[Shortfic] [Dịch Dương x Thiên Tỉ] Sợi Chỉ Đỏ - Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 1: BÓNG TỐI

Dịch Dương cùng Thiên Tỉ là anh em sinh đôi. Họ có ngoại hình giống nhau nhưng tính cách lại khác nhau hoàn toàn. Nếu Dịch Dương lãnh đạm thì Thiên Tỉ sẽ ngược lại. Có người nói, ngoài cái mặt ra, hai đứa chẳng có gì là giống anh em. Nhưng người ngoài thì biết gì chứ? Bởi vì họ thật sự rất quan tâm đối phương.

Dịch Dương ra đời trước Thiên Tỉ hai phút, cho nên làm anh. Người anh này rất biết lo chuyện sau này. Bởi vì sợ mình cũng nghịch ngợm, phá phách giống em trai cho nên ngay từ bé đã bày ra bộ mặt "ông cụ non" luôn đứng ra che chở.

Thiên Tỉ thì ngược lại, vui chơi là chính, cẩn thận là phụ. Cậu chỉ việc vui chơi thỏa thích, mọi chuyện khác đã có Dịch ca lo liệu.

Dịch Dương hết lòng bảo vệ em trai Thiên Tỉ. Chăm lo từng tí một, cũng vì thế mà nảy sinh tình cảm không mong muốn giữa hai người.

Năm lớp ba tiểu học, Thiên Tỉ có dẫn một cậu bạn tên Vương Nguyên về nhà chơi. Dịch Dương khi ấy không thể nào vui được, khi ở lớp, Thiên Tỉ lúc nào cũng chỉ biết chơi đùa cùng bạn học, còn mình thì không thèm bén mảng đến. Cho nên, Dịch Dương cực kì ghét tất cả bạn học của Thiên Tỉ.

Tối đó, trong một căn phòng nhỏ, ánh đèn ngủ mập mờ chiếu vào hai thân ảnh.

– Thiên Tỉ! Em có biết hôm nay mình làm gì sai không? – Dịch Dương tay cầm một cây bút, xoay qua, xoay lại, nói tiếp – Em có muốn bị mắng không?

– Dịch ca! Em thật sự...không biết mình sai ở đâu! – Em nhỏ cúi gằm mặt không nhìn, tay vò vò gấu áo ngủ khiến nó phải nhăn nhúm lại.

– Không biết? – Dịch Dương ngạc nhiên hỏi lại

– Hức...Thiên Thiên thật sự không biết – Thiên Tỉ lấy tay quẹt nước mắt, cậu rất sợ bị Dịch ca mắng, cực kì sợ.

Dịch Dương giật mình nhìn em trai mình, ban đầu chỉ muốn nói vài câu, nào ngờ Thiên Tỉ lại dễ khóc như vậy? Sai rồi, thực sự sai rồi. Vì sao lại không nhớ Thiên Tỉ mỏng manh như nào chứ?

Nhanh chóng ôm lấy em trai nhỏ của mình, anh lớn vỗ về, nhanh chóng nói thật cho em biết.

– Thiên Thiên đừng khóc. Là anh cảm thấy khó chịu khi em không quan tâm tới anh, là anh ích kỉ. Đừng khóc nữa mà.

Em nhỏ vẫn cứ sụt sịt, đầu dụi dụi vào lồng ngực anh lớn.

– Ở trường, Thiên chơi cùng các bạn, nhưng về nhà Thiên cùng ca lại chơi cùng nhau mà!

– Được rồi, Thiên Thiên ngoan. Là anh sai, mau đi ngủ nào!

Và Dịch Dương chỉ có thể ôn nhu với một mình Thiên Tỉ!

Cũng chính năm đó, Dịch Dương yêu thầm em mình!

——–

Sau này lên cao trung, hai anh em không còn học cùng nhau. Mỗi người một phòng, không còn ở cùng nhau như hồi bé. Năm đó, họ 16 tuổi.

Dịch Dương vẫn như ngày bé, đặt việc học lên đầu, và trở thành học bá. Nhưng mỗi khi rảnh rỗi sẽ cùng Thiên Tỉ nói chuyện phiếm. Mỗi ngày, mỗi tháng, tình yêu của Dịch Dương dành cho Thiên Tỉ càng lớn. Có lần không bình tĩnh được, vô tình nhảy đến ôm em trai mình vào lòng, lúc đó khi được hỏi làm gì thế, thì bỗng giật mình, nói đại là lạnh quá, ôm cho ấm, tưởng là sẽ bị đẩy thật mạnh, nhưng lại được Thiên Tỉ ôm lại, còn dặn sau này phải mặc áo ấm khi trời trở lạnh. Lúc đấy, có lẽ là quãng thời gian hạnh phúc nhất mà Dịch Dương từng trải qua.

Hai người vẫn cứ bình bình đạm đạm mà trải qua cuộc sống cao trung.

Dịch Dương có thói quen, là khi vào ban đêm sẽ thường lẻn vào phòng em mình, với lý do ở cùng nhau đã lâu, nay mỗi người một phòng có chút không quen, sau đó cư nhiên ôm chặt lấy Thiên Tỉ ngủ suốt đêm.
Thiên Tỉ không có vẻ gì là khó chịu, luôn mở rộng cửa đón chào, mỗi đêm được nằm trong vòng tay ấm áp của anh trai, là sẽ như rằng ngủ thực ngon giấc.

Thiên Tỉ khi ở gần Dịch Dương là y như rằng sẽ giở trò mèo ra, chọc cho người đấy cười thì mới thôi. Bởi vì khi nhìn thấy nụ cười ấy, cậu như lạc vào một thế giới khác, nó đẹp đẽ và khiến cho cậu hạnh phúc.

Thiên Tỉ vẫn thường ngắm anh trai mình mọi lúc có thể. Và "mỹ nam an tĩnh" là từ so sánh chuẩn xác nhất đối với Dịch Dương.

Đấy là chuyện lâu rồi, còn bây giờ, hai người động chạm cũng nhiều hơn. Ví dụ như đang ngồi trên sofa xem phim, Dịch Dương cũng có thể bế cậu vào lòng, thơm một cái, xoa đầu một cái, vân vân và mây mây.

Mỗi lúc như vậy, cậu không có gì là chán ghét, ngược lại còn cảm thấy rất hạnh phúc nữa. Chỉ cần anh vui là đủ rồi.

Hôm nay Thiên Tỉ đích thân vào bếp, chuẩn bị những món mà Dịch Dương thích nhất, bởi vì hôm nay là sinh nhật anh, cùng là sinh nhật của cậu nữa. Nhưng Thiên Tỉ chẳng muốn gì hơn ngoài việc được nhìn thấy nụ cười trên môi anh.

Chuẩn bị xong thì cũng đã 8h, Thiên Tỉ chán nản nhìn đồng hồ, sao giờ còn chưa về nữa?
Mười phút trôi qua, vẫn không thấy có động tĩnh gì!
Đợi thêm mười phút nữa, đến khi chịu không nổi, Thiên Tỉ liền nhấc máy gọi cho Dịch Dương.
Từng tiếng 'Tút' kéo dài, dài như nửa thế kỉ.

"Alô?"

"Alô? Dịch ca?"

"Thiên Thiên đấy à? Gọi có chuyện gì không?"

"Em chỉ muốn hỏi...khi nào anh về?"

"Anh vẫn còn đang học, có lẽ đến khuya mới về, em không cần đợi đâu!"

"Vâng! Em hiểu rồi"

Thiên Tỉ buông điện thoại xuống, chán nản nhìn đống đồ ăn mà mình cất công chuẩn bị, rồi lại quay qua nhìn đồng hồ. Cũng tầm 8h30 rồi, biết khi nào Dịch ca mới trở về?

Nằm dài trên sofa, cậu chợp mắt vài phút, dù sao cũng đã mệt mỏi vậy rồi.

. . .

– Thiên Thiên?

– Thiên Thiên à!

Cảm giác như có người gọi tên mình, cậu vội mở mắt. Gương mặt của Dịch Dương phóng đại ngay trước mặt làm cậu hoảng hồn.

– Dịch ca? Anh về sớm quá – Thiên Tỉ ngồi dậy, lấy tay gãi đầu, che đi xấu hổ của mình.

Dịch Dương lấy tay búng trán em trai nhỏ, giọng cưng chiều

– Còn sớm gì nữa? Đã mười giờ hơn rồi. Buồn ngủ thì sao không vào phòng mà ngủ? Ngủ ở đây lỡ bị cảm lạnh thì phải làm sao?

– Hihi. Kháng thể của em khỏe mạnh mà. A! Ca, mau qua đây – Đang nói chuyện với anh, bỗng cậu nhớ ra chuyện gì đấy liền một mạch kéo anh vào phòng bếp.

– Hôm nay là sinh nhật của hai đứa mình, em đã nấu những món anh thích, ai ngờ anh lại về muộn. Tiếc quá... Vì vậy, anh ngồi xuống ăn hết cho em nhé? – Thiên Tỉ nhấn vai anh trai mình ngồi xuống ghế, đưa đại một đôi đũa cho anh, rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện, mong chờ thành quả.

Dịch Dương gắp một miếng thịt lên, bỏ vào mồm. Gương mặt vẫn không đổi.

– Sao? Sao? Ăn được không?

– Cũng được!

Thiên Tỉ xị mặt, cũng được là sao? Lẽ nào cậu nấu ăn tệ đến thế?

– Anh cũng có quà cho em – Dịch Dương lấy trong túi ra một cái hộp đỏ đỏ có gắn nơ, đưa cho Thiên Tỉ.

Nghe thấy mình cũng được nhận quà, gương mặt cậu rạng rỡ hơn hẳn, đỡ bằng hai tay món quà anh đưa, cậu cười híp mắt, đôi đồng điếu lộ ra, trông đáng yêu vô cùng.

Thiên Tỉ nhanh chóng bóc gói quà ra

– Chocolate? – Ngạc nhiên nhìn chủ nhân tặng quà, cậu không hiểu món quà này có nghĩa là gì.

– Lần trước đi dạo cùng em, thấy em cứ nhìn chăm chăm vào hộp kẹo này cho nên hôm nay mới mua tặng – Dịch Dương vẫn cặm cụi ăn, giải thích cho em trai mình hiểu.

Thiên Tỉ gật gật đầu, nhanh chóng bóc một viên kẹo chocolate ra rồi bỏ vào miệng, vị ngọt nhanh chóng lan tỏa.

– Dịch ca, kẹo rất ngon!

– Cơm cũng ngon nữa!

– Dịch ca... em có lẽ phải nói điều này. Thật ra...em thích...thích....ờm...rất thích... – Thiên Tỉ ấp úng cả nửa ngày trời, bỗng nhiên điện tắt phập một cái.

– Ơ mất điện rồi? – Dịch Dương đang ăn thì bỗng nhiên mất ánh sáng, mắt ngó qua ngó lại, rồi lại tiếp tục lấy điện thoại làm ánh sáng ăn tiếp. Đột nhiên cảm thấy chân như bị một ai đó ôm chặt. Nhìn kĩ hơn nữa, kĩ hơn nữa, thôi lấy điện thoại ra soi cho đỡ hỏng mắt. Là... Thiên Tỉ?

– Thiên Thiên? Em làm gì dưới đó?

– Ca! Em...sợ bóng tối

Vậy là có một màn, em nhỏ ôm chân anh lớn.

Em nhỏ theo chân anh lớn vào phòng tắm.

Em nhỏ ôm anh lớn đi ngủ!

Sáng hôm sau, suy nghĩ lại chuyện tối qua đã xảy ra, Thiên Tỉ chỉ biết ôm mặt khóc than trời đất.

– Thiên Thiên, em làm gì trong phòng tắm mà lâu như vậy? Không định đi học sao? – Dịch Dương ở ngoài đập đập cửa

– A! Em...em ra ngay

...

Suốt dọc đường đi đón xe bus, Thiên Tỉ không nói một lời nào, cúi gằm mặt xuống đất.

Đến khi lên xe, xe thì đông, lại phải chen chúc, nên hai người, đứng đối diện với nhau. Thỉnh thoảng khi xe phanh gấp, Thiên Tỉ mất đà sẽ ngã nhào về phía anh, rồi được anh ôm lấy.

Mà trên xe lại có hội hủ nữ, mỗi khi thấy cảnh này lại rú lên, lấy điện thoại ra chụp, chụp cho đến khi Dịch Dương trừng cho thì mới thôi!

– Dịch ca, anh không có quán tính sao? – Thiên Thiên vẫn bị anh mình ôm lấy, khẽ hỏi

– Quán tính?

– Chính là...Khi xe phanh gấp, người ta sẽ bị đổ về phía trước. Anh thì không giống vậy, lại đứng yên một chỗ.

– Anh đương nhiên là có quán tính. Khi xe phanh gấp, tay lại tự động ôm chặt lấy em, giúp em không bị ngã – Dịch Dương trả lời không biết xấu hổ.

Mấy bà hủ nữ phía sau nghe được, lại rú lên cùng nhau, tay ghi ghi chép chép gì đó.

– Ca đang ghét! – Thiên Tỉ xấu hổ, vùi mặt sâu hơn vào ngực anh mình.

Hai người cùng chào tạm biệt nhau, mỗi người một hướng đi về phía trường.

Dịch Dương mới bước vào cổng trường liền bị một người bá vai, bá cổ.

– Tiểu Dịch, anh nói cho em nghe cái này

– Tuấn Khải ca, đừng nói về chuyện tình yêu của anh, em hoàn toàn không có hứng thú – Dịch Dương gạt tay người tên Tuấn Khải. Mặt vẫn lãnh đạm nói.

– Nhưng chuyện này có liên quan tới em trai nhỏ của em a – Vương Tuấn Khải cười cười

– Ý anh là Thiên Tỉ? – Dịch Dương chợt khựng lại, nheo nheo mắt nhìn.

– Không, anh đùa thôi. Haha. Thật ra là có liên quan tới em

Dịch Dương không nói gì, ngoảnh mặt đi, tiếp tục bước về lớp của mình.

Vương Tuấn Khải sau khi đứng giữa sân trường cười một mình, cũng nhanh chóng bước theo

– Em biết người tên Lưu Chí Hoành không?

– Lưu Chí Hoành?

– Đúng vậy. Hôm qua có đọc một bài trên website trường có tiêu đề là Lưu Chí Hoành thách đấu Dịch Dương

Dịch Dương không nói gì, tiếp tục bước đi. Trong đầu cố gắng nhớ lại người tên Lưu Chí Hoành.

Hình như cậu từng gặp con người này, mà nếu nhớ không lầm, người này từng đến bắt chuyện với cậu, nhưng khi đó cậu rất bận nên bỏ đi. Chẳng lẽ giờ cậu ta định quay về trả thù?

– Này! Em đừng có bày ra bộ mặt thám tử như vậy. Anh đây nhìn ngứa mắt lắm! – Vương Tuấn Khải lấy tay búng trán người đối diện – Nếu thật sự tò mò như vậy thì chi bằng gặp trực tiếp người ta là được rồi.

– Gặp trực tiếp? – Dịch Dương hỏi lại

– Hôm nay em ăn cái gì mà ngốc vậy hả? Em là hội phó hội học sinh mà, chỉ cần em tra tên người này là ra cả thôi

Ừ đúng rồi nhỉ! Sao tự dưng lại quên vậy nè?

Dịch Dương tiến về phòng dành cho hội học sinh, lấy một quyển sách dày cộm về tên học sinh của trường ra.

Đây rồi. Lưu Chí Hoành, học sinh lớp 11A2. Hả? Học cùng lớp với cậu luôn? Trước giờ sao chẳng hay biết thế này?

Cất đi quyển sách, Dịch Dương từ từ về lớp học.

– Xin hỏi, ai là Lưu Chí Hoành? – Dịch Dương mở miệng hỏi

Đám con gái thấy nam thần hỏi thì rú lên, cứ mình, mình, mình, mình là Lưu Chí Hoành.

Dịch Dương trố mắt ra nhìn, Lưu Chí Hoành là tên con trai cơ mà.

Đột nhiên có một bạn học bước tới

– Nếu tìm Lưu Chí Hoành, thì cậu ta ở kia – Bạn học nọ nói, rồi lấy tay chỉ về một học sinh đang nằm ngủ ngon lành, tai thì đeo tai nghe

Dịch Dương gật đầu thay lời cảm ơn.

Đám con gái thấy vậy thì mau chóng gọi Lưu Chí Hoành dậy

– Cậu là Lưu Chí Hoành?

– Ừ, thì sao?

– Ra gặp tôi một lát.

...

– Cậu là người thách đấu tôi?

– Thách đấu? Tôi á? – Lưu Chí Hoành hỏi lại

– Không phải cậu đã viết bài trên diễn đàn trường, rằng thách đấu tôi đấy sao?

– Hả? Sao tôi không biết?

– Cậu có phải Lưu Chí Hoành thật sự không? Hay trong trường còn một Lưu Chí Hoành khác? – Dịch Dương trừng mắt

– Là tôi đây, trong trường có mỗi một Lưu Chí Hoành độc nhất vô nhị.

– Vậy cậu giải thích sao về cái này? – Dịch Dương đưa điện thoại cho Chí Hoành. Trong đó hiện lên tiêu đề "Lưu Chí Hoành thách đấu Dịch Dương" và trong bài viết, ngoài hình ảnh của hai người ra thì hoàn toàn không còn gì.

Lưu Chí Hoành à lên một tiếng.

– Thật sự thì tôi gửi bài viết này đã hai tháng, không ngờ bây giờ mới được xét duyệt.

– Cậu làm thế để làm gì? – Dịch Dương đưa tay lấy lại điện thoại, mặt vẫn lãnh đạm

– Thì...thật ra, à thì... chỉ là muốn làm bạn với anh thôi – Lưu Chí Hoành gãi đầu cười hì hì

– Làm bạn? Tôi bận! – Nói xong liền bước đi, không ngoảnh đầu lại nhìn.

—-

Bên trường của Thiên Tỉ...

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Thiên Tỉ liền cảm thấy có biến sắp xảy ra

– Thiên Tỉ, Thiên Tỉ. Tớ nói cho cậu nghe chuyện này – Cậu bạn thân Vương Nguyên của cậu, đột nhiên hôm nay nói năng nhỏ nhẹ, khe khẽ.

– Sao hôm nay cậu lạ thế?

– Suỵt! Nói nhỏ thôi – Vương Nguyên ngó đi ngó lại, không thấy ai để ý đến mới thì thầm

– Nói cho cậu biết, tớ thật sự đã bị cảm nắng một anh bên trường X. Cậu biết trường đó chứ?

– Biết – Thiên Tỉ trả lời thật thà, trường X là trường mà Dịch ca theo học, cậu đương nhiên là biết

– Nhưng mà trường X đấy lại là kẻ thù của trường ta, tớ phải làm sao đây?

Kẻ thù cái đầu nhà cậu, Thiên Tỉ chưa từng coi X là kẻ thù của mình, như vậy chẳng khác gì Dịch ca ca cũng là kẻ thù rồi.

– Vương Nguyên, anh ta tên gì?

– Là Vương Tuấn Khải, rất soái

Vương Tuấn Khải? Hình như cậu từng nghe Dịch ca nhắc đến vài lần.

————————————————————————————–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro