Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 tuần sau khi nhập học...

Cậu và anh giờ đã trở nên thân thiết hơn *nhanh dữ*.

- DongHae sunbae anh lấy cái quần nhóc của em phải không? Trả đây!!

- Ây da sáng anh dậy muộn vơ nhầm ý mờ. Mà em cũng hay thật từng tuổi này mà mặc quần nhóc in hình con khỉ là sao?

- Kệ em sunbae trả em đây - Cậu đỏ bừng cả mặt

- Nhưng anh đang mặc mà. Thôi cho anh luôn đi anh đền cho cái khác...

Thế là anh lúi húi quay vào *giả vờ* tìm tìm cái gì đó. Rồi:

- Tèn ten... Cho em quần nhóc in hình con cá nhá...

- Sun...sunbae là đồ cá ngốc!!! - Nói thì nói thế chứ 1 tay vẫn dựt lấy cái quần phi vô nhà tắm

- Ê ê cái con khỉ kia...Nói gì đó - Anh quát theo ...nhưng cười và trong nhà tắm 1 ai đó cũng đang tủm tỉm

Ở trường anh với cậu cũng gọi nhau bằng biệt danh.

- Khỉ con xuống căng tin với bọn anh - Anh gọi

- Cá sunbae chờ em chút

Trong căng tin cậu ngồi ăn với nhóm của anh. Rôm rả vui vẻ như chưa hề có vụ chạm mặt hôm trước. Đơn giản vì cậu là bạn cùng phòng với anh và ai cũng muốn moi từ cậu những thói quen cũng như tật xấu của anh. Ngay cả ông SiWon hôm trước hung hăng là thế giờ cũng ngồi yên một chỗ nghe cậu kể chuyện. Chỉ có ai kia tức nổ mắt không hiểu vì sao chỉ quan sát vài  lần mà cậu lại biết rõ như thế. Đôi khi không chịu đc anh còn lao vào bịt mồm cậu. Còn các đàn em thì quay ra nhìn anh ánh mắt như thể muốn nói.

- Thủ lĩnh! Chúng em biết hết rồi hehe...

Cậu vẫn vô tư thế mà không biết từ đằng xa có anh mắt tóe lửa đang nhìn cậu:

- Bình tĩnh đi Jenny chỉ là một thằng nhoc năm nhất thối THẰNG NHÓC đấy nhé nó không phải đối thủ của cậu đâu.

- Nhưng nó làm như thể nó hiểu Haenie lắm. Lại còn cứ bám lấy Haenie (Ai bám ai đây?)

- Tao thấy thằng bé dễ thương lắm. Rất hợp với Hae... Ái ui - Chưa kịp nói hết câu thì đã bị cô nàng tên Jenny cốc cho 1 cái đau điếng.

- Dám tranh Haenie với tao hả? Rồi mày sẽ biết... Cứ chờ đấy!!

Tiết thể dục không phải là lần đầu tiên.
Có ba lớp học cùng trên sân.

Trong phòng thay đồ.

Dù đã nói không phải là lần đầu nhưng có bao nhiêu con mắt trong cái phòng này thì có từng đấy con mắt gián vào người cậu theo dõi từng hành động của cậu. Cậu cởi áo để lộ thân hình mảnh mai vòng eo thon nhỏ đến siêu mẫu *nữ* còn phải ganh tị, nước da trắng ngần hai đầu nhũ bé bé hồng hồng đầy quyến rũ. Cậu thay quần đôi chân dài thon thon nõn nà không có lấy một sợi lông tơ. Xong! Cậu thản nhiên đi ra bỏ lại phía sau những cặp mắt tiếc nuối + thèm thuồng.

Nắng chiếu rọi lên gương mặt cậu cậu đã đẹp giờ còn đẹp hơn nữa khiến các nữ sinh chết đứ đừ kể cả cô nàng đanh đá Jenny và đám bạn cũng phải thừa nhận. Cậu là một chàng trai có vẻ đẹp kiểu baby boy còn nếu cậu là nữ cậu sẽ là đại mỹ nhân. Jenny thầm cảm ơn vì cậu không phải là con gái nếu không sẽ bất lợi cho cô ta rất nhiều.

Cậu chơi bóng rổ rất hăng mồ hôi mồ kê nhễ nhại ghi liền nhiều điểm huấn luyện viên cho cậu ra nghỉ xả hơi. Với lấy chai nước tu ừng ực, từng dòng nước nhẹ nhàng di chuyển trên cằm rồi đến cổ cậu. Các nữ sinh ngày càng quá khích rút điện thoại ra chụp lia lịa. Mặc kệ họ cạu ngồi phịch xuống ghế bỗng thấy dưới chân mình có cái gì đó.

- Hứ, DongHae sunbae...

- Ngồi yên, để anh buộc dây giày cho. Ngốc! Thử chạy chút nữa xem? Kiểu gì cũng ngã.

Cậu cúi xuống nhìn anh. Vô thức cậu chạm vào tóc anh. Anh ngẩng lên rồi đứng lên rồi cúi xuống sát mặt cậu.

- Nhìn gì thế???

- Có...có nhìn gì đâu. Sunbae tránh ra đi... Em còn vào sân... - Cậu lắp bắp.

Anh nhìn théo cậu cười "đáng yêu quá"

Ở một góc nào đó.

- A A A thật là nóng mắt quá đi

- Đừng nóng Jenny. Làm theo tớ. Hít vào thở ra hít vào...

- Rồi tớ sẽ cho con khỉ đó biết tay - Tiếp tục hít vào thở ra.

Một lúc sau. EunHyuk tự hỏi: "Không biết cái tên cá ngố đó đang làm gì??? Ủa đâu rồi ta...Àh kia đang lên xà. Chậc mồ hôi mồ kê thấy ghê mà cơ thể sunbae đó đẹp thật đàn ông thật đấy,gương mặt nữa đặc biệt là đôi mắt... Mà cái tên Lee Dong Hae sao quen quá..." Bốp quả bóng rổ to tướng lao với vận tốc... máy bay vào mặt cậu. "Ui cái đầu của tôi Áh máu mũi..."

- Này cậu có sao không?(nhìn mà không biết à?) mình xin lỗi!

- Ưm! Không sao.

Cậu đi vào nhà vệ sinh khống biết có người đang đi theo mình. Mà không phải là một người.

- EunHyuk ơi là EunHyuk nhìn hắn làm gì để ra nông nỗi này??? Ai da sao đau bụng thế này.
Cậu chui tọt vào buồng.

- Ớ. Lại hết rồi. Cái bụng này hư quá.

Cậu chưa kịp mở chốt cửa đi ra thì: ÀO!! Cậu được ai đó giúp tắm luôn.

- Yah???? - Cậu mở cửa chạy ra nhưng chẳng thấy ai cả.

- Ôi làm sao bây giờ? - Cậu đứng trước cửa phòng vệ sinh gào thét.

Đang lúng túng thì Cá xuất hiện. Anh nhìn cậu. Từ đầu đến chân rồi phá lên cười.

- Yah!!! Sunbae cười gì chứ?

- Xin lỗi anh ko cố ý đâu nhưng mà...em tắm, thì phải cởi đồ ra chứ ???

- Tại ai đó hất nước vào người chứ bộ. Mà sao sunbae lại...đừng bảo là...

- Này đừng có nghi ngờ linh tinh. Anh vừa vào thôi. Tại anh nghe nói em mải ngắm ai đó nên bị bóng hôn.

- Hứ.

- Thôi! Xin đừng dỗi mà ra đây anh cho mượn đồ.
................

Anh lấy cho cậu bộ quần áo thể dục của mình.

- Wow đồ của sunbae lớn ghê. Như cho voi mặc áh!!

- Nhiều lời! Ra đây xem nào.

- Áh!! Em tự làm được. - Cậu hét lên khi anh trà mạnh cái khăn bông lên đầu cậu.

- Yên nào.

Cậu ngồi yên cho anh làm "Con người này... Không lẽ mình thích anh rồi sao... Không thể nào? Tỉnh lại đi EunHyuk! Tỉnh lại..."
Có ai đó đang rất hỉ hả vì chơi được cậu 1 vố nhưng rồi tái mặt khi thấy anh dắt cậu ra ngoài trên người cậu mặc bộ đồ rộng thùng thình. Chẳng cần hỏi cũng biết của ai.
...............

- Các em tiết thể dục kết thúc.

- Chúng em chào thầy!

- Này - Jenny gọi một cô bé lớp EunHyuk ra gặp mình.

- Mày ngồi sau thằng EunHyuk phải không?

-Dạ.

- Trong giờ hãy ném cái này vào nó - Đưa cho cô bé những cục giấy được kết lại bằng nhiều tờ.

- Nhưng làm vậy cậu ấy sẽ đau lắm...

- Tao muốn nó đau. Hay mày muốn đau hộ nó - Jenny giở giọng đe dọa khiến cô bé chỉ bật được ra tiếng "Vâng" lí nhí.

Jenny là 1 đứa con gái khán nổi xinh đẹp nhà giàu và cũng là 1 đàn chị máu mặt. Nhưng cũng chỉ đám con gái biết với nhau. Trong mắt bọn con trai Jenny vẫn là 1 mẫu con gái dịu dàng lý tưởng. Cô nàng chính là cô em họ mà cả đời DongHae không muốn gặp lại. Khổ nỗi cô ta bám anh còn dai hơn đỉa đói *Thôi không quan tâm đến con người này nữa*

Trong giờ học

Ghi ghi chép chép.

-Ái ui

Quay đi quay lại không biết ai. Quay lên.
Bốp. Lại bồi thêm vài cú nữa.

Thật đau điếng. Cứ khi cậu đứng lên định thưa thầy giáo thì "cha" đó lại bắt cậu ngồi xuống lại còn vu cậu xả rác ra lớp *hic*. Đáng ra thì cô bé cũng chỉ định ném nhẹ thôi nếu như không có sự hiện diện hoành tráng của Jenny ngoài cửa.

Căng tin.

DongHae bảo là có 1 vụ cần giải quyết cậu cứ ăn trước rồi mọi người sẽ về. Dù cố nghĩ rằng mình không quan tâm nhưng thực chất cậu hơi buồn và cũng lo lo nữa.

Ụp

"Nước mì? Sợi mì? Một cái tô?" Cậu ngước lên nhìn kẻ vừa cho cậu thưởng thức nguyên cái tô mì ấy. Không phải 1 mà 2 4 5 đứa con gái nhìn cậu cười giả lả chế giễu.

- Ôi cậu bé dễ thương bị bỏ rơi!

- Sao em lại cho áo ăn mì thế ?

- Mày nghĩ có thể cướp DONGHAE của tao sao? - Jenny lại gần cậu và hỏi nhỏ.

- Của cô ư?? Thậm chí trong miệng anh ấy còn chẳng bao giờ có xuất hiện tên cô nữa là?? - Câu trả lời của cậu khiến cô ta cứng họng.

- VÔ SỈ - Cậu đứng dậy nói rõ to - Ăn mất cả ngon - Cậu rẽ đám người trước mặt đi như chưa có chuyện gì xảy ra.

- Khỉ con không ăn trưa àh??? - Anh cũng vừa đến cửa khi cậu bước ra.

Cậu không nói gì mà đi lướt qua anh. Cậu không muốn anh thấy gương mặt khó chịu của cậu lúc này. Anh ngơ ngác khi thấy cậu như vậy sau đó anh nhìn vào căng tin và dò xét...

-Opppaa!!!!!!! - Jenny vẫy tay gọi anh *trơ trẽn*. Anh lờ tịt coi như không biết lạnh lùng đi lấy phần của mình.

Dưới sân trường

- May mà có cái áo này dự phòng hok là tiêu rồi. Cậu tha thẩn dạo chơi ngắm nhìn những khóm hoa đào xinh xắn. "Nhanh thật đấy thế là sắp hết mùa hoa rồi"

Trên tầng

- Tức chết mất thôi. Bị cái thằng khỉ đó chửi còn bị oppa Haenie làm lơ - Jenny mặt đỏ phừng phừng khói bốc ra từ lỗ tai.

-Này Jenny Bên dưới kìa.

- Cái đồ chết tiệt. - Rút guốc định ném.
Rồi nàng ta dừng lại khi thấy một cô bạn bê cái giỏ giẻ lau bảng đi qua.

Lóe

"Đúng rồi! Việc gì phải hi sinh đôi guốc hàng hiệu vì nó chứ"

Lao đến dựt giỏ giẻ lau trên tay cô bạn kia và nhanh chóng trở về bên cửa sổ.

- Này thì dành Haenie với ta này. Chết nha cưng tặng thêm cho cưng cái giỏ hehehe...

Bên dưới

- Ngày hôm nay là cái ngày quái quỷ gì thế này? - Ầm ĩ ầm ĩ.

- Khỉ con lại làm sao thế? - Sao anh luôn xuất hiện đúng lúc thế nhỉ???

- Sao cái gì?? Không biết ko biết!! Sao hôm nay xui xẻo thế này - Ầm ĩ tập 2

- Thôi quay ra đây xem nào - Rút khăn tay lau lau - Bùng học với anh đi - Lấp lánh *mắt ý ạ*

- Hả???

- Bọn anh định đi ra khu vui chơi xả hơi một tý...

- Nhưng mà...

- Em chắc chưa bùng học bao giờ. Thử 1 lần đi thú vị lắm.

*Lấp lánh*

-...Được rồi nhưng em phải rửa mặt đã em ra chỗ vòi nước 1 tí.

-Ừ nhanh lên.

Bên trên

Đã tức nay càng tức hơn.

- Phải dùng biện pháp cuối cùng thối. - Rút điện thoại bấm bấm. - Này cưng chị có con mồi ngon lành cho cưng đây... Ngay trong trường thôi... Nó đang đi đến chỗ vòi nước ý... Xử ở đâu àh... Cái nhà kho sau trường có bao giờ có người bén mảng đến đâu... Làm tốt đi chị sẽ có thưởng... Chỉ đảm bảo mày sẽ hài lòng vs con mồi này mà!!

Cụp máy. Quay lại đám bạn.

- Giải tán thôi!
...............

"Anh là ai? Là ai để 1 đứa như mày lại đồng ý bùng học cùng anh. Mày điên thật rồi EunHyuk ạ..."

- Á. Các người là ai!? BỎ TÔI RA!!!... ƯM...

"Sao đi lâu thế nhỉ? phải tìm xem nào" - Lòng anh như có lửa đốt anh bắt dầu đi vòng ra phía sau.

- Này! Mày có thấy lần này Jenny xử bé EunHyuk hơi nặng không? - Câu nói phát ra từ đâu đó khiến anh lặng người.

- Dù gì thì cũng chỉ là một thằng con trai đâu cần phải làm quá như thế. Mà mấy cái thằng mà Jenny nhờ ấy chuyên ra săn những bé bầy bí nhưng EunHyuk để làm thịt đó.

- Tội nghiệp dù sao bé ý cũng đáng yêu lắm!

"Jenny??

Xử EunHyuk???

Mấy cái thằng đó???

chuyên ra săn những bé bầy bí như EunHyuk để làm thịt???

EunHyuk đang gặp nguy hiểm"

Anh bước thật nhanh đến nơi cuộc đối thoại diễn ra.

- EUNHYUK ĐANG Ở ĐÂU????

-.....

- TÔI HỎI EUNHYUK ĐÂU?CÁC NGƯỜI MUỐN CHẾT KHÔNG?

Tại nhà kho.

- DONGHAE CỨU EM... CỨU EM... - Cậu cũng chẳng hiểu vì sao thay vì thét gọi ba mẹ cậu lại kêu tên anh trong lúc này.

- Cứ kêu nữa đi. Không có ai cứu em đâu vào lớp hết rồi. Để anh giúp em cởi nốt chiếc quần này ra nhé hahhahaha...

Cậu bị vùi ngập trong những tiếng cười man rợ và bóng tối nơi nhà kho. Những bàn tay thô bạo ấy đang sờ soạng cơ thể bé nhỏ của cậu. Cảm thấy có bàn tay đang di chuyển xuống phía khóa quần. Cậu ra sức vùng vẫy và thét gào tên anh trong tuyệt vọng:

- DONGHAE... DONGHAE ƠI... CỨU EM VỚI...

Rầm!! Cửa nhà kho mở toang. Anh bước vào. Chết điếng khi thấy cậu bé của mình đang đau đớn gọi tên mình. Quây quanh cậu có đến 6, 7 thằng con trai. Cái áo sơ mi trên người cậu rách tả tơi. Kính của cậu nứt vỡ nằm lăn lóc 1 bên. Khuôn mặt thiên thần ướt đẫm nước mắt.

- DongHae... DongHae sunbae... Cuối cùng thì anh cũng đến cứu em... - Cậu lao đến bên anh bật khóc nức nở.

Anh ghì chặt lấy cậu. Anh nhìn những tên kia bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.

- Sun...Sunbae - Chúng hoảng loạn thực sự khi thấy anh như vậy.

- CÚT!!! CÚT HẾT CHO TAO!!!

- DẠ!

- Mà khoan! Có đúng là Jenny sai chúng mày làm chuyện này?? - Anh muốn xác thực anh không thể tin là em họ mình lại làm chuyện như vậy.

- Vvva...Vâng ạ...

- Tao biết rồi. Giờ thì biến đi trước khi tao điên lên!

Sau khi chúng bỏ đi hết anh. Cởi áo khoác của mình choàng lên người cậu, nhẹ nhàng để cậu ngồi xuống dựa vào tường. Khuôn mặt cậu lúc này vẫn toát lên sự sợ hãi.

- Em có sao không? Có bị thương ở đâu không??? Chúng đã làm gì em thế này?? - Giọng anh lạc đi như muốn khóc.

- Em không sao. Chúng chưa kịp làm gì em cả...vì anh đã đến rồi...anh đã đến... - Cậu lại gục vào lòng anh khóc nấc lên.

- Anh xin lỗi Hyukie!! Anh đã hứa sẽ bảo vệ em vậy mà... Anh xin lỗi! Không sao rồi! Có anh ở đây mọi chuyện qua hết rồi. Em đừng sợ...

Cậu cứ khóc khóc mãi cho đến khi mệt quá và thiếp đi. Cậu nói trong cơn mơ:
- DongHae... DongHae àh... Cám ơn...

Anh hôn nhẹ lên mái tóc cậu. Nhìn cậu ngủ thật đẹp anh lại nhớ đến cảnh tượng lúc đấy. Nếu cậu đang không rất sợ thì anh đã lao vào giết lũ bệnh hoạn đó rồi.

Điện thoại đổ chuông. Là HeeChul anh nhấc máy thật nhanh sợ cậu thức giấc.

- Alo. Cậu đang đâu đấy DongHae.

- Mình ko đi được đâu Chul àh. Cậu mua chút thức ăn mang qua ký túc xá cho mình nhé.

HeeChul không hiểu gì nhưng anh biết chắc là đã có chuyện. Mua vội ít đồ ăn nhanh cả nhóm đi về ký túc xá. Cả nhóm gặp DongHae bế cậu trên tay trước ký túc.

- Lên nhà rồi nói - DongHae bảo.

Trong  phòng

Anh lục tủ thay cho cậu cái áo rồi đặt cậu vào giường.

- Cậu làm gì Hyukie vậy? - Chul hỏi

- Không phải tớ. Bọn khác. Lũ chó ấy dám động vào Hyukie của tớ.

- Có sao không??

- Không. Tớ có đến kịp nhưng EunHyuk thì hoảng loạn thực sự. Khóc nhiều lắm!

- Cậu định thế nào?

- Tớ phải trừng phạt những kẻ đã gây ra chuyện này. Không thể tha thứ được. Các cậu hãy giúp tớ.
.............................

Bàn bạc xong.

- Đến trường thôi. - Anh bảo.
Cả nhóm đứng dậy anh đặt túi đồ ăn ở bên cạnh cậu không quên để lại mẩu giấy.

"Ngủ dậy thì ăn cho khoẻ nhé! Khỉ con!"
.....................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro