Chap 11: Cơn giận dữ của Park Ji Yeon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 11

Không chỉ có JiYeon mà HyoMin cũng bị câu nói đó làm cứng đờ trong giây phút. Máu JiYeon sôi lên..Chuyện này cô ta vẫn có thể nói cho tên đó biết, quan hệ của hai bên, đã đến mức nào?

Nhưng Park JiYeon vẫn là Park JiYeon. Hít một hơi dài, sắc mặt cậu đã khôi phục lại phần nào sự bình tĩnh, chỉ có trong giọng nói, thoáng như có chút run run:

-Chuyện này không cần giám đốc Ham phải nhọc lòng…Bà xã à, hình như cấp trên của em đối với chúng ta có chút hiểu lầm. Ji nghĩ em nên nói rõ.

Nói là nói thế nào?

HyoMin nhìn thoáng qua gương mặt đó. Không cảm xúc…Trong tình thế này, cô cũng không thể làm khác được:

-Giám đốc Ham không cần lo chuyện này. Tôi phải về…Chào giám đốc!

Cô đi thẳng ra cửa, không quay lại..Trái tim như bị bóp nghẹn…Cô dù chấp nhận ” thế thân” vì món nợ, cũng không thể nhờ EunJung giải quyết cho xong.Lý do gì thì phản bội vẫn là bội phản. Cô vốn không thể trở lại là HyoMin của cậu như những ngày xưa.

Ánh mắt JiYeon tối sầm…Bàn tay nắm chặt. Nó hận không thể dừng cô ta lại để mà hỏi cho rõ ràng.
Sự xuất hiện của JiYeon đã là điều khiến mọi người trong công ty kinh ngạc. Càng khiến họ tò mò hơn là cậu ta không cần thông báo, đã xông lên phòng của giám đốc, sau đó không nói không rằng kéo HyoMin ra ngoài.

-Bỏ tay tôi ra có được không? Mọi người đang nhìn kìa…

-Mặc kệ họ!

Bao năm chung sống, đây là lần đầu tiên cô thấy nó giận dữ đến vậy. Bàn tay nhỏ nhắn đành để yên cho nó kéo đi…Tốt nhất bây giờ không nên chọc giận nó.
Jiyeon ra đến xe, tài xế Kim vội cúi người:

-Giám đốc…phu nhân!

-Tài xế Kim…phiền anh ghé mua một bộ đồ bé gái sạch rồi mang đến trường mẫu giáo cho MinYeon. Nhắn với con tôi, ba mẹ có chút việc bận, chiều sẽ ghé đón con.

-Vâng ạ!

-Ji….

JiYeon chỉ nói thế nhưng làm việc lâu năm, tài xế Kim hiểu đó là mệnh lệnh. Nó không nói gì thêm…Tay nó nãy giờ không buông cô ra…Nó kéo cô đến mép đường, đón taxi:

-Jiyeon …Park JiYeon…Rút cuộc muốn làm gì?

….Là căn biệt thự ở Seoul…Cũng là nơi HyoMin đánh mất đời con gái. Từ khi lấy nó, cô không bao giờ đến đây nữa, có lẽ là do một nỗi ám ảnh vô hình.

-Ji…

Ánh mắt JiYeon đỏ ngầu. Nơi đây, nó đã không cần phải giữ cho mình sự bình tĩnh nữa. Giọng nói khào khào trong khi đôi tay như gọng kềm nâng cằm của Min lên, bóp mạnh:

-Nói…Cô và tên đó…Hai người đã tiến tới quan hệ thế nào rồi?

-Quan hệ giữa nhân viên và người quản lý…Chỉ vậy thôi!

-Thật sao?- Đôi mắt JiYeon còn mịt mờ hơn- Tôi không tin…Ở văn phòng hai người đã làm gì? Và sau lưng tôi…hai người đã làm gì?

Nó hét lên,tay gạt mạnh mớ đồ thủy tinh trên bàn xuống đất. Tiếng đồ đạc vỡ loảng xoảng…Tay nó bóp chặt một cái ly bằng thủy tinh….Vỡ vụn…Máu tuôn ra từ kẽ tay…
Máu….Màu đỏ của nó nhắc cô nhớ đến một thực tế. Cô vội vàng nắm lấy tay nó…đổ chiếc túi xách nhỏ lên bàn:

-Máy chảy nhiều quá! Ji có điên không?

JiYeon đột nhiên ôm chặt lấy cô…Đôi môi điên cuồng giận dữ, như muốn nghiền nát cô…Nụ hôn đó làm cô sợ….Nó đầy tính chiếm hữu, tham lam…Nhưng vòng tay nó quá chặt, khiến cô làm cách nào cũng không vùng ra được…

-Em là của tôi…Park HyoMin! Em là của tôi…

Như con thú dữ, nó ta đè cô xuống sàn…Bàn tay giật mạnh hàng cúc áo…Thân thể trắng ngần phô bày…Nó vốn chỉ thuộc về một mình Park JiYeon này…Không ai ngoài nó được nhìn thấy những ngõ ngách sâu kín bên trong nó…

-Cô chỉ biết làm như vậy thôi sao? Buông tôi ra…Park JiYeon…Buông ra….

HyoMin thốt lên trong cảm giác nhục nhã tột cùng…Nó ghen, nhưng không phải vì yêu mới ghen…Nó chỉ muốn độc chiếm cô…Cô mãi mãi không quên những lời nói đó, khi nó mạnh mẽ chiếm đoạt cô trong phòng làm việc:

-Nếu đau khổ..Cả ba chúng ta sẽ cùng đau khổ…Tôi không muốn đau đớn một mình.
Ích kỷ, nhẫn tâm! Không còn lạnh lùng như một con cá chết, Min liều mạng đấm thật mạnh vào người nó, nước mắt chảy đầy trên gương mặt thanh tú:

-Tôi hận cô! Park JiYeon…Nếu hôm nay cô làm vậy, trọn đời tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu…Buông tôi ra…

-Không cần em phải tha thứ…Em là của tôi….

Tàn nhẫn….Nó đâm mạnh vào cô và cứ như thế điên cuồng cướp đoạt…Không biết trải qua biết bao lần…Min lần đầu cảm nhận được sự nhục nhã của việc bị người ta cưỡng bức. Càng đau đớn hơn khi đó là chồng cô…là appa của MinYeon…người đã cùng cô chia chăn sẻ gối mấy năm trời…

Bờ vai trần run rẩy…Toàn thân lõa lồ, rã rời không còn khí lực, trong khi nước mắt lại không ngừng rơi xuống…Những giờ phút kinh hoàng như trong địa ngục tại sao lại cứ lập đi lập lại?…Cho đến khi nó buông cô ra, lạnh lùng đứng dậy….

-Em không cần đi làm ở Hoàn Vũ nữa…Cũng không cần phải về nhà! Từ nay đây là nhà của chúng ta…Tôi cũng sẽ đưa MinYeon đến đây…

Nó lại áp sáp vào cô, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng đầy đe doạ:

-Nếu tôi phát hiện em và tên đó còn quan hệ..hay là tìm cách nào đó thoát khỏi tôi thì…MinYeon con của chúng ta, sẽ không bao giờ còn gặp lại em nữa.Tôi nói đc sẽ làm đc Minne à..!

Ích kỷ…Độc ác…Có lẽ mới là vai trò phù hợp của một kẻ cướp đoạt hạnh phúc…5 năm không làm thay đổi được một con tim lạnh giá, thế cũng không cần miễn cưỡng dùng trái tim để chinh phục một trái tim

Tobe cont.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pg-13