[Shortfic] [Dịch Dương x Thiên Tỉ] Sợi Chỉ Đỏ - Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 2: CÓ TỘI?



Chuyện tình cảm vốn là thứ khó nói, đôi khi nó bất chợt đến, nhưng chúng ta lại không hề nhận ra sự hiện diện đó, để rồi khi mất đi, mới cảm thấy thực sự tiếc.

Ế? Sao lại sến vậy rồi nè? Quay lại, quay lại, quay lại!

Dịch Dương hôm nay được về sớm, định bụng sẽ qua đợi Thiên Tỉ rồi cùng về chung. Tình cờ lúc đi ngang qua hàng bánh ngọt, có ghé lại mua vài cái.

Bước vào cửa hàng, Dịch Dương đảo mắt, cũng không tệ, cách trang trí rất tốt.

Tiến về phía quầy bán, cậu nói

– Lấy tôi hai miếng bánh ngọt vị dâu

– Ơ! Dịch Dương?

– Lưu Chí Hoành?

...

Thiên Tỉ trong lớp không hề tập trung, trong đầu cứ nghĩ mãi về tối hôm qua. Chỉ vì sợ bóng tối mà đã có những hành động thật không thể chấp nhận nổi.

Kí ức chợt ùa về.

Tối hôm qua, khi cậu nhất quyết vào phòng tắm cùng anh.

"Thiên Thiên. Em dịch ra để anh mở vòi nước được không?"

"Thiên Thiên, đừng đứng gần anh như vậy, sẽ bị dính nước đấy"

"Thiên Thiên, lùi ra để anh lấy quần áo"

"..."

Cứ như vậy, từng câu từng chữ lại nhắc Thiên Tỉ thêm nhớ lại. Mà nếu xa xưa hơn nữa thì phải nhắc đến quãng thời gian khi cả hai còn bé, lần nào tắm cùng nhau là đều mang khoe "con voi" của nhau. Xấu hổ, xấu hổ muốn chết.

Thiên Tỉ hết lấy vở chùm lên đầu, rồi lại úp mặt xuống bàn, đập đập bàn, lại ngẩng mặt lên than trời.

– Thiên Tỉ?

– Thiên Tỉ à!

– Này Thiên Tỉ!

Vương Nguyên ở bên cạnh khều khều cậu bạn ngớ ngẩn của mình. Nhưng hình như lại không có phản ứng gì

Nhéo một cái.

– AAAAA – Thiên Tỉ hét lên vì đau, đứng bật dậy trừng mắt nhìn tên vừa nhéo mình.

– Thiên Tỉ? Có chuyện gì vậy? – Tiếng giáo viên trên bục giảng vọng xuống.

Thôi chết! Kì này tiêu luôn, kiểu gì cũng bị phạt.

– Là tại em ạ, em lấy thước kẻ từ trong cặp ra, vô tình trúng cậu ấy. Mong cô thứ lỗi – Vương Nguyên đứng dậy, che tội giúp.

– Được rồi. Cả hai em ngồi xuống đi, đừng làm ảnh hưởng tới giờ học – Giáo viên thở dài một tiếng nhắc nhở. Rồi tiếp tục bài giảng của mình.

Thiên Tỉ thở phù một cái.

– Nhị Nguyên, cảm ơn!

– Cảm ơn gì chứ? Mời tôi đến nhà cậu dùng bữa là được rồi!

– Cậu ăn như heo ấy, ai thèm mời? – Thiên Tỉ nhìn cậu bạn mình bằng ánh mắt khinh bỉ.

– Này này, cậu trả ơn kiểu gì hả?

– Được rồi, kết thúc giờ học thì mời cậu về nhà là được chứ gì?

– Haha, được được! – Vương Nguyên cười vui vẻ.

...

Lưu Chí Hoành đặt chén trà xuống, rồi ngồi đối diện với Dịch Dương.

– Anh còn có em trai?

– Thì sao? Có ảnh hưởng tới kinh tế nhà cậu không? – Dịch Dương buông thõng một câu, lấy chén trà lên uống một ngụm.

– Anh cứ phải chọc ngoáy tôi như vậy mới ở được sao? – Lưu Chí Hoành tức giận, trừng mắt nhìn người đối diện. Đúng là cậu rất khâm phục anh ta, nhưng lại cũng cực kỳ ghét cái cách anh ta nói chuyện.

– Không nói nhiều, đi làm bánh cho tôi đi.

– Hứ. Xin lỗi tôi thì tôi mới lấy cho anh.

Lưu Chí Hoành cùng Dịch Dương bốn mắt nhìn nhau. Không chớp lấy, không nói một lời. Cả hai nhìn nhau như đối phương là đối thủ của mình. Cho đến khi Lưu Chí Hoành không chịu nổi nữa, lấy tay dụi dụi mắt.

– A~ Được rồi, anh thắng. Ngồi đây đợi tôi – Lưu Chí Hoành mặt không phục đứng dậy đi làm bánh.

Dịch Dương thấy cậu đi thì chợt nở nụ cười. Trẻ con quá!

Khoảng 10 phút sau, Lưu Chí Hoành quay lại với hộp bánh màu đỏ sẫm.

– Của anh đây. Hết 100 tệ!

Dịch Dương đang uống trà cũng suýt phải phun ra. Trừng mắt nhìn lại.

– Được rồi, đùa thôi. Hết 15 đồng

Anh gật đầu, lấy 15 đồng đưa trả.

– Này... Tôi đi cùng anh được không?

– Đi đâu cơ?

– Thì đi xem em trai anh thế nào đó – Lưu Chí Hoành nói nhưng đầu thì cúi gằm xuống mặt đất. Chính cậu cũng muốn xem em trai của tên mặt lạnh này như nào nha. Nhưng Lưu Chí Hoành này, sau khi cậu gặp được người ấy, tôi đảm bảo cậu sẽ rất sốc!

...

– Em trai anh học ở Y? Nè nè, đấy là đối thủ trường mình đấy. Anh mà cứ đến đấy trong bộ đồng phục này coi chừng bị đánh cho coi.

– Không tin hả? Tôi có nghe đám bạn kể rồi, chỉ cần học sinh trường mình mà đi qua Y thì chắc chắn sẽ bị đánh bầm dập.

– Nghe tôi đi, nên về nhà thì hơn!

Lưu Chí Hoành suốt dọc đường đi đều tự nói nhảm một mình. Dịch Dương thì khác, vẫn ung du đi về phía trước, không màng đến tên bên cạnh.

Đến khi đứng trước cổng trường Y thì cũng là lúc trường Y tan học. Từng bạn học ùa ra và không ai để ý đến ai.

– Tôi đâu có bị ai đánh? – Dịch Dương quay sang, nhếch môi khinh bỉ cười

– Hừ!

Cả hai cùng đứng đợi Thiên Tỉ. Nhưng đứng hơn 20 phút rồi vẫn chưa thấy. Học sinh trong trường cũng chẳng còn bao nhiêu.

– Nè, lỡ như cậu ta về rồi thì sao?

– ...

– Vẫn nên vào coi thử nhỉ?

– ...

– Cái tên này – Lưu Chí Hoành tức muốn hộc máu, lấy tay nhéo người bên cạnh – Có nghe tôi nói không hả?

Dịch Dương không nói gì, quay lại trừng mắt. Rồi tiến về phía sân trường.

Hành lang của trường Y quả thực rất rộng, mùa hạ thì có máy lạnh, mùa đông thì có máy sưởi ấm, thật sự rất tiện nghi.

Lưu Chí Hoành đảo mắt một lượt, không lẽ lại chuyển qua đây học? Đang suy nghĩ mông lung thì người đằng trước đứng lại, làm cậu một phát đâm sầm vào lưng người kia.

– Đến rồi!

Lưu Chí Hoành xoa xoa chiếc mũi nhỏ đáng thương, rồi nhìn biển lớp, 11D3. Vậy là bằng tuổi? Nhưng nếu bằng tuổi thì sao lại có thể trở thành anh em của nhau được?

– Thiên Tỉ? – Dịch Dương bước vào lớp, nhìn thấy em trai mình thì lên tiếng gọi. Rồi cười ôn nhu.

– Dịch Ca – Thấy có người gọi, cậu ngẩng đầu lên.

– Em còn làm gì ở đây? Sao chưa về nữa?

– Em bị phạt, phải ở lại dọn lớp – Thiên Tỉ vò vò gấu áo.

– Xin lỗi vì cắt ngang... Nhưng hai người...? – Lưu Chí Hoành giống như không thể tin vào mắt mình, hai người họ đều giống nhau, giống như sinh đôi vậy! [ R: Thì sinh đôi mà! ]

– Tớ lấy khăn về rồi đây – Đột nhiên Vương Nguyên xuất hiện, đưa khăn cho Thiên Tỉ – Dịch ca, anh cũng đến à?

Lưu Chí Hoành lại càng bất ngờ hơn nữa. Cậu bạn kia có thể nhận diện hai người họ sao?

– Chúng tôi là anh em sinh đôi, cậu không cần bất ngờ như vậy, còn không mau lại đây giúp chúng tôi dọn lớp? – Dịch Dương quay lại trừng con người đơ nãy giỡ. Làm như chuyện này to tát lắm không bằng.

...

Nhờ có ba người bọn họ giúp, Thiên Tỉ đã bớt cực hơn và cũng được về cùng ca ca của mình.

– Dịch Ca, bánh này ngon quá, ca mua ở đâu vậy? – Đút một miếng bánh ngọt vào mồm, Thiên Tỉ quay sang hỏi.

– Cửa hàng của Lưu Chí Hoành. Ban nãy tình cờ thấy cậu ta pr với em rồi

– Ra vậy, cậu ta có vẻ bất ngờ về chuyện anh em mình.

– Đúng vậy, cậu ta có vẻ không được bình thường – Dịch Dương quay qua cười với em mình. Rồi cả hai anh em cùng cười rộ lên.

Tình cảm này không cần được đối phương nhận ra, cứ bình ổn mà giữ kín chuyện này trong lòng cũng không sao đâu, đúng không?

Có người từng nói, tình yêu đơn phương là một tình yêu đẹp đẽ, đẹp nhưng rất thâm độc. Tuy vậy, nếu ta biết điều khiển nó, chắc chắn nó sẽ giống như những bông hoa hồng nở rộng, mang một màu sắc huyền ảo và hoàn toàn không có gai. Đó là 'nếu'.

Còn hiện tại, hai người họ, có lẽ sẽ chọn cách yêu thầm đối phương thay vì nói ra!

Thiên Tỉ đột nhiên siết chặt lấy tay anh mình

– Sinh đôi không có tội đúng không?

– Đúng vậy, hoàn toàn không.

Thiên Tỉ trầm ngâm một lúc rồi hỏi thêm câu nữa

– Vậy còn yêu nhầm người?

Dịch Dương hơi bất ngờ trước câu hỏi của em mình, nhưng rồi cũng nhẹ nhàng đáp lại

– Có tội, hoàn toàn có tội!

Nghe vậy, Thiên Tỉ vui vẻ mỉm cười. Bởi vì, cậu hoàn toàn không yêu nhầm người.

Dịch Dương là người mà cậu xứng đáng để yêu. Để cậu trân trọng!

----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro