Chương 3. "Tướng quân về rồi!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đã chuẩn bị xong chưa?"

Na Nhi từ bên ngoài hỏi vọng, nàng không nhận được câu trả lời, liền thẳng bước vào trong.

Phác Xán Liệt đưa tay cột gọn mái tóc cứng nhắt của mình, mỉm cười chào thê tử. Na Nhi bật cười, ấn hắn ngồi xuống, đôi tay nhỏ nhắn chải gọn lại mớ tóc như tổ quạ ấy.

"Thật là, chàng chẳng có chút hoa tay nào sao? Lại còn viết thư pháp đẹp đến thế."

"Haha."

Xán Liệt bật cười, vòng tay ôm lấy thê tử. Nàng cũng thuận theo mà cười.

Cộc cộc.

"Trận ở Bạch Phong này, chúng ta nhất định phải thắng."

Kim Tuấn Miên không muốn phá hoại khoảnh khắc hạnh phúc hiếm hoi của đôi phu thê, rất ý nhị gõ cửa. Quân sư Nghệ Hưng lẽn bẽn ló đầu ra.

Xán Liệt buông Na Nhi ra, mặt trở về trạng thái nghiêm túc thường trực.

"Tuấn Miên, binh lính thế nào rồi?"

"Nghe tướng quân đã bình phục, bọn họ nghĩa khí tăng cao, đã sẵn sàng phục kích."

Nghệ Hưng chen vào.

"Có kẻ còn bảo ngài là con của Trời, từ Trụy Ma vực trở về mà còn sống, chắc chắn là người được trời ấn định làm vua."

"Thế à?"

Xán Liệt gật đầu, hắn cầm thanh Ngọc Gương, bước đi thật vững vàng. Âm giọng thật lạnh lẽo.

"Chuẩn bị kế hoạch."

"Vâng."

...

Biện Bạch Hiền mệt mỏi dựa người vào vách đá, y lau đi tầng mồ hôi trên trán. Mất cả đêm mới phá giải được trận pháp, lại còn thêm mấy vết thương được mớ mũi tên tặng thêm khiến y chỉ muốn chết quách cho xong.

Bạch Hiền lắc đầu cho thanh tỉnh, y không thể chết ở đây được. Y cố gắng bước đi, vào thật sâu trong động, đến khi chạm đến ánh sánh nhàn nhạt phía cuối, mới vui mừng, lật tức chạy thật nhanh đến.

Trên bàn băng là một lọ dược cùng một chồng kinh thư mà y chưa từng thấy. Chắc lọ dược dùng để đả thông kinh mạch. Còn đống sách này...

Bạch Hiền cẩn thận cầm lên một cuốn, mắt y sáng rực khi lật trang đầu tiên.

Đây chẳng phải là Thao binh chiến lược của thánh nhân Ngô Bạch sao? Coi như y vớ được vàng rồi. À không, thứ này còn đáng giá hơn ngàn vàng nữa.

Bạch Hiền vui mừng cầm lên hết cả thảy là 6 quyển, còn lọ đan nhẹt gọn trong ống tay áo. Y rời khỏi động, không quên chặn tảng đá lại. Động này khá yên tĩnh, lại nằm phía Đông, rất thích hợp cho việc tu hành, nên y muốn chuyển đến đây mà sống.

Nắng vàng vương trên tà áo trắng của y một màu chói mắt. Bầu trời thanh cao vời vời, thật yên bình.

...

Doanh trai bí mật được đặt trên núi, còn thêm trận địa của Nghệ Hưng, khiến người ta muốn tìm cũng khó mà thấy.

Một binh lính đang đứng trước cổng trại, thoánh thấy tướng quân đã về, liền mừng rỡ chạy vào trong gào thét.

"Tướng quân về rồi!!! Huynh đệ ơi tướng quân đã về rồi!!!"

Phác Xán Liệt vừa đến nơi, binh sĩ đã thẳng hàng ra đón hắn, vô cùng nghiêm chỉnh thét vang.

"Mừng tướng quân đã về!!!"

Hắn cảm động đến thiếu chút đã rơi lệ, vội vàng xuống ngựa, tự mình chạy đến binh sĩ. Hắn lo lắng hỏi han đủ đều, binh sĩ lại càng thêm tin yêu hắn. Lòng tướng, lòng binh như thể hòa một.

Nghệ Hưng đi theo phía sau, thấy cảnh đó mà lòng có chút thiếu thốn. Bình thường, người đầu tiên trông thấy hắn không phải là người lính kia, mà là nam nhân bạch y xinh đẹp đó. Bất giác thở dài.

Nhưng y không rầu rĩ lâu, nhanh chóng thúc ngựa lách qua dòng người, bắt đầu nghĩ ngợi kế hoạch đánh trận. Trận đánh này rất quan trọng, cực kỳ quan trọng, bên nào để thắng thì coi như đã nắm chắc ngôi vua trong tay. Bình thường đều là Bạch Hiền ra ý kiến, còn y chỉ sửa chữa thêm đôi chút, nay một mình tự nghĩ tự làm, Nghệ Hưng cảm thấy thực không quen.

Na Nhi đi phía sau, nhìn gương mặt nhăn nhó của quân sư, nàng vốn rất thông minh, liền hiểu gánh nặng đang đè lên đôi vai gầy đó. Nàng cũng không thể giúp gì ngoài tài trị thương, nên chỉ vỗ nhẹ lên vai Nghệ Hưng an ủi y.

...
Thao binh chiến lược thì do ta bịa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro