Chap 14: Tha thứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 14


HyoMin tựa người vào tường, thờ thẫn. Cô không biết tại sao mình lại làm vậy nữa. Chỉ biết sau khi JiYeon rời khỏi, cô rất đau lòng. Đau đến không chịu nổi, còn hơn cả 5 năm trước, khi nói lời cắt đứt với EunJung. Cô chỉ muốn làm sao quên đi cảm giác đó…Cô lục lọ thuốc trong ngăn tủ, dốc hết vào miệng…

Khi tỉnh lại, nhìn gương mặt lo lắng đến cuống cuống của mẹ, đôi mắt thâm quầng vì thức trắng của cha và em gái, cô mới thấy mình tội lỗi biết dường nào. Chết để yên thân, bỏ mặc những người thân đó sống chuỗi ngày mất mát thương tâm. Còn MinYeon nữa…Con bé ôm lấy mẹ, thầm thì những lời trẻ thơ, mong cho mẹ mau hết bệnh về nhà…Là một người mẹ, sao Min có thể nhẫn tâm bỏ rơi con mình chứ.

Cửa phòng bật mở…MinYeon nhảy chân sáo đến bên mẹ, giọng trong trẻo:

-Umma thức rồi appa ơi!

-Ừ…

JiYeon tay cầm cặp sách cho con gái, bước vào trong…Nó nghỉ việc ở cty, giao phó mọi việc cho SoYeon, toàn tâm toàn ý làm thay vị trí của Min trong nhà, buổi sáng đưa con đi học, sau đó ghé nhà mẹ vợ, mang cháo bà nấu đến bệnh viện.

-Umma!

-MinYeon ngoan- HyoMin ôm con vào lòng, âu yếm- MinYeon hôm nay ở trường thế nào?

-Con học vẽ tranh ạ…- Cô bé lấy ra một bức tranh nhỏ, đưa cho mẹ- Umma xem, đây là appa…đây là ummanè…Con nữa…Cả nhà mình đi chơi công viên.

JiYeon chợt nhớ ra, hai năm rồi, nó không cùng vợ con đi chơi…Nghỉ làm, nó cũng thường ít về nhà ngay. Cảm giác chán nản xui nó trải qua một buổi tối ở quán bar, uống rượu một mình..Đến khi về nhà, người đã nồng hơi men, chỉ muốn ngủ.

Con gái không nói ra, nhưng qua tranh có thể thấy, cô bé rất mong được cùng cha mẹ đi công viên chơi, hưởng thụ sự ấm êm trong một gia đình.

-Tranh đẹp lắm!

Có những hôm JiYeon háo hức làm bài tập sớm, sau đó đưa đôi mắt tròn xoe lên nhìn cô, nghiêm túc:

-Umma ơi! Dẫn con đi công viên nhé!

-Ừ…

-Appa nữa…Umma gọi cho appa đi!

Những lúc ấy cô lại ngập ngừng. Gọi cho nó, cùng nó đi chơi công viên với con, vẫn là điều cô ít khi nghĩ đến. Bởi vì nó thuộc về hai con người yêu nhau, tình nguyện sống với nhau. Đằng này nó và cô, chỉ là bán mua, đổi chác…Dù ở giữa vẫn có một đứa con.

-Đi đi umma…Gọi cho appa đi!

Trong điện thoại của cô, số của nó được lưu không bởi một danh xưng êm ái như ” chồng- honey”. Nó chỉ đơn thuần là những ký tự lạnh lẽo…Park Ji Yeon!
Trong máy của nó cũng không hề có số của cô…

-Có chuyện gì không?

Câu trả lời hờ hững, và sau đó cô cũng sẽ thật hững hờ:

-Không…Vậy thôi nhé!

Trước đôi mắt chờ đợi, sáng long lanh của cô bé, HyoMin nhẹ nhàng:

-Appa con bận rồi…Để umma dẫn con đi!

Một tiếng ” dạ” non nớt, ỉu xìu…Buổi đi chơi bỗng trở nên buồn tẻ lạ…

…..JiYeon kéo cô khỏi đoạn hồi tưởng khi nhìn thấy SunYoung bước vào phòng:

-MinYeon ngoan…Con về nhà với dì nhé! Appa ở lại với umma một chút…

-Dạ…

SunYoung hiểu, hai người có chuyện muốn nói với nhau. Quỳ một chân xuống trước MinYeon, cô ôm cô bé vào lòng:

-MinYeon ngoan…Dì đưa con đi ăn kem nhé! Lâu rồi dì cháu mình không đi với nhau rồi.

-Dạ…

Căn phòng còn có hai người. JiYeon lên tiếng trước:

-Em thấy trong người thế nào rồi?

-Tôi đỡ rồi..

Min kín đáo quan sát nó. Nó đã ốm đi nhiều…Mấy ngày rồi vắng cô, cha con nó có ăn uống được không?

-Ji xin lỗi em…Xin lỗi rất nhiều.

Xin lỗi? Có lẽ chỉ làm đau thêm…Cô không ghét nó nhưng lại không thể quên đêm đó nó đã đối xử với cô thế nào…Những chuyện cô chưa từng trải qua ở trên giường, nó đều đã làm với cô. Nó khiến cô có cảm giác mình chỉ là một con điếm rẻ tiền mà nó là khách hàng, thỏa thuê chà đạp.

-Tôi không giận Ji…Chỉ cần!

-Ji buông tha cho em đúng không? – JiYeon chua xót vô cùng…Cô- vợ nó..Thật gần mà cũng xa vời vợi:

-Ji đã thông qua cùng luật sư Lee. Sau khi em ra viện, chúng ta sẽ thu xếp thủ tục ly hôn. Chỉ cần em…tha thứ cho Ji…Ji không đủ can đảm để làm kẻ xấu dưới mắt em được nữa.

Mặc em căm thù…Ji sẽ vẫn chiếm lấy em…Em là của Ji!
Chưa là vợ chồng, có thể là như thế. Và JiYeon tin rằng mình không sai…

Cho đến bây giờ, sau 5 năm chồng vợ, nó thấy rằng mình đã sai…Sai rất nghiêm trọng khi cho rằng, chỉ với nỗi hận có thể giữ chân 1 con người…Đau đớn một mình đã không chịu được, đau đớn 3 người những tưởng đau thương sẽ dịu xuống, nhưng sự thật nó lại nhân lên rất nhiều lần.

Nó muốn cầu xin cô sự thứ tha. Vì cuối cùng cũng hiểu, bị người mình yêu hận, thực sự đau thương và bất hạnh đến dường nào.

-Tha thứ cho Ji nhé Minnie! Ji sẽ không làm em phải buồn đau nữa…Tha thứ cho Ji!


Tobe cont.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pg-13