#3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

19 Tháng Sáu, 2018

----

Mới ăn được một nửa, Mạc Vịnh Hân đột nhiên đứng dậy nói là có văn kiện khẩn cấp cần phải về công ty ngay. Tuấn Chung Quốc chưa kịp nói gì đã thấy ghế ngồi cùng bát đĩa của Mạc Vịnh Hân trống trơn, rõ ràng xuất ăn của mình vẫn còn 2/3 thịt dê nữa chưa ăn tới, lại nhìn lão Đại mặt lạnh cũng chưa ăn xong, nhất định là Vịnh Hân tỷ phải đói lắm, có như thế mới ăn nhanh như vậy. Mà cái người mang giày cao gót vội vã rời đi kia đang rối rắm vô cùng. Lão Đại à, anh nhất định phải nắm chắc cơ hội này, tôi vì hạnh phúc của anh mà hi sinh món tráng miệng ngon lành a! Lão đại, tôi chúc anh thành công, tiểu nữ phải về đi ăn thêm cái gì đó mới được.

Mạc Vịnh Hân vừa rời đi, bàn ăn trong nháy mắt trở thành chiến trường im lặng, Tuấn Chung Quốc ngây ngốc nhìn Kim Tại Hưởng tự nhiên thấy vô cùng xấu hổ, vị đương sự còn lại lại hoàn toàn không ý thức được, hoàn toàn tự nhiên:

“Ăn đi, lát nữa đưa cậu đến công ty gần đây xem xét một chút.”

Gì? Chuyện gì đang diễn ra đây? Tại sao thanh âm của lão Đại mặt lạnh lại đột nhiên trở nên ôn nhu như vậy? Tuấn Chung Quốc lắc lắc đầu vứt bỏ mấy ý tưởng lung tung trong đầu, một lòng nhận mệnh tiếp tục chuyên tâm ăn cơm. Kim Tại Hưởng ngoài mặt thì bất động thanh sắc, nhưng trong lòng thì đang tủm tỉm cười thầm. Một bên chăm chú ăn cơm, một bên đối diện chăm chú đánh giá, tuy có hơi ngốc nhưng lại nhu thuận đáng yêu, khi ăn cơm còn thỉnh thoảng còn đưa lưỡi liếm đi nước tương dính trên khóe miệng, xem ra ngốc nghếch đến mức này đích thực không phải giả bộ. Có khi tháng này nên tăng lương cho Mạc Vịnh Hân mới được, người nhanh nhẹn như vậy muốn tìm cũng không phải dễ.

Ăn trưa xong, tâm tình của Kim Tại Hưởng thật tốt, mang theo bé thụ Tiểu Quốc chậm rãi tản bộ về công ty, bé thụ Tiểu Quốc dường như vẫn còn đôi chút sợ hãi y, phải như thế nào mới có thể thân cận hơn được?

“Nghe nói cậu nhờ người quen xin vào?”

Sau khi nói xong, Kim Tại Hưởng quay xuống nhìn thấy hai má cùng tai của Tuấn Chung Quốc dần đỏ ửng lên.

“Vâng, đúng vậy… Bởi vì thành tích học tập ở trường không quá xuất sắc, mẹ tôi lo lắng nếu không nhờ người giúp sẽ không xin được việc, cho nên mới…”

Thật sự là thẳng thắn đến mức đáng yêu, ừm, nếu về sau ở trên giường cũng thành thật như vậy thì tốt lắm. (móa ơi… chưa gì đã tính rước con nhà người ta lên giường).

“Ngài không cần lo lắng, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc.”

Thấy thủ trưởng sắc mặt vẫn không thay đổi Tuấn Chung Quốc cố gắng tỏ vẻ quyết tâm.

“Không quan trọng, chỉ cần cậu cố gắng học tập, tôi nhất định sẽ dạy cho cậu.”

Khụ, tiện thể dạy luôn kỹ xảo ở trên giường…. Mặc dù suy nghĩ trong lòng của hai người cách nhau hàng vạn dặm, nhưng cuộc nói chuyện ngắn ngủi lúc đó lại giống như mang hai con người xa lạ lại gần với nhau hơn. Kim Tại Hưởng tự nhiên đặt tay lên vai Tuấn Chung Quốc, nghiêng đầu đi một chút là có thể nhìn thấy lông mao thật nhỏ trên làn da, có điểm giống… trái mật đào, thật muốn cắn một ngụm.

“Ơ, ở gần công ty có starbucks a!”

Kim Tại Hưởng còn đang đắm chìm trong ảo tưởng đột nhiên trở về với thực tại.

“Ừ, thích sao?”

Sau đó âm thầm thở dài, cứ tiếp tục như vậy thì hình tượng mặt lạnh của mình làm sao mà giữ được.

“Vâng, buổi trưa tôi thích uống cái gì đó, mùa đông thì nóng ấm, mùa hè thì nước ép xoài mát lạnh.” (chém đấy)

Nhắc đến thứ mình thích Tuấn Chung Quốc cảm thấy thật vui vẻ, trong mắt không tự giác toát ra ánh nhìn long lanh.

“Không thích cà phê?”

Còn tưởng rằng tiểu hài tử thích cà phê của starbucks, kết quả lại là thích đồ ngọt.

“Cũng bình thường thôi, không hẳn là ghét, nhưng đối với cà phê tôi có chút mẫn cảm, khi uống vào sẽ bị hưng phấn quá mức. Chắc ngài thích cà phê lắm nhỉ?”

“Sao lại hỏi vậy?”

“Ừm…”

Tuấn Chung Quốc do dự một chút, lại có chút buồn rầu

“Những người có thân phận lớn như ngài thường thích cà phê mà.”

Xem ra đứa nhỏ này nhất định đã bị mấy tổng tài trong tiểu thuyết đầu độc.

“Cũng không thích lắm, thực ra tôi cảm thấy hồng trà vẫn tốt hơn.”

Cuối cùng Kim Tại Hưởng vẫn không nhẫn tâm nói thẳng, cho tiểu hài tử khờ dại này tưởng tưởng một chút cũng không phải là không thể.

---
End chap này đi, mần biến hóa 😆
Cứ góp ý nè ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro