Chap 9: Yêu thương quay về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gửi những người thân yêu của Im Sooyeon!

Yoona bé bỏng của chị, chị xin lỗi em nhiều lắm. Chị biết làm thế này là đột ngột nhưng chị không còn cách nào khác. Chị không chắc là em sẽ không giận chị nhưng chỉ mong em hiểu cho nỗi lòng của chị. Hơn mười năm qua, dù cuộc sống của chị em ta không quá sung sướng nhưng niềm vui thì có thừa phải không em? Chị thực sự rất vui, đó là quãng thời gian vô cùng ý nghĩa và chị sẽ không bao giờ có thể quên. Chị tự hào vì được làm chị gái của em.

Chắc chắn em sẽ tò mò về quyết định của chị phải không, chị sẽ nói rõ cho em. Nhưng trước đó lại một lần nữa chị muốn xin lỗi em. Chị không muốn giấu diếm nhưng sự thật là chị chưa bao giờ nghĩ chị em ta không có cùng huyết thống. Yoona à, em là con đẻ của bố mẹ, còn chị, chị chỉ được bố mẹ nhận về nuôi. Có lẽ em sẽ thấy sốc nhưng nếu có thể thì hãy cố gắng chấp nhận nó. Dù không chung dòng máu nhưng với chị em luôn là đứa em gái bé bỏng và với bố mẹ cũng vậy, cả ba người chính là gia đình của chị. Tuy vậy chị vẫn muốn đi tìm gia đình của mình, chị muốn biết lí do vì sao chị lại bị bỏ rơi. Chị dù hận những người đó nhưng cũng muốn gặp họ dù chỉ một lần. Em hãy hiểu cho quyết định này của chị nhé, đừng khóc vì em khóc sẽ xấu lắm đó. Nếu có thể bình tâm trở lại cũng như tìm được gia đình của mình chị sẽ trở về gặp em. Hãy sống thật vui vẻ và hạnh phúc nhé em gái của chị, chị mãi yêu em.

Anh Changmin, thực sự khi viết những dòng này em cảm thấy khó khăn vô cùng. Gần mười năm quá anh đã ở bên chăm lo, giúp đỡ cho chị em em rất nhiều, nếu không có anh cuộc sống của chị em em chắc chắn còn vất vả hơn. Em rất biết ơn anh về điều đó, những lời nói của em chẳng là đủ để diễn tả cho tấm lòng của mình. Ngoài ra em cũng muốn gửi đến anh lời xin lỗi, xin lỗi vì em đã luôn làm tổn thương đến anh. Anh đã hy sinh cho em quá nhiều nhưng đáp lại em chỉ toàn khiến anh mệt mỏi, càng nghĩ đến em lại càng thấy mình có lỗi nhiều hơn. Em không dám xin anh tha thứ, em chỉ hy vọng anh sẽ không còn phải quá buồn lòng nữa. Anh hãy tiếp tục sống một cuộc sống như anh mong muốn, bây giờ chị em em đã có thể tự lập. Đừng mãi sống vì người khác mà hãy sống cho chính mình.

Em biết cả hai chúng ta đều dành cho nhau thật nhiều tình cả những giữa hai ta luôn có một sự ngăn cách. Cả anh và em đều chỉ giữ im lặng và chưa một lần nói rõ cho đối phương. Em đến lúc này mới dám thú nhận rằng, em… thích anh nhưng có lẽ nó đã muộn rồi. Em… nếu có duyên phận, nếu giữa hai ta là định mệnh thì ta sẽ gặp lại nhau phải không anh, hy vọng là anh cũng chờ đợi điều đó.

Nichkhun, với anh lời đầu tiên em muốn nói cũng là lời xin lỗi. Xin lỗi anh vì thời gian qua em đã hiểu lầm và đối xử không tốt với anh. Anh hãy bỏ qua cho đứa em thiếu hiểu biết này nhé. Em biết tình cảm anh dành cho Yoona là như thế nào và em rất vui vì điều đó, trên thế giới này ngoài bố mẹ và em vẫn còn có anh hết mực yêu thương Yoona. Em có thể nhờ anh một việc được hay không, hãy chăm lo cho Yoona dùm em nhé, em biết anh sẽ làm rất tốt điều này. Lời cuối cùng, em chúc hai người sống hạnh phúc, anh đừng lo, dù Yoona chưa thể tìm lại được trí nhớ nhưng em biết con bé vẫn dành cho anh thật nhiều tình cảm. Nếu hai người kết hôn, em nhất định sẽ trở về, em đợi đến ngày đó.

.

.

- Yoona! Yoona, em không sao chứ?

- Anh Nichkhun!

- Anh xin lỗi, đáng lẽ ra nên để thêm một thời gian nữa_ Nichkhun nhìn Yoona giọng hơi buồn bã.

- Em không sao đâu, anh đừng như vậy mà_ Yoona mỉm cười nhìn chàng trai trước mặt mình_ Chị cũng nói rồi đấy, em không được buồn mà phải sống thật vui vẻ.

- Yoona, em hãy tin anh, anh hứa sẽ chăm sóc và không bao giờ để em phải buồn đâu_ Nichkhun đột nhiên cầm lấy tay Yoona chân thành nói và điều này khiến cố khá ngại ngùng.

- Hai anh chị không dọn dẹp đi mà đứng đó tâm với chả sự_ Sự xuất hiện của Miyoung cứu Yoona thoát khỏi tình huống khó xử, cô vội rụt tay lại ngay.

- Em không dọn ở ngoài kia vào đây làm gì?_ Nichkhun nhíu mày nhìn em gái.

- Vào xem hai anh chị tâm tình_ Miyoung lém lỉnh nói_ Mà Yoona, sao mắt chị đỏ thế, chị khóc đấy à?

- Không, chỉ là…

- Chị đừng có buồn nữa, chị Sooyeon nói sẽ trở về nếu hai người kết hôn mà_ Miyoung câu trước vừa an ủi câu sau đã trêu Yoona ngay_ Chị mau đồng ý lấy anh em đi, như thế chị Sooyeon sẽ trở về và em cũng có chị dâu mà gọi.

Sau câu nói của mình Miyoung chạy tót ra ngoài, bỏ Nichkhun và Yoona ở lại đầy bối rối và khó xử. Hai người chẳng nói gì nữa mà chỉ làm nốt công việc trong im lặng.

- Nichkhun, em xin lỗi!_ Đang dọn dẹp Yoona đột nhiên lên tiếng.

- Yoona!

- Anh thật sự rất tốt với em nhưng… em lại không thể nhớ ra anh_ Yoona hơi nghẹn ngào_ Em thật là đáng trách.

- Yoona, đó không phải là lỗi của em_ Nichkhun từ tốn lại gần Yoona_ Không nhớ lại không sao cả vì điều đó không đồng nghĩa anh và em không thể đến với nhau. Anh tin chúng ta là định mệnh và chúng ta sẽ mãi thuộc về nhau.

~~~*~*~~~

Một thời gian sau.

- Yoona, em mau lên có được không, anh sắp chết đói rồi đây này.

- Càng giục anh càng không được ăn đâu.

- Sao em lại như thế chứ, lúc Yunho còn ở đây em làm việc rất chăm chỉ cơ mà_ Nichkhun nhăn mặt nhìn người con gái đang tất bật nấu ăn trong bếp.

- Đó chỉ là vì em muốn làm đẹp mặt anh thôi_ Yoona chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt Nichkhun_ Anh chắc chắn muốn tự hào về bạn gái trước mặt bạn bè chứ?

Câu nói của Yoona làm Nichkhun cứng họng, anh chỉ còn biết mỉm cười một cách đầy bất lực. Đúng là cô luôn ăn nói giỏi hơn và mỗi khi tranh luận anh luôn phải nhận phần thua về mình.

- Mà quên rồi, em chưa có lấy báo_ Đang dọn bàn Yoona chợt nhớ ra rồi chạy thẳng ra ngoài.

- Này, này, dọn nốt cho anh ăn đi_ Nichkhun cố gọi theo nhưng vô ích, Yoona đã không còn nghe anh gọi nữa. Nichkhun đành đứng lên và dọn nốt phần ăn ra, nếu đợi cô thì anh muộn làm mất.

- Khun, Khun ơi!

Nichkhun đang chăm chú ăn phần của mình thì bỗng nghe tiếng hét thất thanh của Yoona, anh vội vàng bỏ đấy nhưng chưa kịp làm gì cô đã xuất hiện trước mắt anh với nụ cười tươi rói trên môi.

- Làm gì mà em trông vui thế?_ Nichkhun ngơ ngác nhìn Yoona chẳng hiều gì cả.

- Khun, em vui quá, có thư của chị Sooyeon này_ Gương mặt rạng ngời, Yoona vừa nói vừa giở bức thư ra_ Em chờ cái này lâu lắm rồi.

Yoona yên lặng đọc những dòng thư Sooyeon gửi về, Nichkhun cũng tiến đến phía sau cô để đọc nó. Cả hai cứ như thế mất vài phút xong cùng nhau thốt lên:

- California!

Nghe thấy Nichkhun đồng thanh cùng mình Yoona liền quay lại nhìn anh, sau đó cô lại chăm chú vào lá thư.

- Em vui vì chị vẫn đang sống hạnh phúc, dù rất nhớ nhưng em tôn trọng quyết định của chị.

- Ừ nhưng em này, Sooyeon đang sống ở California đấy.

- Anh gọi em này nghe ghê quá!_ Yoona đánh yêu Nichkhun_ Cơ mà anh Changmin cũng ở đó phải không anh, lần trước anh ấy có nói thế. Vậy hai anh chị có thể gặp nhau rồi.

- Cũng không biết được, California rộng lớn như vậy_ Yoona đang hí hửng thì bị Nichkhun đánh rụp một cái khiến cô thất vọng tràn trề.

- Sao anh lại nói thế, anh không muốn anh Changmin và chị gặp lại nhau à?_ Yoona nhăn nhó.

- Tất nhiên là anh muốn rồi nhưng không phải chúng ta cứ muốn là được, phải xem hai người đó còn có duyên phận với nhau không đã.

- Em nghĩ là được, chẳng phải là có định mệnh sao, em với anh đó_ Yoona vẫn khăng khăng với nhận định của mình.

- Em với anh khác cô bé à!_ Nichkhun cầm lấy tay Yoona trìu mến nhìn cô.

- Khác là khác ở điểm gì?

- Uhm… thì vì hai chúng ta đã gặp nhau từ bé, có với nhau rất nhiều kỉ niệm.

Lời giải thích của Nichkhun càng khiến Yoona không hài lòng, cô vùng vằng cố thoát khỏi anh nhưng Nichkhun đâu có dễ dàng để cô làm vậy. Yoona càng muốn thoát ra thì cánh tay anh từ phía sau lại càng ghì chặt cô vào người mình.

- Yên tâm đi Công chúa của anh, dù ông trời không muốn cho họ gặp lại thì chúng ta vẫn có thể làm được.

- Là sao?

- Anh nói chúng ta sẽ làm ông mai bà mối giúp Sooyeon và Changmin_ Nichkhun cười tủm tỉm khiến Yoona vừa sốt ruột vừa khó hiểu.

- Chúng ta ư, anh mau nói rõ đi Khun, làm cái gì vậy?

- Đơn giản thôi, Sooyeon và Changmin sẽ gặp lại nhau vào ngày em chính thức trở thành vợ của Hwang Nichkhun!

~~~*~*~~~

Seoul, Hàn Quốc, năm 2014.

“Đã gần ba năm trôi qua rồi, thời gian trôi nhanh quá. Con xin lỗi vì bây giờ mới đến thắp nhang cho bố mẹ, bố mẹ đừng giận con nhé. Con vào lúc này mới thực sự thấy mình đã trưởng thành, con từ nay sẽ không làm bố mẹ thất vọng nữa. Kể từ bây giờ con sẽ thường xuyên đến thăm bố mẹ, bố mẹ hãy đợi những câu chuyện vui từ con nhé!”

Sau vài phút tâm sự, cô cúi đầu nhẹ nhàng rồi lùi ra phía ngoài. Dù thời gian có trôi đi thì nơi này cũng không thay đổi là bao, và cả cô nữa, tình cảm cô dành cho bố mẹ vẫn không phai nhạt.

Đi vòng ra khu vườn phía sau, cô ngắm nhìn và tận hưởng bầu không khí trong lành ở đây thật lâu. Đúng là chẳng ở được bằng được quê hương của mình, chẳng nơi nào ấm áp như gia đình mình, cô đã có đủ trải nghiệm và đã đến lúc trở về với nơi gia đình cô vẫn luôn chờ đợi rồi.

- Hộc… hộc… chị Sooyeon! …Hộc… hộc… đúng là chị rồi!

- Yoona!_ Bất ngờ khi nghe thấy có người gọi mình, Sooyeon quay lại và nhận ra đó không ai khác ngoài đứa em gái bé bỏng. Cả hai vội chạy đến ôm chầm lấy nhau, mừng mừng tủi tủi.

- Chị, chị đã về thật rồi, em không hề mơ, em nhớ chị nhiều lắm_ Yoona rưng rưng nước mắt, hai tay cô ghì lấy người Sooyeon thật chặt.

- Chị cũng rất nhớ em, Yoona à!_ Sooyeon cũng không thể kiềm lại những giọt nước mắt của mình, hai chị em cứ đứng đó ôm nhau mà khóc.

- Đừng khóc nữa, mau kể cho chị nghe cuộc sống của em thế nào?_ Một lúc sau Sooyeon buông Yoona ra, lấy tay lau nước mắt cho em gái cô nhẹ nhàng hỏi. Nhưng khi nhìn thấy Nichkhun từ đằng xa Sooyeon đã thay đổi luôn_ À thôi, chị biết rồi, em đang rất hạnh phúc phải không?

- Dạ, anh Nichkhun đối xử với em rất tốt.

- Cái gì, đến giờ này em vẫn gọi là anh Nichkhun?_ Sooyeon ngạc nhiên nói với em gái.

- Em… tại chị hỏi bất ngờ_ Yoona ấp a ấp úng trước phản ứng của Sooyeon, đúng lúc ấy thì Nichkhun xuất hiện bên cạnh nắm chặt lấy tay cô.

- Chị vợ thông cảm, vợ em chưa quen, cô ấy vẫn đang thay đổi_ Nichkhun vừa cười vừa nói.

- Anh này, tại em xúc động quá nên vậy thôi_ Yoona hơi nhăn mặt.

- Hai người lấy nhau lâu rồi mà em vẫn trẻ con như vậy ư, chẳng trưởng thành lên gì cả_ Sooyeon nhìn em gái không hài lòng.

- Hì, đâu có sao, miễn chồng em yêu em là được rồi_ Yoona nũng nịu khoác lấy tay Sooyeon mà nói_ Mà em quên mất, chị có biết là em đã buồn như thế nào không…?

- Yoona, chị xin lỗi!_ Yoona đang vui vẻ bỗng trở nên trầm ngâm, kéo theo Sooyeon cũng buồn bã theo.

- Ngày chị ra đi em đã khóc rất nhiều nhưng vẫn phải tự dặn lòng là mạnh mẽ lên, chị sẽ nhanh chóng về bên em thôi_ Yoona cứ nói trong khi nước mắt thì không ngừng tuôn rơi. Suốt ba năm qua đây mới là lần đầu tiên cô gặp Sooyeon và nói hết được cảm xúc của mình_ Chính chị cũng đã nói trong thư nhưng cuối cùng thì chị chẳng xuất hiện, em đã chờ đến mỏi cả mắt, khóc đến mắt sưng húp lên đó.

- Yoona!_ Nghe Yoona nói Sooyeon cũng khóc theo, cô vội ôm em gái vào lòng an ủi. Cô biết cô khờ dại, cô đã khiến Yoona đau lòng nhưng vào lúc ấy cô không thể làm khác_ Chị xin lỗi em nhiều lắm, chị… chị thật vô trách nhiệm.

- Chị có biết là ngày hôm nay, nếu không phải nhờ bạn anh Yunho thì em cũng không biết là chị đã về Hàn Quốc không, em ghét… chị.

- Chị xin lỗi, chị biết là chị sai rồi.

- Hãy hứa với em một điều, em sẽ tha thứ cho chị_ Yoona lau nước mắt của mình rồi nói_ Hãy hứa là suốt đời sẽ ở bên em, không bao giờ được rời xa nữa.

- Yoona… chị hứa!

- Em yêu chị nhiều lắm, Sooyeon!_ Yoona lại một lần nữa ôm lấy Sooyeon.

- Chị cũng yêu em, mãi yêu em!

~~~*~*~~~

- Jung Yunho, con có đồng ý lấy Hwang Miyoung làm vợ, dù giàu sang, ốm đau hay bệnh tật vẫn luôn bên nhau không?

- Con đồng ý.

- Hwang Miyoung, con có đồng ý lấy Jung Yunho làm chồng, dù giàu sang, ốm đau hay bệnh tật vẫn luôn bên nhau không?

- Dạ, con đồng ý!

- Vậy ta tuyên bố, từ giờ phút này hai con chính thức trở thành vợ chồng.

Sau lời tuyên bố của cha sứ, Yunho liền bước đến và trao cho Miyoung một nụ hôn thật say đắm trong tiếng vỗ tay không ngừng của gia đình và quan viên hai họ. Niềm vui, niềm hạnh phúc bao trùm không chỉ ở hai nhân vật chính mà còn ở cả những người đang dõi theo họ nữa. Nichkhun và Yoona đứng thật sát vào nhau, tay nắm tay thật chặt. Họ như muốn nói rằng hạnh phúc sẽ tìm đến và ở bên ta mãi mãi nếu ta biết nắm bắt và trân trọng nó. Sooyeon đứng bên cạnh cũng cười thật tươi, cô mừng cho Miyoung nhưng trên hết là cho em gái của cô. Trải qua bao thử thách, sóng gió cuối cùng thì em gái cô đã tìm được một người yêu thương nó hết mực và điều này khiến cô rất an tâm. Với cô chỉ cần gia đình mình hạnh phúc, như vậy là quá đủ rồi.

- Sao lúc nào em cũng chỉ nghĩ cho người khác mà không nghĩ cho mình thế?

Trong lúc Sooyeong đang mải mê suy nghĩ thì đột nhiên có một bàn tay ai đó năm thật chặt lấy tay cô. Sooyeon hoàn toàn ngạc nhiên, cô quay sang ngay và gần như không thể thốt nên lời.

- Yoona đã tìm được hạnh phúc rồi, cả Miyoung nữa, chẳng phải đã đến lúc em nên cho mình một cơ hội sao?

- Anh Changmin!_ Yoona và cả Nichkhun đều nhận ra sự có mặt của Changmin trong khi Sooyeon vẫn im lặng.

- Em có còn nhớ những gì em đã nói trong thư với anh không, Im Sooyeon?

- Một, hai, ba, em ném nhé!

Phịch…

Bó hoa do Miyoung ném rơi ngay chỗ Changmin, anh liền cầm nó lên trong tiếng reo hò của những người xung quanh. Xoay người Sooyeon lại để mặt cả hai đối diện nhau, Changmin chân thành nói:

- Anh tin giữa chúng là là duyên số, là định mệnh, vì thế mà sau rất nhiều chuyện chúng ta vẫn có thể gặp lại nhau.

- Em có thể cho anh một cơ hội và cũng là cho em một cơ hội để làm như những gì em đã nói trong thư hay không?_ Changmin đưa bó hoa đến trước mặt Sooyeon, tất cả cùng hồi hộp chờ xem câu trả lời là như thế nào. Thế nhưng hai rồi ba phút trôi qua Sooyeon vẫn không lên tiếng khiến ai cũng sốt ruột. đột nhiên có giọng của Miyoung:

- Chàng ngốc kia, chị ấy nhận lời rồi sao anh còn ngây ra đấy nữa.

Là người đầu tiên nhìn thấy tay Sooyeon đưa ra để nhận lấy bó hoa, Miyoung liền nói lớn. Khi Changmin nhìn xuống thì bó hoa đúng là không còn trên tay anh nữa. Đám đông xung quanh vỗ tay rào rào khi hai người ôm lấy nhau.

- Cảm ơn em, Sooyeon!

- Không, người phải nói câu đó là em_ Tay Sooyeon từ từ đưa lên đặt nhẹ nhàng lên lưng Changmin_ Cảm ơn anh vì đã luôn chờ đợi em.

- Cho dù có bao nhiêu chuyện xảy ra thì anh vẫn luôn chờ em, vì anh biết rằng định mệnh sẽ mãi gắn chặt hai ta với nhau.

Sau rất nhiều chuyện xảy ra

Hai ta vẫn có thể được gặp lại nhau.

Anh biết đó là bởi một chữ “định mệnh”

Cuộc đời của Công chúa sẽ mãi thuộc về Hoàng tử phải không em?

~~~*~*~~~

The end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro