[Shortfic] [Dịch Dương x Thiên Tỉ] Sợi chỉ đỏ - Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 3: CHẤP THUẬN

Tối đấy, Dịch Dương cùng Thiên Tỉ lại ngủ cùng nhau. Bây giờ đã là ban đêm, bên ngoài chỉ còn tiếng gió thổi, tiếng của một số người chán cuộc sống này mà hò hét đua xe, để rồi mang lại gánh nặng cho chính bản thân mình.

Thiên Tỉ vẫn còn tỉnh, vô thức đưa tay lên giữa không trung, xung quanh đều là một màu đen, cớ sao cậu lại có thể nhìn thấy rõ bàn tay của mình đến như vậy?

- Dịch Dương, anh ngủ rồi đúng không?

Đáp lại Thiên Tỉ chỉ là một màn đêm tĩnh mịch. Tự mỉm cười, tay cậu vô thức mò lấy tay anh, nắm lấy rồi đưa lên giữa không trung, chung quanh vẫn là một màn đêm, tối và tối!

- Anh còn nhớ không? Truyền thuyết về sợi chỉ đỏ? Có một sợi chỉ đỏ nối ngón tay út của hai người yêu nhau. Gắn kết cả hai lại với nhau mà mẹ từng kể, anh chắc chắn còn nhớ đúng không? Hôm nọ vào phòng anh, em nhìn thấy sợi chỉ đỏ mà mẹ tặng anh để anh tìm cô gái mà anh yêu nhất. Vậy là không chỉ riêng em, mà còn có anh cũng rất thích truyền thuyết này. Anh này, em rất thích ngón út trên tay mình, nó nhỏ bé mà dễ thương, và em cũng đang đi tìm ngón út còn lại nữa. Cho đến bây giờ em mới biết, ngón út trên tay em đã phải lòng ngón út trên tay anh mất rồi. Tin em đi, em nắm tay anh nhiều như vậy, cũng đủ hiểu nó như nào mà. Tình cảm của em không mong anh chấp nhận, không cần anh phải thương hại nó, chỉ cần anh không rũ bỏ nó, xa lãnh nó là tốt lắm rồi. Anh à, cho phép em nói điều này nhé? Em yêu anh, thật sự rất yêu anh. Yêu anh giống như yêu chính bản thân mình vậy. Và cũng cảm ơn anh, đã cho em biết, yêu là gì! - Thiên Tỉ mang cảm xúc dồn nén bấy lâu nay trong lòng mình nói ra, cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Nhẹ nhàng hạ bàn tay của cả hai xuống, rồi mỉm cười từ từ chìm vào giấc ngủ.

Nhưng cậu lại không biết, Dịch Dương đã lắng nghe những lời tâm sự kia, rồi để khi chìm vào giấc ngủ, bỏ lỡ câu hay nhất trong đêm này.

- Anh yêu em!

...

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thiên Tỉ có thể nghe thấy thanh âm dưới bếp. Lò mò ngồi dậy, cậu ngó vào phòng bếp, thấy Dịch Dương đang đeo tạp dề Hello Kitty, hành động vụng về, nhưng mỗi cử chỉ đều mang theo ôn nhu, chuẩn bị bữa sáng.

- Em đừng đứng ở đấy rồi cười một mình được không? - Dịch Dương nêm chút gia vị vào món canh gà của mình, không quay đầu lại nhưng vẫn biết có tên nhóc nào đó thập thò nãy giờ.

- Xì. Anh có mắt đằng sau - Thiên Tỉ mất vui, tiến lại gần - Anh với Hello Kitty rất hợp luôn. Haha.

- Haha. Muốn ăn sáng không? - Dịch Dương nghiêm mặt hăm dọa.

- Người ta chỉ đùa thôi mà!

Thấy em trai của mình đang liếc đến đùi gà, tay giơ ra chuẩn bị lấy lên thì anh giơ tay đánh một cái.

- Đi đánh răng rửa mặt trước đi!

Thiên Tỉ bĩu môi, tỏ ý không phục, nhưng vẫn là ngoan ngoãn lên phòng làm vệ sinh cá nhân.

Lúc quay xuống thì thấy anh đang nói chuyện điện thoại. Đợi khi anh cúp máy thì mới tiến lại gần hỏi

- Ai vậy?

- Là mẹ! Ăn xong rồi chúng ta về thăm mẹ có được không?

- Được, được. Mau ăn cơm thôi, em đói gần chết rồi a - Thiên Tỉ kéo Dịch Dương về phía bàn ăn, rồi nhanh chóng hoàn thành phần ăn của mình.

Thiên Tỉ sắm đồ về thăm gia đình mà như kiểu đi du lịch. Một cái balô to ục ịch, còn kèm theo vài cái túi xách lằng nhằng kiểu con gái.

- Em định đem cả cái căn nhà này về cho mẹ luôn hả?

- Bậy không. Đây là quà cùng mấy vận dùng cần thiết mà. Chẳng hạn như lọ xịt hơi cay đề phòng bị ức hiếp này, bánh quy đề phòng lúc đói này,...

Từ đây đi đến trạm xe buýt, Dịch Dương được Thiên Tỉ dạy cho vài cách đề phòng lúc đói, lúc bị bắt nạt,lúc bị nóng,...

Hôm nay xe buýt không đông như mọi khi, không phải chen chúc như mấy lần trước. Đùa thôi, đây không phải xe buýt hôm nọ có mấy bà hủ nữ kia đâu.

Thiên Tỉ ngồi trên xe, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, hát vài câu vu vơ.

Cậu vẫn còn nhớ, hồi nhỏ cậu cùng anh thường trốn ra khỏi nhà, cùng nhau ra ngoài đường thi chạy. Hay là cùng nhau chạy ra bãi cỏ sau nhà lăn lộn cho đến khi quần áo tèm lem thì mới thôi. Rồi những que kem ốc quế mà cậu thích nhất mà anh vẫn thường hay mua cho cậu.

Thiên Tỉ khẽ bật cười.

- Sao tự dưng lại cười? - Dịch Dương ở bên cạnh tuy là đeo tai nghe, nhưng mọi cử chỉ hoạt động của em trai mình đều không bỏ lỡ.

- Không có gì, chỉ là nhớ lại lúc anh em mình còn bé thôi.

Dịch Dương gật đầu, cũng nhớ về quá khứ huy hoàng đấy. Cái lần cả hai cùng không mặc áo, khóa cửa phòng lại rồi bật Tell Me Why lên rồi hát theo, lúc đấy quả thật rất buồn cười. Bây giờ về thăm cha mẹ, có thể quay trở lại phòng cũ của cả hai, ôn lại chút kỉ niệm!

Xe buýt dừng lại, cả hai trả tiền rồi đi xuống.

- Hay chúng ta ghé lại kia nghỉ ngơi chút đi - Dịch Dương thấy cậu có vẻ mệt mỏi, đưa ra lời đề nghị

- Em mệt, chẳng muốn đi nữa - Thiên Tỉ bên cạnh làm nũng

- Thiệt tình! Lên đi - Dịch Dương thở dài một tiếng, cúi người xuống để Thiên Tỉ trèo lên lưng mình - Em đó, nặng như heo, ăn ít lại đi

- Hơ, còn chẳng phải anh bắt em ăn nhiều sao? - Thiên Tỉ đấm bùm bụp vào lưng anh mình. Đáng ghét, rõ ràng bắt người ta ăn như đúng rồi, bây giờ lại chê người ta béo, bắt giảm cân. Ta hận, ta hận.

- Em còn nháo nữa là anh thả xuống đấy!

- AAA. Không nháo, không nháo nữa! - Thiên Tỉ nghe vậy thì im lặng, vòng tay ôm chặt lấy anh trai mình.

- Ngạt thở, ngạt thở a... - Dịch Dương khốn khổ, ôm chặt người ta như này thì thở sao nổi?

...

- Dịch Dương, Thiên Tỉ, hai đứa... đã lớn như này rồi - Một người phụ nữ khoảng chừng trung niên bước ra cửa, vui vẻ mà tiến đến, nắm lấy tay hai đứa con mình.

- Cha! Mẹ! - Thiên Tỉ nhìn hai người lớn tuổi trước mắt mình, vui vẻ ôm chầm lấy họ - Dịch Dương! Ca cũng qua đây đi

Dịch Dương nghe thấy vậy, cười vui vẻ, tiến tới.

- Được rồi, mau vào nhà thôi - Cha nói

Cả bốn người cùng bước vào ngôi nhà, đã hai năm Dịch Dương cùng Thiên Tỉ đã không quay trở về. Bởi vì việc học và công việc chiếm gần hết thời gian của họ.

- Mình lên phòng cũ được không ca?

- Ừ

Cánh cửa gỗ mở ra, bên trong căn phòng không bụi bẩn như cậu nghĩ, chắc chắn mẹ thường xuyên lên lau dọn.

Cậu lướt qua từng ngó ngách trong phòng, giống như muốn tìm kiếm vật gì đó.

- Không phải chứ? Mất rồi sao?

- Em đang tìm gì?

- Sợi chỉ đỏ mà ngày trước mẹ đưa cho, hôm đấy vội quá, đánh rơi mất ở trong phòng mà chưa kịp lấy - Mặt cậu thoáng buồn

Dịch Dương xoa đầu em trai nhỏ, nhẹ giọng nói

- Xin mẹ sợi chỉ khác không được sao?

Thiên Tỉ vội lắc đầu, giống con mèo nhỏ, chu môi đáp lại

- Như vậy không hay chút nào

Anh lớn nghe vậy cũng không nói gì. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.

- Thú thật với em. Đêm hôm đấy, anh đã nghe được

Giống như đóng băng hoàn toàn. Mọi thứ đổ sụp xuống Thiên Tỉ đáng thương. Thời gian như ngưng đọng lại, yên tĩnh, cực kì yên tĩnh đến lạ thường. Cậu sợ, thật sự sợ. Đêm ấy rõ ràng anh đã ngủ, nếu không tại sao anh lại không đáp lại? Anh là người luôn chăm sóc cậu, chỉ cần cậu gọi một tiếng, dù to hay nhỏ thì anh vẫn luôn trả lời. Anh không bao giờ để cậu cảm thấy cô đơn. Nhưng tại sao...?

- Anh không phải người thích nói lại. Cho nên câu ấy... Sẽ không nhắc lại nữa, em nghe được thì nghe, không nghe được thì thôi! - Dịch Dương nhìn em trai mình nở nụ cười nhẹ. Từ trong túi áo lấy ra một sợi chỉ đỏ. Một đầu cột vào ngón út của mình, đầu kia cột vào ngón út của em. Vừa ý liền cười sâu hơn, mang hai tay đan chặt vào nhau, không thể rời bỏ.

- Thiên Tỉ! Làm người yêu anh nhé?

Bất ngờ nối tiếp bất ngờ. Thiên Tỉ như không ý thức được gì, hai tai như bị ù đi, mắt thì không nhìn rõ. Nhưng lại cảm nhận được đối phương mang chút hơi ấm truyền đến qua bàn tay mình, cảm nhận được người kia đang tỏ tình với mình, chứ không phải xa lánh như cậu tưởng. Thiên Tỉ muốn đánh mình thật mạnh, để biết rõ đây không phải là mơ. Nhưng nếu đây thật sự là mơ, thì không nỡ để cảm giác ấm áp ấy biến mất. Nửa muốn, nửa không. Cậu như phát điên lên. Đưa đôi bàn tay run run đặt lên gương mặt hoàn mĩ của anh, không giống như ảo giác cậu tự tưởng tượng. Thiên Tỉ cười vui vẻ, thực hạnh phúc. Anh thật sự tỏ tình với cậu, ước nguyện bao lâu nay của cậu đã thành sự thật. Niềm vui lấn át hết câu từ, cậu nói đứt quãng

- Anh... Anh yêu em... đúng không? Vậy...Vậy thì em đồng ý! Thiên Tỉ này, hoàn toàn đồng ý... Suốt đời làm người yêu của Dịch Dương!

Ngay khi dứt câu nói, cậu òa khóc lên vì hạnh phúc, sau đó được anh ôm lấy, ấm quá! Cảm giác này, cậu đã bao lần nằm mơ đến, đã bao lần muốn trải nghiệm nó. Giờ thì nó đã thành sự thật. Đây hoàn toàn không phải mơ! Nhất định không phải mơ! Thiên Tỉ chỉ biết bây giờ cậu hoàn toàn hạnh phúc, hạnh phúc trong vòng tay của người mình yêu! Của người mà mình nguyện ý ở bên cạnh.

...

Cả hai bước xuống nhà với tâm trạng lo lắng.

Thiên Tỉ nhìn Dịch Dương, Dịch Dương lại nhìn Thiên Tỉ. Cứ như thế, bốn mắt nhìn nhau. Cuối cùng cũng là anh lớn mở miệng

- Cha! Mẹ! Chúng con có chuyện muốn nói.

Hai người lớn tuổi nghe thấy vậy liền nở nụ cười. Đứng dậy đi về phía hai đứa con của mình.

Cha một tay vòng qua ôm lấy eo mẹ, tay còn lại đưa lên xoa nhẹ đầu con trai lớn, mỉm cười

- Hai đứa không cần phải nói. Chúng ta ban nãy đã nghe thấy hết rồi.

- Đúng vậy. Nếu hai đứa thật sự yêu nhau như vậy, chúng ta cũng không thể chia rẽ hai con được. Chỉ biết chúc phúc cho tình yêu của hai đứa - Mẹ ngưng một chút rồi lại nói tiếp - Tiếc quá, ta sẽ không có cháu để bồng!

Dịch Dương thấy vậy liền bật cười, tay siết chặt eo của người bên cạnh

- Nếu mẹ thích, chúng con sẽ nhận nuôi con, không chỉ một đứa, mà cả chục đứa nếu mẹ không thấy phiền.

Cả bốn người cùng cười vui vẻ. Thiên Tỉ cảm thấy mình thực may mắn. Anh đáp lại tình cảm của mình, không những vậy, tình cảm này còn được cha mẹ chấp thuận. Như vậy còn gì bằng? Đưa mắt nhìn qua Dịch Dương, Thiên Tỉ lại bật cười. Anh là như vậy, ở bên người thân thì sẽ luôn nở nụ cười, nhưng còn người lạ thì sẽ luôn trưng ra bộ mặt cao lãnh, khó gần.

Cảm thấy như có người nhìn mình, Dịch Dương quay lại, thấy Thiên Tỉ thì liền lấy tay xoa đầu em nhỏ, cười ôn nhu rồi nhẹ nhàng nói

- Anh yêu em! - Nhẹ nhàng, và đủ để đối phương nghe thấy. Chỉ như vậy!

-----------------------------

Thật ra thì short này hoàn từ 2015 rồi =))))) Có up bên wordpress nhưng bên wattpad lại quên =))))) 

Những bạn đã theo short này từ 2015 thì chắc đến bây giờ bỏ cuộc rồi, chẳng nhớ nổi nữa :>>> 

Mà phòng những bạn mới biết đến thì không thể để các bạn chịu thiệt, nên mình update lại <3

Link wordpress: https://rinsobi.wordpress.com/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro