô lại càng rơi xuống nhiều hơn. Nichkhun đứng đó chẳng biết làm gì để an ủi người con gái anh yêu, có lẽ vào lúc này càng nói sẽ chỉ càng làm cô thêm buồn.

- Sooyeon! Sooyeon, em đã về rồi sao?

Nhìn thấy cửa mở, cứ ngỡ là Sooyeon, Changmin vội vàng gọi nhưng khi anh bước vào thì không có bóng dáng cô, chỉ có Yoona và Nichkhun đang ở đó, im lặng không một tiếng động. Changmin nhìn khắp nhà rồi lại nhìn hai người kia, anh có vẻ đã cảm nhận được mọi chuyện đang diễn ra.

- Yoona!

- Anh Changmin, khi em về đã không thấy chị, anh có biết chị em đi đâu không?_ Yoona hỏi Changmin khi anh ngồi xuống đối diện cô. Changmin hơi lưỡng lự, anh có biết một chút nhưng lại không biết nên giải thích với Yoona như thế nào.

- Yoona, thật ra thì…

- Yoona, em có ở nhà không?

Changmin chưa nói hết câu thì bên ngoài đã có tiếng nói, cả ba vội nhìn ra và thấy Taeyeon đang bước tới.

- Chị Taeyeon!

- Taeyeon, sao em lại ở đây?_ Cả Yoona lẫn Changmin đều cảm thấy ngạc nhiên vì sự xuất hiện của cô bạn thân của Sooyeon.

- Không còn thời gian nữa, hai người mau đi theo em đi_ Chẳng để cho ai hỏi thêm điều gì Taeyeon vội bước tới kéo tay Yoona đi.

- Chị, chị dẫn em đi đâu thế?_ Yoona chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Cứ đi với chị đi, không còn thời gian để giải thích đâu.

- Taeyeon, em phải nói rõ cho bọn anh là đi đâu chứ, chuyện của Sooyeon đang làm bọn anh rồi lên đây này_ Changmin cũng có chút khó chịu vì thái độ úp mở của Taeyeon.

- Trời ạ, hai người không thể tin em được một lần hay sao?_ Taeyeon gắt lên.

- Chị!

- Không mau đi thì sẽ không gặp được Sooyeon nữa.

~~~*~*~~~

“Bố mẹ, xin hãy thứ lỗi cho con gái tội bất hiếu. Con đã ra đi mà không đến gặp bố mẹ lần cuối. con biết làm như vậy là không đúng nhưng con sợ càng dây dưa con sẽ càng không thể đi nổi. Con biết ơn bố mẹ nhiều lắm vì đã cưu mang con lúc con không có nơi nương thân, cho dù bố mẹ không thể ở bên con thật lâu thì con vẫn cần phải cảm ơn người đã có công dưỡng dục cho mình. Hơn mười năm qua con đã chăm sóc hết mực cho Yoona, con không cho rằng nó là đủ để đền đáp công ơn của bố mẹ nhưng con nghĩ bây giờ đã đến lúc em lớn và có thể tự lập được rồi. Con không thể mãi ở bên bao bọc cho em được, cần phải để em làm quen nhiều hơn với cuộc sống này.

Ngày hôm nay ra đi, con không biết mình có trở về nơi đây nữa hay không. Com muốn lắm được ở bên Yoona, được nhìn thấy em hạnh phúc, được thường xuyên thăm nom bố mẹ nhưng con cũng rất muốn đi tìm gia đình của riêng mình. Con không biết trong biển người mênh mông này có chút hy vọng nào để tìm ra hay không nhưng con vẫn muốn thử. Nếu thực sự giữa con và bố mẹ đẻ của mình còn có mối tâm giao, con tin con sẽ tìm được họ. Ra đi như thế này cũng là một cách để con tạm quên đi những gì vừa xảy ra. Có thể điều con làm không hay nhưng con không thể nghĩ ra điều gì khác. Con tin Nichkhun sẽ chăm sóc tốt cho Yoona và đó cũng chính là lí do con quyết định đi nhanh như vậy. Một lần nữa con xin bố mẹ tha lỗi cho con, nếu có cơ hội con nhất định sẽ trở về Hàn Quốc.”

Chuyến bay KIX-2765 từ Seoul đi New York sẽ cất cánh trong vòng mười lăm phút nữa, đề nghị quý khách đã làm thủ tục mau chóng lên máy bay.

- Sooyeon!

- Anh Wooyoung! Cám ơn anh đã đi tiễn em, anh với Taeyeon ở lại mạnh giỏi nhé, em chúc hai người sẽ mãi sống hạnh phúc_ Sooyeon mỉm cười nói với bạn.

- Sooyeon, em định đi như thế này sao? Taeyeon… còn chưa đến mà_ Wooyoung thắc mắc.

- Thôi muộn rồi, em phải lên máy bay_ Sooyeon buồn bã nói, cô tiến lại gần và trao cho Wooyoung một cái ôm_ Tạm biệt anh.

- Sooyeon!

Wooyoung cứ thế nhìn Sooyeon bước đi trong sự bất lực, anh không thể trực tiếp ngăn cô lại được. Taeyeon vợ anh kêu đi đón Yoona mà lâu thế không biết, chỉ vài bước chân nữa thôi Sooyeon sẽ vào trong, có đến cũng không còn kịp nữa.

- Anh Wooyoung, tạm biệt!

Sooyeon ngoái lại vẫy chào Wooyoung, khóe mi cô lúc này đã đỏ hoe. Gạt vội những giọt lệ, Sooyeon cố mỉm cười rồi quay lại đưa vé cho nhân viên sân bay. Khi mọi thủ tục đã xong, cô bước vào và không hề ngoảnh lại. Ra đi như thế này là điều tốt nhất, cô sẽ không bị ai làm mình mềm lòng cả.

“Sooyeon, chị đừng đi vội, chị phải chờ em chứ.”

Do bị tắc đường nên gần nửa tiếng sau Yoona mới đặt chân đến sân bay. Vừa vào cửa cô đã chạy bổ đi tìm Sooyeon, miệng liên tục gọi tên chị. Nhưng không chỉ có Yoona mà một người khác cũng lo lắng không kém cô. Changmin phần nào đã biết lí do Sooyeon quyết định ra đi nhưng anh lại không tìm cách ngăn cô lại, đó có lẽ chính là sai lầm của anh.

- Anh Wooyoung!

- Anh Wooyoung, chị em đâu rồi?_ Vừa nhìn thấy Wooyoung mọi người đã tập trung lại, Yoona sốt ruột hỏi ngay nhưng đáp lại cô chỉ là vẻ mặt buồn bã của Wooyoung_ Trả lời em đi anh Wooyoung.

Sự im lặng của Wooyoung dường như đã cho Yoona đáp án, nước mắt đã lăn thật nhanh trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Yoona khóc nấc lên, cô muốn hét to tên của Sooyeon nhưng cứ như có gì đó nghẹn lại nơi cổ họng. Yoona chỉ biết khóc và khóc thôi. Cô đã không thể gặp dù chỉ để nói với Sooyeon một câu tạm biệt, chị gái cô đã bỏ cô lại mà đi như thế đấy. Cô không thể hiểu được quyết định của chị mình, tại sao Sooyeon lại làm vậy, tại sao lại đối xử với cô phũ phàng đến thế? Sooyeon không cần một đứa em gái như cô nữa phải không?

“Im Sooyeon, sao chị lại làm như vậy với em, tại sao lại ra đi không một lời từ biệt như thế? Chị không còn cần em nữa phải không, chị không còn thương em nữa? Em ghét chị, ghét nhiều lắm Im Sooyeon à nhưng… em không thể ngăn mình ngừng yêu chị. Em yêu chị, em cần chị, chị có biết không? Chị làm ơn chỉ đi một thời gian ngắn thôi rồi hãy về với em, em sẽ đợi, em sẽ chờ. Hãy hứa nhé, chị nhất định phải giữ lời đấy, em sẽ luôn đợi chị, Im Sooyeon à!”

Dù không muốn, dù rất đau lòng nhưng Yoona vẫn phải chấp nhận sự thật rằng Sooyeon đã đi thật rồi. Cô vào lúc này chẳng thể oán trách hay làm gì khác, cô cũng không thể khóc mãi, cô chỉ có thể cầu nguyện để chị cô được bình an và sẽ mau chóng trở về bên cô.

Sự ra đi của Sooyeon không chỉ để lại nỗi buồn trong lòng Yoona mà còn khiến một người nữa bàng hoàng. Suốt quãng đường từ sân bay về nhà Changmin không nói một lời nào, anh trông cứ như người mất hồn vậy. Anh đã biết được sẽ có chuyện xảy ra nhưng anh không nghĩ lại nhanh đến thế. Anh vẫn chưa có chuẩn bị tâm lý, anh không muốn mất cô như vậy. Anh còn chưa thổ lộ với cô tấm lòng của mình, anh còn rất nhiều điều muốn nói với cô. Tại sao cô lại đi một cách vội vã như thế, tại sao cô không cho anh một cơ hội để bày tỏ?

Anh vào lúc này đây nên làm gì khi cô đã đi thật rồi? Anh liệu còn có cơ hội để nói với cô một câu, chỉ một câu thôi, một câu vô cùng đơn giản nhưng đã làm anh mất quá nhiều thời gian, một câu tưởng như dễ dàng nhưng phải đến khi cô không còn ở đây nữa anh mới nhận ra là mình đã bỏ lỡ quá nhiều.

“Sooyeon à, tại sao em lại ra đi như thế, tại sao lại không cho anh cơ hội để nói những điều từ tận đáy lòng mình. Em nghĩ việc làm của mình là đúng lắm sao, nó đang gây ra bao đau khổ cho Yoona và cả anh nữa em có biết không. Tại sao em vẫn cứ luôn cố chấp như vậy, tại sao em luôn để người khác vui và nhận phần thiệt thòi về mình?

Anh bây giờ phải làm gì, phải đi đâu để có thể tìm ra em, em có thể nói cho anh biết được không Sooyeon? Anh thực sự rất cần em, anh không thể sống thiếu em được. Anh đã để mất quá nhiều thời gian rồi và anh không muốn điều đó tiếp tục diễn ra nữa. Hãy cho anh một chút hy vọng nhỏ nhoi được không em? Để anh mãi tin rằng giữa hai chúng ta có tồn tại định mệnh.”

~~~*~*~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro