Chap 13: Sự thật phơi bày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 13


Khi JiYeon đến bệnh viện, ông bà Park đang thấp thỏm đi lại trước cổng hành lang. Nhìn thấy nó, ông Park không nói gì, chỉ đưa tia mắt nghiêm khắc nhìn MinYeon thì nhào tới ôm lấy nó:

-Appa ơi! Umma…sợ lắm!…Sợ lắm appa ơi!

-Ngoan….Có appa ở đây…Umma sẽ không sao đâu con…Không sao mà…

Em dùng cách này để chạy trốn tôi sao? Minnie…Lẽ nào ở với tôi, còn thê thảm hơn là cái chết? Em chấp nhận bỏ lại tất cả, chỉ vì muốn thoát khỏi tôi sao?

Cửa phòng cấp cứu bật mở…Bác sĩ bước ra, trở thành trung tâm của sự chú ý:

-Bác sĩ….Con gái tôi có làm sao không?

-Chúng tôi đã súc ruột cho cô ấy, tình trạng nói chung là ổn định…Nhưng mà…

Ánh mắt ông quét qua mọi người, dừng lại ở JiYeon

-Cậu là chồng của cô ấy?

-Vâng…

-Mời cậu vào phòng…Tôi có chút chuyện cần trao đổi.

-Vâng…

…Căn phòng của bác sĩ tiếp khách khá đơn giản. Vị lương y trong áo blu trắng chỉ một chiếc ghế, nhẹ nhàng:

-Cậu ngồi di!

-Cảm ơn!

Ông cũng không vòng vo, vào thẳng vấn đề:

-Khi cấp cứu, chúng tôi phát hiện cô ấy đã bị tổn thương nghiêm trọng thể chất lẫn tinh thần do chuyện bị bạo hành tình dục. Cậu là chồng cô ấy, có lẽ hiểu ý tôi…

Miệng JiYeon nghẹn đắng. Đêm qua trong cơn giận dữ, nó đã hành động như một con thú cưỡng bức cô không biết bao nhiêu lần:

-Chuyện riêng của gia đình, chúng tôi vốn không thể nào can thiệp. Nhưng lấy tư cách là một bác sĩ điều trị, tôi khuyên cậu nên chấm dứt những hành vi gây tổn thương đến vợ mình. Chuyện cô ấy tự tử có lẽ là do không chịu nổi cú sốc này…

-Vâng…

Miệng đáp thế nhưng JiYeon cũng không biết mình đang nói gì. Tâm trạng nặng nề khiến nó đi những bước như đeo chì. Vừa sợ hãi, lại vừa lo lắng.

Lo sẽ mất cô mãi mãi…Sợ ngôi nhà kia rồi sẽ không còn bóng dáng thân thuộc mỗi lúc đi làm về, nhìn cô lúi húi trong bếp làm thức ăn, bên cạnh cô, MinYeon bám lấy mẹ, không ngừng hỏi. Không phải từng có lúc, nó mỉm cười trước cảnh tượng ấy, lòng thầm nhủ, thế là tốt rồi đó sao?
Nó đã làm gì vậy? Không hề hối hận, không hề nương tay khi vùi dập cô…Phát tiết, làm vơi đi nỗi ghen hờn trong lòng mình mà không màng tới những lời van nài của cô. Cô đã khóc, đã nói rằng sẽ hận nó?

Hận?

Còn hận là còn nhớ đến.5 năm trước khi dùng thủ đoạn buộc cô vào lễ đường, nó đã nghĩ vậy…Nhưng bây giờ, nó cảm thấy hận rất đáng sợ…Nó cuốn cô đi xa hơn…

Cũng trong lúc đó, EunJung đi đến:

-Đồ khốn nạn…

Một cú đấm nhắm thẳng vào mặt JiYeon. Nó ngã xuống đất…Cổ áo bị EunJung túm lại, kéo lên:

-Mày là đồ khốn…Mày đã hại HyoMin ra nông nổi này…Mày…

Nó không đánh trả. Vì cậu ta nói đúng….Tại nó hết cả…Vì lòng ghen hờn…Vì sự mù quáng của mình.

-Được rồi…

Cú đấm thứ hai định hạ xuống thì bị một bàn tay khác chặn lại…Gương mặt có nhiều điểm tương đồng với HyoMin đang chặn giữa hai người. Là SunYoung.

-JiYeon,chị về đi…Để chị Min ở lại đây, mẹ sẽ chăm sóc chị ấy…Ba bảo tôi mời hai người về nhà nói chuyện.

….Căn phòng khách nhỏ nhắn nhưng ấm cúng của nhà họ Park. Ông Park nhìn hai người trước mắt mình, giọng nhẹ nhàng:

-Cả hai ngồi đi…

-JiYeon…Con nói cho ba biết…Chuyện con và Min kết hôn, có phải là vì con cho nó vay tiền, sau đó uy hiếp nó lấy con không?

-Thưa ba….

Ánh mắt của người cha nghiêm khắc khiến JiYeon nghẹn lời nhưng cũng không muốn lừa dối ông:

-Vâng ạ!

-Là 100 triệu đúng không?

-Dạ…

-BoRam bạn thân của vợ con nói cho ba biết, Min mấy năm nay luôn cố gắng dành dụm tiền để trả lại cho con. Nó chỉ mới tiết kiệm được 40 triệu. Sổ lương hưu của ba và mẹ có lẽ cũng được khoảng 30 triệu. SunYoung cũng có tiền tiết kiệm. Nó sẽ chuyển vào tài khoản của con.

-Thưa ba…

-Ba biết con không nghĩ gì khi bỏ ra khoản tiền đó, chỉ nghĩ dùng nó để uy hiếp Min thôi. Nhưng trong đạo nghĩa vợ chồng, một khi có một phía dùng vật chất để uy hiếp người còn lại, hôn nhân sẽ chỉ là một nấm mồ thôi con ạ!

Ông không mắng chửi, không sỉ vả nhưng lại rất thấm, rất đau…

-Còn cháu, EunJung…Bác biết 5 năm trước chuyện Min nhà bác phụ bạc cháu lấy chồng là việc gây tổn thương cho cháu rất sâu…Thay mặt con bé, bác xin lỗi cháu…

-Thưa bác…cháu…

-Bác không muốn nói tới ai đúng ai sai trong chuyện này…Nhưng bác cho rằng chuyện cháu muốn trả thù người mình từng yêu thương, dù bất cứ lý do gì cũng là cháu sai rồi. Cách trả thù tốt nhất một người là hãy sống tốt hơn, để cho người kia thấy chọn lựa của họ là sai lầm. Khăng khăng buộc họ phải đau khổ cùng mình…Điều đó chỉ chứng tỏ sự bất lực của mình thôi cháu ạ!

Nhìn EunJung lẫn Jiyeon, ông Park nhẹ nhàng thốt lên lời kết luận:

-Trong chuyện này, chúng tôi cũng là người có lỗi. Cứ vô tình không biết đến nỗi đau đớn của con gái mình, cứ vô tâm nghĩ rằng nó đang có một gia đình hạnh phúc. Chúng tôi sẽ cố gắng sửa chữa sai lầm đó…Còn hai người…nếu thật lòng yêu thương Min thì đừng làm con bé phải đau đớn nữa.

Ông quay sang JiYeon:

-Ba nghĩ…Nếu hôn nhân này vốn là một cuộc đổi chác thì cũng nên kết thúc đi…Đừng để quan hệ mua bán ấy xen vào tình vợ chồng vốn rất thiêng liêng con ạ!

Tobe Cont..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pg-13