Chương 2. Ngọn đèn trước gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam nhân bạch y đứng trước một căn nhà, có vẻ là đã bỏ hoang được vài năm. Mạng nhện chăng đầy, cả sâu bọ cũng lớp lớp đàn đàn như thể chào đón người cơ nhỡ.

Bạch Hiền bật cười. Chẳng phải y thiết tha gì căn nhà như thế, mà do cây anh đào trước nó. Y trước nay thích đào, thường cùng tướng quân ngày ấy dưới gốc đào mà thưởng rượu ngắm trắng.

Bạch Hiền lắc đầu mấy cái, y xắn tay áo mình lên thật gọn gàng, mắt đảo qua tìm mấy cành cây đại khái dọn dẹp. Mạnh tay dùng nhánh cây lớn quơ ngang cái mạng nhện chằng chịt trong góc, y thở dài, xoa xoa lưng. Mới làm có một chút đã mệt như thế, đúng là phiền phức mà.

Mà cũng có thể, là sinh mệnh của y tựa như ngọn đèn trước gió.

...

Phác Xán Liệt cảm thấy người mình lại cường tráng như trước, không khỏi kinh ngạc vì tốc độ hồi phục của mình.

--- Như là tiên nhân vậy.

Có ai đó đã bảo như thế. Chính hắn cũng giật mình, dù chẳng hiểu bọn họ nói gì.
Na Nhi nhỏ nhẹ bước vào căn phòng, mái tóc đen mượt của nàng đung đưa theo từng bước chân.

Xán Liệt quay lại nhìn nương tử, cười thật tươi.

"Cuối cùng cũng bình phục rồi."

"Thật tốt quá."

Đôi mắt nàng tựa như thu thủy khẽ cong lại xinh đẹp. Na Nhi choàng tay ôm lấy tướng công, dựa cả thân thể vào người hắn.

"Thật tốt quá..."

Nghe ra còn có cả sự rưng rưng chực trào. Xán Liệt vội vỗ vỗ vai nàng, dỗ dành.

"Được rồi, ta không sao. Đợi đánh thắng xong giặc này rồi, ta đường đường chính chính lên ngôi, sẽ không để nàng chịu ấm ức nữa."

"Vâng."

Xán Liệt chầm chậm bao bọc lấy nàng. Na Nhi thật hạnh phúc cười tươi, rúc sâu trong lồng ngực vững chãi ấy.

Bạch Hiền, ngươi đã từ bỏ, ta cũng dựa theo ý trời mà hành sự.

...

Kim Tuấn Miên âm trầm nhìn ngọn đèn leo lắt trước mắt, gương mặt như thể già đi thêm mấy tuổi.

Quân sư Trương Nghệ Hưng thật khó hiểu sờ trán hắn.

"Ngài bệnh sao? Để ta gọi thầy thuốc..."

"Không cần." Tuấn Miên lắc đầu sầu não.

Nghệ Hưng xoay xoay cán bạch quạt.

"Là Bạch Hiền sao?"

Hắn gật đầu, mắt hướng về cảnh khuya bên ngoài. Trăng tỏa ra thứ ánh sáng bàn bạc, phủ lên vạn vật. Không gian tịch mịch một sắc.

Tiếp lời.

"Y bỏ đi như thế, quân ta đúng là tổn thất một mà như vạn người." Thở thật dài "Tại sao lại bỏ đi? Em có biết vì sao không?"

Nghệ Hưng cũng rầu rĩ không kém hắn. Cùng là quân sư, nhưng trí tuệ của y và Biện Bạch Hiền rất khác xa nhau. Năng lực của y hợp về chính trị, còn của Bạch Hiền mới là mấy cuộc chinh chiến như thế này. Không có Bạch Hiền, công cuộc thống nhất đất nước phải làm sao?

Không hẹn mà gặp, hai ánh mắt chạm nhau. Cùng thở ra.

Biện Bạch Hiền a Biện Bạch Hiền, ngươi đi rồi có cần để lại một đống rắc rối như thế này không?

...

Bạch Hiền đại khái ở đây được hai tuần rồi, thức ăn thì lên rừng hái quả, còn nước uống thì ra bờ suối. Cuộc sống cũng không quá khó khăn. Sáng thì tản dạo ngâm thơ, tối lại cùng tiếng ve bầu bạn. Nếu y không đem theo cây đàn tranh, chắc chỉ có thể dần buồn chán mà chết mòn mỏi ở đây.

Bạch Hiền lấy tay áo che lại nắng gắt. Mồ hôi lần lượt thi nhau tuôn ra, khiến cả người y ướt đẫm, thật khó chịu. Nhưng y cũng cố mà gắng gượng, chân vẫn vững vàng đi sâu vào rừng. Người ta bảo, rừng Bạch Phong này, có một hang động kì bí. Nếu chinh phục được hang động đó, sẽ có được pháp bảo giúp khai thông tĩnh mạch, bắt đầu con đường tu luyện của phàm nhân.

Là của phàm nhân.

Y nhàn nhạt cười. Vốn là hồ li tu luyện dễ dàng, mà nay phải bắt đầu cuộc sống của một kẻ nay sống mai chết không biết, thật tức cười mà.

Bạch Hiền đi mãi, đến khi mặt trời chạm đến đỉnh của ngọn núi bên đằng tây, y mới giật mình nhìn lại. Trời sắp tối rồi sao? Y lại càng nhanh chân bước đi, trong rừng vốn nhiều thú dữ, ai biết được chúng nhảy xổ ra khi nào.

Y gần như chạy, mặc kệ đám dây gai rừng sượt qua mặt, qua quần áo, qua thân thể.

Cứ bước mãi, cho đến khi y chạm đến một cửa động.

Bạch Hiền vui mừng chạm vào tảng đá chắn trước, ít ra đêm nay cũng không phải vất vưởng ở rừng làm mồi cho đám thú kia. Y loay hoay tìm lối mở, cuối cùng nhìn thấy một cơ quan nhỏ. Loại cơ quan này cũng không khó lắm đối với lão hồ li hai, ba trăm tuổi, nên chưa đầy nén nhang, Biện Bạch Hiền thành công mở cửa động.

Còn chưa vui mừng được bao nhiêu, mũi tên đã bay ngang, sượt qua làn da trắng nõn một vết đỏ chói mắt.

Bạch Hiền cười nhạt.

Xem ra, đêm nay rất náo nhiệt.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro