[Shortfic] [Dịch Dương x Thiên Tỉ] Sợi chỉ đỏ - Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 4: ĐI CHƠI

Sau một tuần về thăm cha mẹ, Dịch Dương cùng Thiên Tỉ lại quay trở về Bắc Kinh.

Hôm nay là tuyết đầu mùa, thời tiết cũng chuyển sang lạnh hơn.

Thiên Tỉ chống tay lên cửa sổ phòng ngủ, ngắm từng bông tuyết rơi. Cậu đưa tay ra đón lấy bông tuyết trắng muốt. Cảm giác lạnh buốt nhanh chóng truyền tới.

- Đồ ngốc, lạnh như này thì phải mặc thêm áo ấm vào chứ - Dịch Dương mang chiếc áo khoác phủ lên người cậu.

- Mặc như này vẫn còn lạnh a, mau tới ôm em

- Hừ, nhóc con đừng đòi hỏi nhiều - Tuy nói như vậy, nhưng anh vẫn tiến tới ôm nhóc con vào lòng. Thơm nhẹ lên mái tóc mềm, rồi cùng ngắm cảnh tuyết rơi.

Từng bông tuyết vẫn lặng lẽ rơi xuống, gió vẫn thổi, người qua đường vẫn tấp nập như ngày thường.

Thiên Tỉ ngả lưng vào lòng Dịch Dương, nhắm mắt tận hưởng cảnh tượng mĩ miều đang đến với mình.

Có người hỏi cậu là đã từng trúng tiếng sét ái tình với ai chưa? Lúc đó quả thực không biết trả lời ra sao, vì tình yêu đối với anh trai mình mà nói có lẽ đã xảy ra từ rất lâu rồi, chỉ là chưa biết đến với xuất hiện của nó thôi.

Từ tình cảm anh em rồi qua quan hệ yêu đương, chắc chắn phải trải qua rất nhiều khó khăn. Nhưng họ có lẽ may mắn hơn hẳn, được gia đình chấp thuận, bạn bè chúc phúc.

Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của Dịch Dương kéo Thiên Tỉ về thực tại.

Mỗi lần nhìn ngắm anh, cậu lại thấy anh càng đẹp hơn. Đôi mắt màu hổ phách sắc bén, tuy nó trông lạnh lùng nhưng thực ra lại đưa ôn nhu đến đối phương, chiếc mũi thanh cao cùng cái miệng nhỏ, anh sở hữu một chất giọng Bắc Kinh trầm ấm, giọng hát của anh luôn đưa cậu vào giấc ngủ.

- Em nhìn đủ chưa? - Dịch Dương đưa tay nhéo chiếc mũi nhỏ Thiên Tỉ, khiến cậu phải kêu lên.

- Đương nhiên là chưa rồi, anh đẹp như vậy mà, ngắm mãi cũng không chán - Thiên Tỉ xoay người lại, đối diện với anh. Tay bám lên vai anh, mặt áp gần vào, đòi một nụ hôn.

Dịch Dương hiểu ý, liền đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Thiên Tỉ. Cọ cọ mũi của cả hai, cười nhẹ.

- Có muốn ra ngoài chơi không?

- Lạnh như này, tên điên nào lại đi chơi chứ? - Thiên Tỉ ôm lấy cổ anh, lười biếng không muốn đi.

- Có ba tên điên là Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên cùng với Lưu Chí Hoành

Thiên Tỉ nghe tên ba người họ, mắt sáng lên, nhanh chóng đứng dậy

- Em cảm thấy ra ngoài rất tốt nha. Dịch Dịch, mau thay quần áo rồi đi chơi thôi!

Dịch Dương thuận thế đứng dậy xoa đầu em nhỏ, cười trừ trước sự dễ thương này.

...
Mọi người hẹn nhau ở công viên gần trường. Lúc Dịch Dương cùng Thiên Tỉ tới thì đã thấy ba người họ ở đấy. Và cảnh tượng hết sức là sôi nổi! Vương Tuấn Khải đứng giữa Vương Nguyên cùng Lưu Chí Hoành, mỗi tay để cho hai người kia nắm. Trong khi đó hai người kia thì đang gân cổ lên cãi nhau.

- Tội cho Khải Ca quá rồi! - Thiên Tỉ thở dài

- Anh muốn thử cảm giác ấy, tay bên này vẫn còn thiếu một người - Dịch Dương quay qua trêu chọc làm cho Thiên Tỉ phải trừng mắt lên nhìn mình

Vương Tuấn Khải hiện tại chỉ muốn chết cho rồi. Cho nên khi thấy Dịch Dương xuất hiện đành lấy hết dũng cảm mà chạy về phía đàn em, nắm chặt lấy tay Dịch Dương, định mở mồm nói gì đó liền bị ánh mắt của Thiên Tỉ quét qua, sợ đến túa cả mồ hôi, tay cũng run lên từng đợt

- Bỏ-Tay-Anh-Ấy-Ra - Thiên Tỉ gằn từng chữ

Vương Tuấn Khải cũng vì sợ hãi mà buông ra.

- Được rồi, được rồi. Đừng nóng giận - Dịch Dương lấy tay xoa đầu em nhỏ, sau đó hôn chụt lên trán Thiên Tỉ. Cơn giận của cậu cũng theo đó mà giảm đi phần nào.

- Khải ca, hẹn em ra đây có chuyện gì?

- Là hai người kia hẹn

- Nhắc mới nhớ, bây giờ họ ...

- Họ đang tranh nhau yêu anh, haizzz, làm người đẹp trai quá cũng khổ - Vương Tuấn Khải thở dài một tiếng

- Được rồi, dù sao cũng đã đến nơi rồi. Mau đi chơi chút gì a - Thiên Tỉ nãy giờ im lặng cũng bắt đầu lên tiếng. Hướng hai con người vẫn đang cãi nhau kia mà hét to lên - Nhị Nguyên, Chí Hoành, mau đi chơi a!

Cả năm cùng bước vào khu vui chơi.

Vương Nguyên cùng Lưu Chí Hoành dọc đường đi, thì thầm to nhỏ

- Vương Nguyên, làm một cuộc trao đổi nhỏ đi

- Ừ, như thế nào?

- Cậu thích Vương Tuấn Khải đúng không?

- Còn phải hỏi sao?

- Nhưng nếu cậu đi cùng anh ta thì tôi sẽ cô đơn lắm a~

Vương Nguyên nhăn mặt không hiểu

Lưu Chí Hoành từ tốn giải thích lại

- Nghĩa là nếu cậu tìm được một người nào đó cho tôi, tôi sẽ nhường Vương Tuấn Khải lại cho cậu a

- À - Mắt Vương Nguyên hơi sáng lên

- Bọn tôi qua bên này chơi, hai người tự tìm trò nhé! - Ngay sau đó, Lưu Chí Hoành nhìn thấy Vương Nguyên với vận tốc ánh sáng đã đem Vương Tuấn Khải cùng Thiên Tỉ chạy mất tiêu, chỉ nghe thấy câu nói vừa rồi.

Lưu Chí Hoành như muốn đập đầu vào tường cho rồi, 'người nào đó' mà cậu cần chính là Thiên Tỉ chứ không phải tên mặt than này đâu a~

Mỗi một bước chân là một tiếng chửi thề của Lưu Chí Hoành, và đều có dính dáng tới tên của Dịch Dương

- Này, tôi mắc oán với cậu? - Dịch Dương cuối cùng không nhịn được, bèn hỏi

- Còn phải hỏi? Tôi hiện tại muốn giết anh!

Dịch Dương giật mình nhìn con người trước mặt

- Tôi chưa có làm gì cậu!

- AAA! Chưa làm gì? Tại sao anh nỡ yêu em trai anh, tại sao không yêu tôi, để tôi phải FA cả đời chứ? AA Vương Nguyên thì yêu Vương Tuấn Khải, Thiên Tỉ thì lại yêu cái tên vô liêm sỉ như anh. Tôi phải làm sao aaa? - Lưu Chí Hoành dùng hết sức bình sinh đạp lên đất.

- Thì cậu tìm người khác đi - Dịch Dương bình thản nói

- Anh...! - Lưu Chí Hoành cứng họng, không suy nghĩ gì liền xông tới đạp đối phương.

Dịch Dương bị bất ngờ, tránh không nổi liền bị ngã xuống đất, Lưu Chí Hoành cũng chẳng khá khẩm gì, tự dưng bị trượt chân liền nằm đè lên đối phương. Hình ảnh như nào thì ai cũng biết rồi.

Bốn mắt nhìn nhau...

Hai gương mặt kề sát nhau...

Hơi thở hòa cùng nhau...

Nhịp tim đập cùng nhịp với nhau...

Đúng lúc này Thiên Tỉ bỗng dưng trở lại, nhìn thấy cảnh tượng này liền một mạch chạy đến tách hai người ra. Động tác mạnh mẽ, không kém phần tức giận, trừng mắt nhìn cả hai.

Lưu Chí Hoành nhìn thấy Thiên Tỉ, không suy nghĩ gì thêm, nhanh chóng cầm chặt tay đối phương, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất

- Thiên Tỉ a, tôi thấy cậu nên theo tôi a

- Cậu ở bên anh ta sẽ nguy hiểm lắm a, nên yêu tôi thì đúng hơn

- Tôi sẽ chăm sóc cậu chu đáo a, không để cậu phải ốm đau a

Dịch Dương đứng bên cạnh không chịu nổi liền bước tới kéo Thiên Tỉ vào lòng, tay kia đẩy Lưu Chí Hoành về phía Vương Tuấn Khải

- Khải ca, trả anh của nợ này. Em chỉ cần mỗi Thiên Tỉ là đủ

Vương Tuấn Khải không nói gì, chỉ cười rộ lên, tay ôm chặt lấy Lưu Chí Hoành.

Lưu Chí Hoành cũng không đáp lại, cũng chỉ cười mãn nguyện.

Vương Nguyên đột nhiên xuất hiện, bình tĩnh nói

- Dịch ca, theo ý anh rồi nhé. Chúng tôi giúp hết sức rồi

Thiên Tỉ mặt nghệch ra không hiểu

- Tí nữa anh sẽ giải thích - Dịch Dương ở bên thì thầm

Sau đó cả năm người lại cùng nhau cười nói vui vẻ, cùng nhau chơi từng trò trong khu vui chơi.

Thiên Tỉ trong lúc thưởng thức từng trò chơi cũng hiểu ra kịch bản mà họ dựng lên nhằm mục đích gì.

...

Kết thúc một ngày đẹp trời với từng tiếng cười của đám bạn, Thiên Tỉ mệt mỏi thả người lên trên chiếc giường mềm mại. Cơn buồn ngủ bỗng dưng ập đến, hai mí khép chặt lại, buộc cậu phải chìm vào giấc ngủ.

Dịch Dương tắm rửa xong thấy Thiên Tỉ chưa thay quần áo đã đi ngủ liền nhăn mặt lại, tiến lại gần con sâu ngủ kia. Lay lay cậu dậy

- Thiên Tỉ!

- Dậy đi tắm đi!

- Mau lên!

Thiên Tỉ khó chịu mở mắt nhìn tên quấy nhiễu giấc ngủ của mình, xong liền xoay mặt đi ngủ tiếp.

- Vậy đừng có trách anh - Dịch Dương vác Thiên Tỉ lên vai rồi đem cậu tống vào phòng tắm.

Thiên Tỉ như tỉnh ngủ, vội vàng lấy hai tay vắt chéo trước ngực đề phòng, lắp bắp không ra tiếng

- Anh...anh mau ra ngoài. Em tự...tự tắm...tắm được!

Dịch Dương vất ngoài tai lời đề nghị ấy, trực tiếp mạnh bạo cởi bỏ chiếc áo sơ mi mà Thiên Tỉ đang mặc. Môi nhếch lên khi cởi quần của em nhỏ. Thiên Tỉ mặt đỏ như quả gấc, không dám manh động, ngồi yên mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Dịch Dương lấy một ít sữa tắm ra tay mình rồi thoa đều lên người Thiên Tỉ. Từng hành động đều nhẹ nhàng và ôn nhu, nếu anh không nói

- Muốn ăn sạch em quá

Thiên Tỉ cuối cùng không chịu được nữa liền gắt lên, tay tạt nước vào anh, làm cho quần áo Dịch Dương ướt sũng.

Nhưng Dịch Dương vẫn bình thản như không có chuyện gì

- Tắm cùng em luôn vậy!

Thiên Tỉ nghe như đá đè lên đầu, mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn.

Dịch Dương chỉ cười trừ không nói gì, bắt đầu công việc tắm rửa cho cả hai.

Xong xuôi, Dịch Dương lấy quần áo của Thiên Tỉ về mặc, còn Thiên Tỉ thì bị quấn khăn tắm. Dịch Dương dễ dàng nhấc bổng cậu lên, sau đó ném nhẹ lên giường, còn mình thì áp lên người cậu nói gì gì đó khiến Thiên Tỉ mặt đỏ hơn trái cà chua chín.

Họ mỗi ngày đều trải qua khoảng thời gian êm đẹp và dịu dàng như vậy.

Sau này, sau này nữa, trên ngón út của họ vẫn luôn có một sợi chỉ đỏ nối hai bàn tay của họ lại với nhau!

Chính sợi chỉ đỏ đó, đã đưa trái tim của cả hai lại gần với nhau hơn.

----Hoàn----

A/N: Còn hai tiểu phiên ngoại nữa là xong =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro