Chap 5 (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Xong việc rồi. Cậu có về ký túc không? - Chul lên tiếng khi thấy DongHae trầm ngâm.

- Chưa. Phải học cho xong đã. *Há hốc mồm*

Thật sự giờ đây anh chẳng dám đối mặt với cậu chút nào. Phải làm sao đây?

Ký túc xá trường THPT SM 9h30'

Anh bước đến trước cửa phòng. "Có nên vào không nhỉ? Hay trốn qua phòng tên Chul ngủ nhỉ? Nhưng mà nhỡ có chuyện gì với Hyukie thì sao? Có khi giờ vẫn còn hoảng loạn đang ngồi khóc hu hu bên trong ý chứ." *Sai lè*

Cạch!

Cánh cửa mở ra cũng là lúc trong phòng tắm phát ra tiếng than thở:

- Sao mình đãng trí thế không biết? Không mang quần áo xuống rồi, lên đó bây giờ chắc lạnh chết mất.

"Chóng quên thế sao? Hồn nhiên quá đấy Hyukie..."

Cậu đi lên trên người cậu giờ chỉ có độc một chiếc khăn. Anh hơi sững người. Quả thật lúc này cậu rất đẹp. Dù cơ thể cậu anh cũng đã vài lần được chiêm ngưỡng nhưng lúc này rất khác. Cơ thể cậu ướt át, tóc cũng ướt nó gợi dục một cách kỳ lạ. Cậu nghiêng đầu,tròn mắt nhìn anh *Có người bị đóng băng à nha*

- Sunbae đi đâu về muộn thế? - Cậu lên tiếng đánh thức cái tên cá ngố đang ngó cậu trân trân kia.

- À... Ờ...à không. Giải quyết 1 số việc thôi.

- Có phải việc đó không...? - Ngập ngừng.

- Ừ. Nhưng không chết người đâu. - Cố nén cười khi thấy cái mặt *có vẻ* rất chi là lo lắng của cậu.

- Không dám tin đâu!... Chẹp!

- Anh mà làm chết đứa nào, nhỡ phải đi tù thì lấy ai chăm sóc em.

- Xì! Thèm vào.

Cậu tiến đến bên chiếc giường tháo cái khăn ra,để nó trôi tự do. Anh nuốt khan nhìn cậu. Còn cậu thì vơ vội lấy cái áo ba lỗ mặc vào,cái áo đây khá dài tầm ngang đùi che đi cho cậu những gì nên che. Anh tiến lại gần nhẹ nhang ôm lấy cậu từ phía sau. Thì thầm thật khẽ.

- Hyukie à. Anh xin lỗi.

- Em bảo không sao rồi, anh đừng nghĩ ngợi gì nhé. Em rất muốn nói...

- Gì?

- Cảm ơn anh. Về cả việc hôm nay và cả việc anh bước vào cuộc sống của em. Thật sự rất cả ơn anh...

Ngạc nhiên nhưng rồi anh xiết tay mạnh hơn cọ cái cằm vào vai cậu, phả vào cái cổ trắng ngần của cậu hơi thở quyến rũ.

- Em nên làm gì đó thay vì cứ cảm ơn suông thế này. - Nụ cười gian tà xuất hiện trên môi.
Cậu nhẹ quay người lại,đối mặt với anh.

- Sau này em sẽ lấy Haenie nhé. Thế đủ trả ơn chưa?

Ngạc nhiên tiếp. Anh bật cười ngắm nhìn con người bé nhỏ trong vòng tay mình. Cậu đang đỏ mặt kìa *Đáng yêu*.

- Thật không? Nói ra rồi sau này đừng hối hận nhé?

- *Cái đầu đang gật liên tục* không... Không hối hận...

Cậu ngước lên nhìn anh rồi lại nhanh chóng cúi mặt xuống. Anh hôn nhẹ lên mái tóc cậu ,anh di chuyển nụ hôn xuống dưới một cách từ từ trong khi hai bàn tay lần mò vào trong áo vuốt ve. Khi môi anh chạm vào môi cậu,cậu bướng bỉnh mím chặt môi nhất định không cho cái lưỡi ướt át của anh được đi xa thêm.

- Ngoan nào,em không muốn bị đau đúng không.

Đôi môi ấy vẫn mím chặt. Anh cười rồi bất ngờ véo vào đầu nhũ của cậu một cách đau điếng.

- Á. - Cậu la toáng lên.

Chỉ chờ có thế cái lưỡi hư hỏng của anh luồn sâu vào trong miệng cậu sục sạo khám phá khoang miệng cậu,nó kéo cái lưỡi của cậu sang đuà nghịch với mình. Cũng chính lúc ấy cậu nhận ra mình đang đáp trả anh một cách rất thành thạo, rất nhiệt tình. Nụ hôn ấy sao cậu không thể cưỡng lại. Tiếng nút lưỡi vang lên liên tục. Nụ hôn giữa hai người tưởng như sẽ kéo dài bất tận nếu anh không nuối tiếc rời khỏi nó vì mặt cậu đang tái đi do thiếu dưỡng khí trầm trọng.

Nhưng rồi rất nhanh anh lại tìm được địa điểm tiếp theo để đặt môi. Ấn cậu nằm xuống giường anh hôn tới tập lên cổ cậu. Anh trái dài nụ hôn xuống thấp dần và khi vấp phải sự cản trở của cái áo đáng ghét kia anh không thương tiếc gì mà xé toạc nó ra. Môi anh di chuyển khỏi nơi nào thì nơi ấy hằn lại đầy dấu đỏ. Anh liếm láp đầu nhũ thỉnh thoảng lại cắn rồi day nhẹ nhẹ nó khiến cậu bật lên những tiếng rên khe khẽ.

Nóng quá! Giờ cái đó của anh không thể chịu đựng được nữa. Nó muốn thoát khỏi cái lớp quần chật chội này. Nó muốn anh cho nó thứ nó muốn. Anh cởi tung mọi thứ đồ trên người, cọ DongHae nhỏ vào cái ấy của cậu. Anh đưa tay vuốt ve Hyukie nhỏ. "Ái chà! Đã ngóc cao lắm rồi". Khỉ con rên lên Hyukie nhỏ của cậu giờ đang bị bao bọc bởi một thứ nóng ẩm.

Lưỡi của anh đang cuốn lấy cái đó của cậu, liếm láp, rồi lại còn hôn đánh chụp vào cái đầu nhỏ hồng hồng. Anh ngậm lấy toàn bộ chiều dài thành viên của cậu mà MÚT.

- AAAAA....

Dòng nước trắng đục ngầu trào ra. Không ngại ngần anh đón lấy nó. "Ngon hơn mình nghĩ rất nhiều".

Anh nhìn cậu, người lúc này đang lả đi mồ hôi đầy mình. Anh rướn người về phía cậu thì thầm.

- Giúp anh với. Anh sắp ra rồi....

Cậu nhìn anh như muốn bảo "Giúp bằng cách nào?". Anh ngồi dậy kéo cậu lên. Anh đưa DongHae nhỏ hướng về phía cậu. Cậu hiểu ý anh nhưng hơi lúng túng đỏ hết mặt.

- Nhanh lên Hyukie...

Cậu cúi xuống ngậm lấy thành viên của anh. Đưa lưỡi trải khắp chiều dài của nó.

- Mút đi Hyukie,... Mút đi...

Cậu làm theo lời anh. Toàn bộ tinh túy của anh cũng được cậu thưởng thức. Cậu nhăn mặt vì cái mùi vị tanh nồng của nó.

Anh đẩy cậu nằm xuống đè lên người cậu, liếm dòng nước còn vương lại trên mép của cậu.

- Làm tốt lắm,bé yêu... *Êu ơi*

"Chết tiệt - Anh rủa thầm - Sao lại nhanh thế được nhỉ". Tất cả là vì thành viên của anh và của cậu lại vừa gặp nhau tạo nên sự chà xát mạnh mẽ và rất nhanh chóng cái đó của anh lại cương lên. Anh bèn ngồi dậy đặt hai chân cậu lên đùi mình. Mắt anh sáng lên khi thấy cái lỗ nhỏ của cậu. Anh chạm vào nó rồi lấy một chút chất nhờn của mình và cậu để bôi trơn.

- Haenie...đừng...

Cậu chưa kịp nói hết câu thì 1 ngón tay của anh đã luồn sâu vào bên trong rồi một ngón nữa...
một ngón nữa. Ba ngón tay được đau vào rồi nhẹ nhàng rút ra rồi lại đưa vào. Mỗi lúc một mạnh hơn.

- Á Á Á... Hae...nie...đau...đừng làm...thế AAAAA....

- Sắp không đau nữa rồi. Đừng sợ!

- Nói dối. AAAA....

- Thật mà. Chuẩn bị nhé.

Anh rút các ngón tay ra khi cảm giác cửa hang đã được nới rộng hết cỡ. Phập! Anh đâm mạnh thành viên của mình vào cái hang nhỏ ẩm ướt ấy.

- AAAAAA....... - Cậu hét lên đau đớn,cơ thể dường như bị xé ra từng mảnh.

Anh đang chìm trong khoái cảm. Cái hang này thật sự là quyến rũ ngoài sức tưởng tượng của anh đầy mê hoặc rất khó cưỡng và chắc cũng chẳng có ai cưỡng lại được. Anh tăng tốc.

- Hae...nie.. Chậm... thôi... em... xin... anh... chậm...c..hậ...AAAA

Cơ thể cậu run lên bần bật bắt đầu co lại. Tay cậu vòng lên ôm lấy anh khiến lưng anh in hằn những vệt đỏ dài do cậu bấu chặt vào anh. Nhưng ai mà quan tâm. Anh vẫn tiếp tục đâm vào nơi ấy một cách không kiểm soát. Nỗi đau qua đi cơn khoái cảm bỗng nhiên ập đến.

- Ư Ư Ư Ư Ư... Anh đến đây Hyukie - Anh kêu lên khe khẽ tay giật giật mạnh Hyukie nhỏ
Cả hai cùng rên lên khi đến đỉnh điểm. Anh bắn hết những gì hiện giờ đang có vào cậu. Tinh dịch của cậu cũng trào ra một lần nữa.

Anh nằm vật sang bên cạnh quay sang nhìn cậu âu yếm. Cậu đã khóc từ lúc nào. Anh đưa lưỡi giúp cậu gạt đi những giọt nước mặn.

- Xin lỗi vì làm em đau.

Cậu không nói gì chỉ rúc sâu vào lòng anh. Anh cười vuốt nhẹ mái tóc đỏ mềm mại của cậu nâng cằm cậu nên nhìn sâu vào đôi mắt nâu tuyệt đẹp ấy tặng lên đôi môi mọng đỏ một nụ hôn có phần cuồng bạo.

- A, em đi tắm lại đây... - Cậu bật dậy
Sao cậu có thể trốn được chứ? Anh kéo cậu nằm xuống.

- Mai chúng mình cùng tắm...

- A Haenie đừng bảo lại...

Cậu giật mình khi cảm thấy cái thứ dài dài đó đang luồn vào trong mình một cách từ từ...

----2 giờ sáng----

- Haenie em muốn ngủ. Mai phải đi học chứ!

- Thêm một lần nữa thôi.

- Ứ ừ - *nhõng nhẽo bây giờ là là một vũ khí rất phản chủ đấy....*

- Ngoan!

..........................

Phòng bên cạnh

- Trời ạ. Giờ này mà chúng nó vẫn chưa cho mình ngủ - HeeChul gào ầm lên *Có ai nghe đâu*

- Hay mình cũng ... thêm đi Chullie - HanKyung vòi vĩnh và thế là nhận nguyên cái gối vào mặt.

- Chết đi! Mi cũng dê như con cá ý...

---------7h sáng---------

DongHae vừa dắt EunHyuk ra khỏi phòng thì nhận ngay câu châm chọc của HeeChul làm lời chào buổi sáng:

- Ây gu! Tối qua làm gì thằng bé vậy DongHae chẳng cho ai ngủ cả. Ô...sao lại phải dìu thế kia, Hyukie bị đau ở đâu à???

- Không phải việc của cậu - DongHae cười nham nhở quay lại nhìn khỉ con mặt giờ đang đỏ như cà chua chín.

--------Căng tin--------------

- Sắp hết mùa hoa rồi Hyukie nhỉ.

- Ưm... Ngày đầu tiên mình gặp nhau cũng vào thời điểm này thì phải...

- Em nhớ ra rồi hả? - Tròn mắt.

- Ưm. Tưởng hôm qua em nói thế anh phải biết rồi chứ.

- Ờ nhỉ. Nhớ đấy không được hối hận đấy. Em là của anh đấy.

- Của anh khi nào.

- Từ lúc em nhận lời cầu hôn của anh ấy...

- Anh nói bé thôi... Cả căng tin nghe thấy giờ...

- Kệ chứ. Anh muốn hét lên cho cả thế giới biết rằng LEE HYUK JAE LÀ NGƯỜI TÔI YÊU NHẤT. CẬU ẤY ĐÃ LÀ CỦA TÔI RỒI. - Hét lớn.

- A A A A. Đi ra ngoài thôi ...

Cậu lôi xềnh xệch anh ra ngoài.

- Anh bị hâm àh...

Anh hôn ngấu nghiến lên đôi môi đang chu ra hờn dỗi của cậu.

- Anh yêu em Hyukie...

- Em cũng yêu anh Haenie.

------------

Một cánh hoa đào thả mình vào trong gió. Mùa hoa này đi mùa hoa khác lại đến. Mỗi mùa mỗi vẻ. Chỉ có tình yêu ta dành cho nhau sẽ mãi không thay đổi.

Lời hứa năm xưa chúng mình sẽ cùng nhau thực hiện....

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro