Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cổng trường THPT SM

- Chia ra đi. Tìm từng thằng một về đây, tớ phải bắt chúng trả giá - DongHae lên tiếng.

Chỉ một lúc sau ở phía sau trường vang lên những âm thanh gai người. Một đám con trai đang lăn bò dưới đất,người bê bết máu.*BỐP HỰ...*

- Hành hạ con nhà người ta cho lắm vào giờ biết hậu quả chưa.

- Thế này là còn quá nhẹ so với những gì chúng mày đã làm với Hyukie của tao. NGÀY MAI TAO KHÔNG MUỐN THẤY BẤT CỨ ĐỨA NÀO TRONG CHÚNG MÀY XUẤT HIỆN Ở NGÔI TRƯỜNG NÀY. HIỂU CHƯA???

- Dạ...*yếu ớt*

Cả nhóm bước đi bỏ mặc cái lũ đó vẫn đang tiếp tục rên ư ử vì đau đớn.

- Cậu định xử chí thế nào với Jenny. Dù gì thì nó cũng là em họ cậu... - HeeChul lo lắng.

- Thế cậu nghĩ EunHyuk là ai? Em ấy là tất cả của tớ. Tớ sẽ không giết Jenny đâu tớ cũng sẽ không dùng bạo lực với nó. Cậu không cần lo lắng thế đâu - Anh nhìn HeeChul mỉm cười.
............

"Anh DongHae đây. Em đang ở đâu vậy Jenny?? Em có thể đến gặp anh ở phòng nhạc được không"

Nhận được tin nhắn ấy, cô nàng sướng mê tơi *Dường như vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra*. Jenny lao đi thật nhanh. Trước khi bước vào phòng còn tranh thủ chỉnh sửa đầu tóc tô son và chát thêm ít phấn.

Cửa phòng bật mở. Anh đang đứng đó tự người vào gần khung cửa sổ. Tấm lưng lớn mới thật quyến rũ làm sao. Cô nàng lao đến ôm chầm lấy anh.

- OPPPAAAAA!!!!!!

Gỡ nhẹ tay cô ta ra, anh quay lại mỉm cười.

- Jenny àh. Em còn nhớ SuI bạn thân nhất của em không?

- Dạ...àh...nhớ chứ nhưng cô ấy chết cũng lâu rồi.

- Sao em có thể lạnh nhạt thế?

- Ơ...không.

- Hồi đấy SuI thích anh nên hay viện cớ nhờ anh dạy đàn. Anh cũng có cảm tình với cô ấy, coi cô ấy như một đứa em gái nhỏ. Những lần anh và SuI tập đàn em cũng hay ngồi xem.

- Sao tự nhiên anh lại nhắc chuyện này? - Gắt gỏng.

- Hôm cuối cùng anh gặp SuI cô ấy đã lo sợ chuyện gì đó. Hôm sau cô ấy không đến chỉ có em xuất hiện và nói rằng cô ấy sẽ không đến nữa. Vài ngày sau thì SuI qua đời. Đáng lẽ anh đã coi như cho qua,nhưng em... Em vẫn thật quá đáng lần này em lại dám động vào Hyukie saoo Jenny.

- Oppa nói gì thế. SuI là tự sát còn tên EunHyuk bị làm sao em không quan tâm...

- Anh đã biết cả rồi Jenny. SuI không đơn giản là tự sát mà bị bức tử, bởi chính bạn thân của mình em đó. Cả Hyukie nữa nếu hôm nay anh không đến kịp thì có lẽ số phận cậu ấy cũng như của SuI.

- Phải. Là do em chuyện của SuI của thằng nhóc EunHyuk tất cả đều do em sai người làm. Nhưng vì em yêu anh, em không muốn bất cứ ai ở gần anh. Tại sao không là em? Em có điểm gì thua cái thằng khỉ đó?...

Bốp!

- Cô đừng bao giờ mở mồm so sánh Hyukie với cô. Con người cô thật đáng kinh tởm. Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa. Hyukie của tôilà thiên sứ còn cô cô chỉ là rác rưởi thôi Jenny...

- Của tôi..??*ngạc nhiên*

- Của tôi! Hãy thử động vào một cọng tóc của cậu ấy xem? Dù cô có là em họ thì tôi cũng sẽ không tha cho cô đâu.

Anh lạnh lùng bước ra cửa. Chỉ còn Jenny trong căn phòng ấy. Cô ta hiểu mà. DongHae đã nói là sẽ làm. "Thất bại thật rồi sao Jenny..."
..................

- Xin chào tất cả học sinh của trường THPT SM đây là phát thanh viên mới của trường. I'm HeeChul.

Mọi người chưa kịp hiểu chuyện gì thì HeeChul đã tiếp tục:

- Mọi người biết không? Trong cuộc sống không phải cái gì cũng đánh giá được qua vẻ bề ngoài. Có những thứ bề ngoài rất hào nhoáng nhưng bên trong thì mục rỗng. Cũng có những người xinh đẹp với vẻ ngoài dịu dàng nhưng thực ra là ác quỷ. Nói không thì không được. Chúng ta sẽ lấy ví dụ nha. Lắng nghe nào đây là một đoạn đối thoại rất hay đó.

Toàn bộ cuộc nói chuyện giữa 2 người kia được phát lại trên loa của trường. Thật rõ ràng. Cái tên Jenny được nhắc đi nhắc lại có chủ đích. Và cũng chỉ cần nghe thôi, người ta cũng sẽ đoán được ai và ai đang nói chuyện, nói về điều gì...

"Nếu tôi không làm thế này thì sẽ còn nhiều người khác bị hại. Jenny àh... Cô nên thức tỉnh đi thôi" - Anh nghĩ thầm.

Nhân vật chính của cuộc nói chuyện vừa rồi giờ đang ở trong sân trường, sững sờ vì những điều mình nghe thấy. Sau vài giây choáng váng, cô ta nhận ra đang có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình. Đã bắt đầu có những tiếng xì xầm.

- Các người nhìn cái gì? Nói cái gì thế? Đừng phát nữa. Không phải là tôi đâu... Không phải tôi!!! - Cô ta gào lên như một con thú, trông thật đáng thương hại.

Lúc này ở ký túc xá.

"Mình tên là Lee Dong Hae cứ gọi mình là Haenie.
........

Nếu mình trở lên mạnh mẽ Hyukie sẽ lấy mình nhé???
......

Hyukie nhất định không được lấy ai khác ngoài mình..."

EunHyuk bừng tỉnh. "Là mơ sao? Cái cậu đó từ ngày ấy mình cũng không gặp lại được. Hơi tiếc. Nhưng mà Lee Dong Hae... Chảng lẽ là anh ấy sao? Không thể như vậy được. Tính cách hai người này chẳng giống nhau tí *Vì ai mà con người ta ra như thế? HẢ?* nào mặc dù gương mặt thì cũng khá giống..."

- Ah đồ ăn, có cả mẩu giấy... Anh ấy cũng chu đáo đấy chứ..._Cười cười.

Người cậu giờ vẫn còn đau nhức do di chứng của vụ kia. Dù vây nhưng cũng đã khá hơn nhiều. Cậu đứng dậy,nhìn quanh. "Chẹp! Có lẽ anh ấy đi học. Sao mà cái chỗ của tên Cá đó chẳng sao giờ sờ đến nhưng cũng vẫn cứ bừa bộn nhỉ?" Cậu quyết định ra tay nghĩa hiệp dọn luôn cái đống bề bộn của anh. *Ngoan quá, ngăn nắp quá*

- Ủa cái gì đây? Album ảnh? Xem nào. 1 tuổi... Chẹp đẹp quá, bé mà đã đẹp thế này rồi. 3 tuổi...ý đã bị sún rồi ...5 tuổi... Sao mà giống quá... 7 tuổi... là Haenie đúng là Haenie gì gì đó. Không thể sai được... Hóa ra tất cả chỉ là một người thôi sao???

Cậu bỗng thấy trái tim đập hụt mất 1 nhịp. Và tất cả các nhịp tim tiếp theo giờ cũng không còn vào đúng nhịp điệu.

- Thật hay quá! Hóa ra chỉ là cùng một người... Cậu cười hai má nóng bừng dù ở đây chẳng có ai.

Hạnh phúc!!

"Mình đang yêu chăng?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro