Chap 7: Ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 7


HyoMin đi lang thang trên phố đến hơn 8 giờ tối mới về nhà…

Khi cô mở cửa bước vào trong, JiYeon đang ngồi chăm chú đọc báo trên salon. Cạnh nó, MinYeon đang chơi trò chơi búp bê, thỉnh thoảng lại quay lại hỏi:

-Appa ơi! Sao mà con nâng búp bê lên thì búp bê mở mắt, còn bỏ búp bê xuống thì búp bê nhắm mắt vậy ba?

-Vì người ta mặc định nó như thế.

-Sao người ta lại mặc định nó? Mà mặc định là gì hả appa?

Trẻ con thơ ngây, nó giải thích như thế làm sao con bé hiểu chứ?
HyoMin nhẹ nhàng đến bên con:

-Búp bê mệt con ạ…Nên khi con đặt xuống là búp bê sẽ ngủ, còn khi con nâng búp bê lên, búp bê vì muốn chơi với MinYeon nên sẽ thức và mở mắt với con…

-Dạ…

Nó nhìn cô. Khi nói chuyện với con, cô rất dịu dàng:

-MinYeon ngoan…Vào tắm rửa rồi đi ngủ nhé! Để cho búp bê cùng ngủ với con…

MinYeon ôm lấy cổ cô, vẫy tay chào nó:

-Appa ngủ ngon…

JiYeon có chút buồn cười khi chợt muốn mình nhỏ lại giống như con gái vậy, được cô dịu dàng ôm ấp vào phòng.

Lúc chiều khi nhận được cú điện thoại đó, JiYeon đã không kềm chế nổi mình. Tình cũ không rủ cũng tới, nó thực sự muốn lái xe đến đó ngay, xem cô ta cùng người tình của cô giở trò gì.
Nhưng…chẳng phải từ đêm tân hôn khi cô dâu hơi ngầy ngật men say, cô đã gọi tên người đó ngay khi đang trên giường ân ái cùng nó ?
Nó rất muốn lay cô ta dậy, trút đi cơn phẫn nộ trong lòng.

Có thể sao?

Nó là người đi cướp cơ mà? Tư cách gì để ghen hờn? Chẳng phải đã chấp nhận những gì mình đạt được, chỉ là dùng thủ đoạn? Vật giành lấy từ thủ đoạn liệu có mấy cái còn nguyên vẹn, tinh khôi như khi còn trưng bày trong tủ kính cửa hàng?

5 năm rồi…vẫn vậy…trái tim cô không thuộc về nó.

JiYeon trở về phòng…cô đang sắp xếp quần áo và khăn tắm trong phòng tắm. Nghe tiếng chân nó, cô nói vọng ra…

-Tôi sang phòng con ngủ! Hôm nay MinYeon muốn ngủ với mẹ…

Nó bất thần ôm cô lại…Giọng khàn khàn:

-Tôi muốn kiểm tra …

Chiếc áo ngủ tuột xuống…nó nhìn chằm chằm vào tấm thân mảnh mai của cô…Lần đầu tiên, nó thấy má cô có nét ửng hồng:

-Ji….thật quá đáng mà…

Cô ngồi dậy, nhặt lấy áo, hơi vội vàng trước ánh mắt nóng bỏng của nó…Một chút buồn chợt dâng lên khi cô hiểu ra, vì sao nó làm thế:

-Tôi không phải là hạng người đó. Ji…không cần kiểm tra tôi…

Một người chồng, nghe tin vợ mình đi cùng tình cũ,chỉ cần nghĩ đến bờ môi này đã nồng nhiệt cùng tên đó… nghĩ đến tấm thân này đã nằm gọn trong vòng tay đó, không ghen mới lạ, phải không?

-Tôi ghen!

Câu thú nhận bất ngờ đó khiến cả hai đều sững lại. JiYeon bước đến gần bên cô, kéo cô vào lòng:

-Đừng bao giờ đi với cậu ta nữa…Nếu không…

Giọng nói vẫn mang theo sự hăm dọa như cũ…Nếu không…

- Ji sẽ làm gì cậu ấy?

-Tôi không biết…Không biết mình sẽ làm gì. Nên em không được đi cùng cậu ta nữa…Hiểu không?

-Vì sao lại ghen?

Min chợt buột miệng. Hỏi rồi, cô mới thấy dường như mình đang chờ mong điều gì đó từ nó.

JiYeon không nói gì, chỉ lẳng lặng hôn cô…Tay lần lên phía đầu giường, tắt đèn…

Ngoài việc ép buộc cô, nó còn có thể làm gì? Tiền bạc trói buộc, giữ lại cô để có được một thân xác không hồn…Bởi thế mới nói, con người là những sinh vật đầy tham vọng và không biết bằng lòng với chính mình…Ngày xưa, chỉ nghĩ đến chuyện chiếm đoạt cô, không cho hai người đó hạnh phúc bên nhau là đủ. Bây giờ có được người rồi, lại muốn cả tâm. Mà tâm hồn người, lấy gì để mua? Tiền bạc nào mua được.

-Gọi tên tôi…Một lần thôi…Gọi tên tôi đi… Minnie!

Cô vẫn quay mặt đi, xem như không nghe thấy…

Là người thứ ba của một mối tình đẹp, khốn nạn phải khốn nạn cho đến cùng. Không nên có một phút yếu lòng, đòi cả người lẫn trái tim của người ta. Chỉ cần cô vẫn ở bên nó, đã là một điều tốt quá rồi. 

Tobe Cont.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pg-13