Chap 5: Giám đốc mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5


EunJung là một con người rất tốt. Nhưng vào thời điểm đó,cậu cũng còn sống dựa vào gia đình. Tuy cũng có đi làm thêm nhưng đó cũng chỉ là những món tiền nhỏ, không đáng là bao.

Cô yêu cậu bằng mối tình đầu trong trắng nhất.
EunJung không chỉ yêu thương mà còn rất trân trọng cô. Cậu chỉ dám hôn lên trán cô, tay vuốt mái tóc mượt mà…HyoMin chợt nuối tiếc, phải chi trước ngày định mệnh đó, cô cho cậu tiến xa hơn chút nữa, có lẽ sẽ không đau lòng khi nhớ lại, người hưởng trọn những cái gì đầu tiên trinh nguyên lại là người cô căm hận vô cùng.

Chia tay với cậu? Ngay sau lần thất thân đầu tiên, Cô đã quyết định chấm dứt. Từng tấc cơ thể, đều đã nhơ nhuốc cả rồi.

-Mình không có tương lai đâu. Em muốn chia tay.

Lạnh lùng như thế. Trong cô gái 22 tuổi và 6 năm lăn lộn trên trường đời đó, giấu cảm xúc cũng là một cách để tồn tại:

-Em nghĩ tình yêu là một trò chơi sao Min à? Không…không bao giờ…

Cậu là Ham EunJung. Cậu lớn hơn cô 1 tuổi. Là một con người mạnh mẽ gần như cuồng nhiệt. Dù người ta có nói gì, cậu vẫn không vì thế mà buông cô ra.

Những buổi chờ đợi trước công ty, dù sau đó là cô quay lại nhìn cậu:

-Em không về với Jung được. Em bận rồi…

Với một tình yêu như thế, cắt đứt tốt nhất là làm tổn thương cậu thật sâu. EunJung yêu cô thì sao chứ? Những gì cô cần là tiền, mà cậu lại không có nhiều tiền.

Cô sẽ diễn cho cậu xem một màn kịch…

Hôm đó, HyoMin đã lên xe của JiYeon. Sau đó nửa đường, cô chợt nói không muốn đi nữa…Đúng như dự đoán, nó đã đưa cô về nhà…

Trong bãi đậu xe, một nụ hôn quên trời đất….Tim cô đau lắm, vì sau lưng cô biết EunJung đang nhìn mình.
Nó không những hôn cô mà còn muốn cô trong chính chiếc xe hơi của mình.
Những dòng nước mắt nuốt ngược, chỉ có cách chứng kiến cảnh cô trong vòng tay người khác mới làm cậu có thể buông tay…

Nghe EunJung đau khổ đến mức vùi đầu vào men rượu, cô cũng cương quyết không đến thăm. Cô còn gì để cho cậu…Một tấm thân nhơ nhuốc. Dù EunJung có tha thứ nhưng ký ức ngày hôm ấy, chắc chắn cậu sẽ không thể nào quên.

Đau có một lần, Jung cứ đau đi nhé!

Mà tại sao hôm nay lại cứ nhớ đến những chuyện này….HyoMin vuốt lại tóc, bước vào phòng làm việc. Từ ngày kết hôn, sinh con, sau khi MinYeon tròn 1 năm tuổi, cô đã xin vào đây làm việc.Ở đây không ai biết cô là vợ của Park JiYeon. Cũng phải, những chiếc siêu xe, biệt thự hoàng tráng đó vốn đâu có phải là của cô. Cô khi nào dành dụm đủ tiền trả nợ, sẽ là cắt đứt một đoạn tình. Cô hận nó, con người đó, đêm đêm chung chăn gối nhưng cũng là ác quỷ xô cô xuống đáy vực sâu.

-HyoMin! Hôm nay nhớ đến phòng họp lúc 3 giờ…Công ty của chúng ta có giám đốc mới bổ nhiệm đấy.

-Thế à?

Cô hỏi một cách hờ hững. Lâu rồi cô đã không để ý mấy đến những chuyện xung quanh, chỉ toàn tâm toàn ý lo cho công việc của mình.

Giám đốc mới nghe nói là chưa có người yêu. Những cô nhân viên cũng chăm chút bộ dáng của mình hơn. Ai cũng thích mình đẹp cả mà…

-Giới thiệu với các vị. Đây là giám đốc Ham, do tổng công ty cử đến đây, thay cho giám đốc Kim…

-Chào các vị…Mong từ đây ta hợp tác vui vẻ.

Giọng nói ấy….khiến Min ngẩng mặt lên. Cùng lúc vị giám đốc mới cũng chìa tay ra trước mặt cô:

- Cô Park. Hân hạnh được gặp cô…

Ánh mắt đó vẫn sáng như cũ…Bờ môi mỏng nhếch lên nụ cười nhẹ…Là người đó…nhưng mà cũng khác thật nhiều.

HyoMin cũng đưa bàn tay nhỏ nhắn ra:

-Chào giám đốc Ham. Mong được giúp đỡ.

Tobe Cont.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pg-13