Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Shortfic Hoonjion] : NGƯỜI TÌNH CỦA SÓI
Chương 2
Author: SadSky
#jionhoon #hawaiicouple #hoonjion
🌸+😡=💛
👉 Dòng cảnh báo SadSky xin nhắc lại một lần nữa, đây là Shortfic mà SadSky viết để luyện khả năng viết H(trong sáng dễ sợ hà), nên nội dung đề cập đến H 18+ gần như là xuyên suốt bộ truyện. Hơn nữa, đây là fic H của Hoonjion, chỉ có Jionhoon vào tập cuối truyện thôi(chương 4). NÊN BẠN NÀO DỊ ỨNG H CHI TIẾT, DỊ ỨNG HOONJION THÌ HÃY CHỈ ĐỌC BẢN CUT, TRÁNH TRƯỜNG HỢP TÒ MÒ ĐỌC BẤT CHẤP, SAU ĐÓ LẠI HOANG MANG .

👉Link bản full H cho #teamtrongsang :
https://sadsky0805.wordpress.com/2017/12/01/nguoi-tinh-cua-soi-chuong-2/

Password : Đây là tên của một bài hát đã vang lên ở Bar, nơi mà Jiwon phải đổ gục trước nét đẹp gợi cảm, ma mị của Hoony ở chương 1. (lưu ý password gồm 10 chữ cái,  chỉ viết hoa duy nhất 1 cái chữ đầu tiên. )
Gợi ý: Bài hát này do ca sĩ Ed Sheeran trình bày.  Tên bài hát bằng tiếng anh, lời được viết trên bìa chương 1, nội dung cũng nói về bar, chuyện ấy và tình yêu. Bạn nào quên có thể inbox page nha.

Còn đây là bản cắt cho team thật sự trong sáng, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ 👇:
.
.
.

Mọi thứ đang dần hiện ra mờ ảo trước mặt, từng tia sáng len lỏi khiến mắt tôi chớp liên tục cho đến khi quen dần.

Tôi tự hỏi mình đang ở đâu, nơi này là phòng của ai khi mọi thứ xung quanh chỉ phủ một màu trắng. Liếc sơ qua thì chỉ thấy mỗi chiếc giường, một chiếc tủ quần áo gần đó và một bàn trang điểm với đầy những loại mỹ phẩm ngổn ngang và những chai rượu đắt tiền.
Vội trở mình để ngồi bật dậy, nhưng bờ vai và cổ lại nhói lên khiến tôi phải nghiến răng rồi rên xiết vì đau.

À, tôi đã nhớ ra rồi, tôi đã bị em, một người con trai xinh đẹp kì lạ chiếm lấy rồi sau đó lại cắn xé nát vai và cổ tôi bằng hàm răng sắc nhọn, sau đó thì tôi không còn biết gì nữa.
Tôi phải cố gắng trở về nhà, tôi cần báo cảnh sát những gì đang xảy ra. Người con trai ấy là một tên sát nhân cuồng loạn, tôi sẽ khắc họa chân dung đó với cảnh sát để họ trừng phạt em.

Cơn đau ngày càng trở nên nhức nhói,  tôi ôm lấy vai mình thì phát hiện nó đã được băng bó cẩn thận.

Là ai? Ai đã cứu mạng tôi?

-Tỉnh rồi à? Jiwon, ngươi ngất cả hơn 1 ngày rồi đó.

Tôi giật bắn người,  giọng nói này là của em. Em đang đứng ngay cạnh mà tôi không hề cảm nhận được.

-Sunghoon, đây là đâu, em còn muốn gì nữa, em chưa giết tôi sao?

Tôi cố gắng nhổm dậy tìm cách thoát thân. Nhưng khi tay tôi chống xuống giường thì bờ vai nhói lên khiến tôi ngã xuống và té lăn ra sàn. Tôi lồm cồm bò dậy thì tự lúc nào em đã đứng bên cạnh rồi đạp thẳng vào ngực khiến tôi lần nữa bật ngửa. Dùng một bàn chân trần, em ấn mạnh xuống ngực tôi, còn mình thì đứng khoanh tay cùng  gương mặt lạnh lùng nhìn xuống với nửa con mắt.

-Jiwon, ai đã cho ngươi sợi dây chuyền?

Sợi dây chuyền?

Tôi hốt hoảng đưa tay sờ soạng lên cổ, hoàn toàn trống không.

-Chết tiệt, Kang Sunghoon, trả cho tôi sợi dây, không thì đừng trách.

Em quỳ xuống rồi ngồi hẳn lên người tôi. Mặt kề sát vào và trừng đôi mắt đầy vẻ tức giận khiến tôi hơi rùn mình:

-Jiwon, mức đợi chờ của ta có giới hạn, ta nhắc lại, ai cho ngươi sợi dây?

-Là ân nhân của tôi. Tôi phải trả lại cho người đó. Em không được phép lấy nó đi.

-Ân nhân? Hắn là ai?

-Tôi không cần thiết phải kể cho em. Muốn chiếm lấy nó thì em giết tôi trước...

Em đập thẳng đầu vào mặt tôi khi câu nói còn đang lấp lửng. Mắt tôi hoa lên.

-Jiwon, ta nói cho ngươi biết, hạng quèn như ngươi  ta giết dễ như trở bàn tay, nếu còn ngoan cố,ta sẽ xé xác ngươi làm trăm mảnh rồi sau sẽ đánh hơi sợi dây này và tìm ra kẻ đó và giết nó.

-Không, em không được giết Hoony, không được!

-Hoony? Đừng nói ngươi là...

Em giương đôi mắt mở to và bối rối nhìn tôi. Sau đó, em cắn môi và tự thì thầm tên tôi cả chục lần rồi như nhớ ra gì đó nên vội dùng một tay che lấy khuôn miệng đang mỉm cười một cách khó hiểu.

-Em cười gì chứ?

-Trái đất, thật sự... thật sự rất tròn. Jiwon, Eun Jiwon à! Đáng lẽ, ta phải nhớ ra nhóc con khi nhóc con xưng tên chứ.

-Ý em là sao, Sunghoon?

Tôi mãi gặng hỏi khi em vẫn ngước mặt lên trần nhà mà cười. Sau đó, em cúi xuống nhìn tôi, một nụ cười hiền lành ngự trên môi với ánh mắt trìu mến hệt như một người mà tôi đã cố gắng dần quên.

- Sói Hoony, không tuổi, vì anh chưa gặp em.

- Hoony... Hoony?

- ‘’ Vậy em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh, anh sẽ không cô đơn nữa vì anh có em. Em đợi anh’’.

-Hoony, em là....

-Phải. Eun Jiwon, cuối cùng, tôi đã gặp lại nhóc rồi.

Em ngồi dậy rồi đỡ tôi tiến đến chiếc giường khi tôi vẫn còn như bất động trước mọi điều đang diễn ra. Nhưng hơi thở của em đang kề sát khiến tôi thoáng giật mình.

-Jiwon à, nhóc lớn thật rồi. Ta thật sự đã không nhận ra nhóc. À, mà đã 18 năm trôi qua chứ ít gì.

-Em quả thật là Hoony?

-Phải. Tôi là Hoony, còn nhóc là Jiwon, kẻ duy nhất biết đuợc tên thân mật của tôi, kẻ giữ trong tay sợi dây chuyền quý báu và kẻ đã hứa rằng sẽ bên tôi.

-Không, em không phải...._Tôi gạt phắt tay em ra khiến em thoáng ngạc nhiên.

-Tại sao?

-Hoony của tôi là người lương thiện, là ân nhân. Còn em chỉ là kẻ muốn giết tôi. Hơn nữa, Hoony tính tới giờ cũng phải gần 40, vì khi tôi gặp thì nhìn anh ấy đã hơn 20 rồi. Còn em thì nhìn mặt cũng chỉ hơn 20. Nếu em là anh ta, tại sao em không già đi?

-Tôi chỉ ngẫu nhiên chọn một người trong bar, tôi đang phân vân là nên giả vờ là một tên ngoan hiền trước mặt nhóc hay một tay chơi để dụ dỗ cô gái nóng bỏng kia thì chính nhóc đã sấn đến ôm lấy tôi. Nên tôi đã quyết định nhóc là bữa ăn cho hôm đó, tôi không thể nhận ra nhóc sau 18 năm, nhóc đã không còn là một đứa trẻ có gương mặt bụ bẫm mà lại trở thành một người đàn ông từng trải,  còn nhóc đã quên mất gương mặt của tôi dù tôi chẳng thay đổi gì. Tôi đã sống hàng trăm năm với vẻ mặt này, tuổi thọ của tôi là thứ khó mà đong đếm nên đừng nói chuyện tuổi tác với tôi.

-Tôi tạm tin em là sự thật đi, em không hề biết già đi. Nhưng sao em không quay lại tìm tôi?

-Sau ngày hôm đó thì tôi bị một kẻ phát hiện ra khi tôi đang cắn xé một cái xác. Dù cố đuổi theo và kịp cắn đứt cổ họng hắn ngay bìa rừng  nhưng xui xẻo sao đám quản rừng chạy nhanh lại. Tôi đành phải bỏ trốn và biến khỏi khu vực đó mà không thể quay về. Sau khi mọi chuyện lắng xuống, tôi đã trở lại tìm nhóc nhưng gia đình nhóc không còn ở đó. Tôi đành lang thang và di cư từ chỗ này đến chỗ khác một cách vô định.

-Phải, gia đình tôi đã dọn đi sau 2 năm tính từ ngày ấy. Vậy nếu không nhờ sợi dây đó em đã giết tôi sao, em là thể loại gì vậy?Tôi đã làm hại gì em mà em ra tay tàn độc. Kẻ thủ ác như em mà lại...Ặc...

Tôi không thể nói thêm khi tay em bóp chặt lấy khuôn miệng tôi như muốn nghiền nó ra.

-Ta nói cho nhóc biết. Con sói này không có tình người đâu. Tôi đói thì tôi ăn chứ không cần phân biệt đó là kẻ tốt hay xấu. Tôi giữ lại mạng sống của nhóc chỉ vì tôi nhớ mãi câu nói trước lúc từ biệt. Còn nếu nhóc không thích sống thì ta sẽ ăn tươi nhóc tại đây.

-Thả tôi ra, tôi còn có công việc của mình. Giờ em đã có được thứ em muốn lấy lại rồi.

-Không được, nhóc biết mặt và nhà tôi rồi. Nhóc không thể bước chân ra khỏi đây. Nhóc dám làm trái ý thì đừng trách tôi không nể tình cũ. Khôn hồn mà ở lại đây.

-Không.. Tôi không...

Chưa dứt lời.. Một bờ môi nóng ấm bao phủ hoàn toàn lấy môi tôi, em đẩy tôi nằm ngã ra giường. Kề chiếc môi còn đang mơn trớn môi tôi, em khẽ nói:

-Ở đây đi nhóc, tôi không muốn phải giết nhóc!

Chết tiệt, đang lẽ tôi phải làm ầm ĩ lên chứ. Nhưng sau cái hôn nhẹ ấy tôi hoàn toàn bị rỗng não và lấp bấp những lí do tầm thường.

-Nhưng công việc, tiền bạc, mọi thứ của tôi.

-Bỏ hết đi, ở đây dọn dẹp nhà cửa, còn tiền bạc tôi lo. Tôi giàu lắm.

-Giàu?

-Tháng nào tôi cũng hiếp, giết, cướp ít nhất 2, 3 mạng người. Toàn mấy đối tượng tiểu thư, công tử như nhóc đó. Nên tiền bạc, thức ăn, nhóc không phải lo, ngoan ngoãn ở đây và thực hiện lời hứa là được.

-Giống như chó giữ nhà cho em hả? Đừng hòng!

-Hết cách rồi, làm chó hay làm mồi cho tôi?

-Tất nhiên là làm....

-... Chó.

-Em dám....

-Gọi tôi là anh đi nhóc. Tôi hơn nhóc mấy trăm tuổi chứ ít gì.

-Đừng hòng. Vẻ ngoài đó chỉ đáng làm em tôi thôi.

-Tôi nằm trên nhóc đêm trước còn gì! Ai nằm trên là anh.

-Em còn dám nói...

Em cắt ngang lời tôi bằng cách cất giọng cười ngạo nghễ và cứ hục hặc mãi trên ngực tôi, khiến vai và những vết thương toàn thân ngày càng nhức nhói. Nhưng tôi lại không dám than vãn lời nào. Có lẽ dù rất căm tức em, nhưng nụ cười đẹp như ngàn ánh nắng ấy là thứ tôi không muốn nó phải dừng lại.

Tôi hiểu rằng vào đêm ấy, tôi đã chính thức say đắm em trong giai điệu Shape Of You. Tôi mê mẫn em, không nỡ mắng nặng lời khi em khiến tôi đau đớn để thoả mãn chính mình dù lúc ấy chưa biết em là người tôi đã đợi chờ, mơ mộng thuở bé. Và giờ biết sự thật rồi, tôi lại càng yếu mềm trước em hơn, dù những vết cắn, vết sướt còn rỉ máu, hình ảnh em vồ lấy và nuốt gọn mảnh thịt nhỏ nơi bả vai cùng hàm răng sắc nhọn đựơc nhuộm đỏ bởi máu của tôi, hay hình ảnh đôi tai và cái đuôi ngoe ngoảy của em vẫn hiện lên trong đầu.

Người con trai xinh đẹp hiền lành mà tôi đợi chờ lại chính là vỏ bọc của một con sói thật sự, chuyên  giết và ăn thịt người như một điều tất yếu phải làm.
Sao tôi có thể sống chung với một người như thế. Hơn nữa, tại sao em lại giữ tôi ở lại mà không giết tôi đi, vì em muốn tôi thực hiện lời hứa sao? Gương mặt gợi cảm của em đủ khiến hàng vạn người con gái lẫn đàn ông có thể quỳ mọt xuống chân để xin được gần em, thì tôi cũng chẳng là gì để em cần bên cạnh.

Hoony ơi, anh, à không, em thật ra đang muốn gì ?
.
.
.
Ở chung với một người lạ quả thật là không dễ dàng, tính tôi vốn bay nhảy thích đi đây đi đó, nhưng giờ lại phải sống như bị giam lỏng, tôi ngột ngạt đến mức phát điên.

Đôi khi, muốn bỏ trốn ra khỏi nơi quái quỉ buồn tẻ này, tôi lợi dụng lúc em ngủ say để lẩn trốn đi. Nhưng với thính giác vô cùng nhạy, hai tai liền mọc ra rồi vểnh lên ngay khi nghe tiếng động lạ, nên tôi luôn bị em nắm lấy cổ áo lôi vào nhà rồi cho ăn mấy quả đấm, hoặc cả gương mặt đẹp đẽ bị đập mạnh xuống sàn toé máu, còn cơ thể thì bị đè bẹp dưới mông em. Sau đó, em lại lấy bông băng thuốc đỏ chấm chấm vào những vết thương ngày càng nhiều trên người tôi thật tử tế trong khi đôi mắt luôn to tròn ngây thơ vô tội với một giai điệu dịu dàng nào đó từ miệng em vang lên.

Tôi chuyển sang chế độ chờ, ý định bỏ trốn khi em ra ngoài luôn nhe nhóm trong đầu. Nhưng khi em không có ở nhà, thật xấu hổ nhưng tôi đã bị em xích lại ở chân mặc tôi gào thét vào tai. Sau đó, tôi  tuyệt thực như một đứa trẻ rồi doạ sẽ cắn lưỡi tự tử nếu em đối xử với tôi như thế thì em cười nhạt mà bảo rằng ‘’ Ừ nhóc chết, thì ta lại một mình. Thế thôi!’’

Nghe câu đó, chẳng hiểu sao tôi chẳng còn tâm trí đâu mà tự tử. Tôi tự hỏi bản thân từ khi nào mà tôi lại giỏi sống nhục như thế này. Chỉ vì một câu nói của em, lòng tự trọng ư? Tôi dẹp sạch.

Một ngày đẹp trời, em yêu cầu tôi đi shopping cùng. Ngẫm sẽ nhân cơ hội nào đó mà thoát khỏi em, nhưng em kiếm đâu ra chiếc còng số 8, thế là tay em và tay tôi cứ dính lấy nhau mãi thôi. Chúng tôi sánh bước cùng nhau khi xung quanh là bao nhiêu con mắt của những cô gái đẹp dõi theo. Chính em, một người thật rực rỡ đã khiến tôi sáng lấp lánh theo. Tôi bỗng mỉm cười như vô cùng tự hào một điều gì đó.

Hôm ấy, trong nhà, nay đã có thêm một chiếc tủ lạnh với đầy thức ăn và một tủ quần áo mới chứa toàn đồ hiệu mà size chắc chắn không phải của em, thêm cả chiếc TV loại mới nhất, em bảo em không cần nó, nhưng loài người lại thích xem TV.
Không lẽ là mua cho tôi sao?

-Tôi đâu có được đi đâu mà sao em mua nhiều đồ cho tôi vậy?

-Ở nhà phải sach, quần áo cũng phải đẹp, ta ghét ở chung với mấy kẻ bẩn bẩn lắm, nhóc à. Gần cả tuần nay, nhóc cứ tắm rồi mặc đi mặc lại có một bộ đồ đó.

Chợt mỉm cười, tôi thấy mình đang hạnh phúc đến lạ.

Về thức ăn, tôi chẳng bao giờ thấy em ăn cùng. Tôi luôn tự nấu rồi ăn lủi thủi một mình một góc nhà, còn em thì ngồi trên giường bật TV lên xem mà cứ ngáp dài ngáp ngắn vì chẳng hứng thú, nhưng mỗi lần nghe có tiếng gì lạ ở TV phát ra là hai cái tai sói tự nhiên mọc dài ra dựng đứng lên để nghe ngóng và dần chìm xuống sau 4,5 giây một cách thật dễ thương, lâu lâu em cũng ngó qua tôi để quan sát xem tôi có gặp khó khăn gì trong việc gấp thức ăn không vì một bên vai tôi vẫn còn đau, tôi vội cúi mặt xuống, vờ như không quen biết gì nhưng lại tủm tỉm cười một mình hệt tên ngốc. Đôi lúc có mời, thì em bảo, em không muốn ăn thức ăn của con người, chỉ uống được thức uống nhưng kiểu chỉ là để đỡ khát, cho vui, bớt nhạt miệng chứ không thể thay thế được máu và thịt người sống, thế mà không hiểu sao rượu lại có khả năng làm em say.
Lúc trước thì dễ dàng, nhưng giờ mỗi lần kiếm mồi hơi khó, nên em chỉ có thể có được thức ăn đúng chuẩn 2,3 lần vào mỗi tháng. Em nhịn đói khá giỏi, có lẽ đó nên em gầy tong teo.

-Sao không tập ăn thịt bò sống đó, cần gì ăn thịt người.

-Tôi đã thử và gần như nôn ra toàn bộ, cơ thể không thể hấp thụ nên càng khiến sức khoẻ tôi tồi tệ hơn, còn nữa, tôi không thể trở lại hình hài người khi tôi muốn nếu không uống máu. Mà nếu ăn bò, lỡ tôi trở thành nửa bò nửa sói thì chết mất. _Em nở nụ cười trêu ghẹo.

-Em muốn ở trong hình hài đẹp đẽ này thôi à?

-Tất nhiên rồi, tôi rất yêu hình dáng này, nhưng không phải chỉ vì thế đâu, ba tôi bảo nếu không ăn thịt người tươi thì... tôi còn mất hết sức mạnh phi thường lẫn tuổi thọ gần như vô hạn, còn không uống máu thì ngoài việc tôi không thể giữ dáng hình người mà còn yếu đi và chết dần trong khô héo. Trong khi tôi yêu đời lắm.

-Vậy đói quá thì có ăn luôn tôi không đó?

-Với nhóc thì không. Vì 18 năm trước tôi đã quyết định tha cho nhóc, nên giờ cũng vậy, tôi hứa đó, Hoony này đã hứa là làm, dù phải chết.

-Vậy tôi có thể thờ phào nhẹ nhõm rồi.

-Tuy nhiên cũng ko nên tin quá, vì khi đói đến mất ý thức ‘’ người’’ thì .. tôi sợ tôi không điều khiển được mình.

-Vậy em có bao giờ...

-Rồi! Nạn nhân là mẹ tôi, mẹ tôi là người. Khi ba tôi vì áp lực mà tự sát, từ đó, không ai cho tôi thịt nữa .Trong cợn đói, tôi đã xé xác bà ấy, ăn trọn lấy và bỏ đi. Bắt đầu khi ấy,  tôi tự kiếm thức ăn.

Sau câu nói lạnh gáy đó, em mỉm cười dửng dưng và nhìn vào đôi mắt tôi, khiến tôi thoáng rùn mình. Không lẽ, trong trái tim em quả thật không có tình người sao, Hoony.

4 tháng trôi qua, tôi dần quen với việc mỗi sáng mở mắt ra sẽ thấy gương mặt xinh đẹp của em kề bên, tóc em nhiều nên nó cứ xù lên như bị boom nổ trúng, em ngái ngủ ngồi dậy vuốt lại tóc thì nó lại chẻ ra hai bên như chiếc nơ khiến em bực bội vò nó xù như tổ quạ, tôi phì cười, em trừng mắt rồi lao đến vò tóc tôi rối mem.

-Cười nè, cười nè!

Sau đó là trận chiến gối kịch liệt, khi ngừng lại thì một đống bông gối bị rơi ra. Em bảo, sống chung với tôi tốn tiền gối chết được, nhưng em vui, thế nên có lần em vác cả mấy chục cái gối về với nụ cười thật tươi trên mặt.

Tôi vẫn thường đắm đuối nhìn lưỡi em liếm quanh mép môi dù nó chẳng có dấu hiện khô đi rồi ngơ ngẩn ra. Nhìn mãi một cảnh được thực hiện cả ngàn lần trong ngày, thế là thói quen đó từ em lây sang tôi, từ lúc nào nhìn em liếm môi tôi cũng tự động cắn cắn môi mình. Tôi nhìn vào gương và áp dụng thử xem mặt mình thế nào lúc đó, con mẹ nó, em liếm môi gợi tình bao nhiêu thì nhìn tôi ‘’ bệnh bệnh’’ bấy nhiêu, thế là tôi từ bỏ thói quen.

Tôi luôn muốn nghe giọng nói ngọt ngào khi bâng vơ hỏi tôi những câu hỏi nhàm chán hay  lúc em ngồi hào hứng nghe tôi kể chuyện kinh dị, chuyện khoa học lẫn chuyện tầm phàm, lúc đó nhìn em đáng yêu đến lạ.

-Hoony, em có yêu ai chưa?

-Yêu là gì vậy nhóc?

-Là cảm giác em muốn bên người ấy cả ngày, là cảm giác em muốn che chở, chăm sóc, sẵn sàng hi sinh cho người ấy, muốn quyện lấy  nhau và ghen tuông khi người đó có ai khác, và cũng tự đau khổ dằn vặt khi làm điều gì đó sau lưng người ta, đại loại là vậy.

-Thế à? Tôi chưa từng.

Tôi nghe lòng chùng xuống vì câu trả lời dường như không giống như mong đợi trong lòng, nhưng thôi, vì em làm gì có tình người mà yêu thương.

-Sao vậy?

Tôi không trả lời, chỉ chầm chậm nắm lấy bàn tay trắng gầy gò nhỏ bé với từng đợt sóng tình cuộn dâng trong lòng, còn em hơi thoáng giật mình, rồi sau đó lại mỉm cười một cách vô tư.

Cảm giác này, sao mãi âm ĩ không thôi.

Theo như những gì tôi thấy, cứ mỗi tháng em lại hay đi đêm vài lần, bỏ tôi ngồi co ro ở nhà với sợi dây xích nơi cổ chân. Tôi luôn tự hỏi em đang làm gì lúc đó, dù chỉ thiếu vắng em chỉ vài giờ, nhưng   tôi thật không quen với cảm giác này. Em ấy chắc chắn đang có buổi tiệc nhục dục ngon lành, đang nếm những vị rượu cay nồng. Liệu em có đang vòng tay ôm lấy một kẻ nào đó, hay lả lướt chiếc lưỡi ẩm ướt lên đôi môi của mình lẫn ánh mắt đưa đẩy khiến bao cô gái, đàn ông gì cũng phải ngất ngây giống như ngày tôi gặp lại em.

Tôi không muốn suy nghĩ điều ấy nên cố nằm xuống giường để ngủ nhưng mắt luôn mở to trăn trở. Tôi vò đầu, bức tóc rồi lăn qua lại khi trong tiềm thức luôn hiện lên viễn cảnh làn da trắng mịn màng đang lắm tấm mồ hôi của em trên người ai đó giữa  tiếng rên rĩ, âm thanh va chạm gợi dục. Tim tôi nhói đau, tay bấu chặt lấy lòng ngực và cắn lấy môi mình.

Khốn nạn, sao em về trễ đến thế này cơ chứ?

Lần nào về thì vẻ mặt em cũng thật vui vẻ ,miệng huýt sáo bay nhảy, hào hứng khi lấp đầy được bụng. Còn nữa, mùi rượu luôn nồng nặc từ em toát ra xông vào mũi tôi khi em đến gần tháo xích. Vị mặn đắng lan tràn ra đầu lưỡi tôi.

-Hoony à, em lại vừa đi săn sao?

-Tất nhiên, tôi kiếm được rất nhiều tiền luôn đó. Ví dày cộm.

Có gì đó cay cay nơi đầu mũi, tôi khó khăn hỏi khẽ:

- Em lại dụ dỗ, ngủ, rồi ăn tươi người ta à?

-Tất nhiên. _Em đáp lời khi tay cầm chìa khoá mở xích ra khỏi chân tôi. Sau đó, em nhẹ nhàng đặt nó vào một góc, còn tôi vẫn ngồi im lìm bó gối dưới chân giường.

-Em cũng làm tình với người ta cũng giống như lần với tôi sao?

-Sói hay người gì cũng cần giải quyết sinh lý mà.

Tôi bỗng phát điên khi nghe câu nói ấy. Có gì đó vô cùng tức tối trong đầu, lòng như lửa đốt, tôi đứng lên đá mạnh vào thành giường khiến nó dịch chuyển đôi chút.

-Nhóc lên cơn à?

Em lại mở nụ cười cùng đôi mắt to tròn của mình. Ở bất cứ trường hợp nào em cũng dửng dưng như thế. Tôi chạy đến nắm lấy bờ vai và dùng hết sức đẩy em vào tường. Nhưng dù có cố, cơ thể của em vẫn như dính chặt xuống nền, tôi không thể xê dịch em dù chỉ thoáng chốc nếu em cố ý bám chặt chân.

-Làm gì vậy, Jiwon? Muốn ăn đấm à?

-Giả bộ bị đẩy lùi giùm tôi không được hả? _Tôi vừa nghiến răng đẩy vừa nặn ra từng tiếng.

-Tại sao?

Sau câu hỏi đó,chẳng những em không lùi lại mà  em còn đẩy nhẹ ngực tôi khiến tôi ngã bật ngửa ra sau, sau đó em thì ngồi lên người tôi. Tôi ghét cái sức mạnh em đang sở hữu, tôi hoàn toàn chỉ là hạng tôm tép so với em.

Em cúi xuống, kề sát mặt vào tôi.

-Nhóc bị gì?

-Tại sao, tại sao em phải như thế với kẻ khác. Em đã hôn phải không, đã chạm vào mọi thứ của hắn phải không?

-Tất nhiên. Ai làm tình mà không hôn, không đụng chạm?

-Em... Con người em là thể loại gì thế,với ai em cũng làm thế được sao? Em không thấy kinh tởm...
Tôi đang gân cổ lên nói thì em bóp chặt lấy miệng tôi khiến nó muốn vỡ ra.

-Jiwon, Từ khi nào ta thành con người vậy? Chẳng phải chơi nhau là để sướng thôi sao? Ta đếch cần quan tâm đó là thằng chó nào. Ăn, uống, ngủ và làm tình. Nhu cầu của ta chỉ có thế thôi.

-Thế em giữ tôi bên cạnh làm gì, em có bao giờ hiểu cảm giác của tôi không?

-Hiểu gì?

-Tôi không thích, à không, tôi cực ghét em đi với người khác, tại sao em giữ tôi lại rồi em thoả mãn với kẻ chẳng phải là tôi.

-Ghen à nhóc?

-Phải. Tôi ghen. Chó má nó. Tôi ghen. Tôi ghen. Em hài lòng chưa?

Sau câu nói không biết xấu hổ, tôi  vội liếc sang hướng khác khi em đang há hốc miệng nhìn tôi. Nhưng đúng là tôi ghen, ghen chết đi được. Ghen lồng lộn vì kẻ đã tổn thương mình, vì kẻ khiến tôi phải đợi chờ, vì kẻ mà ngày xưa tôi gọi là người trong mộng và vì kẻ mà tôi u mê chỉ sau một thoáng nhìn trong bar. Tôi đã nhận ra tôi si mê em đến mức ngơ ngẩn như thằng ngốc khi nhìn em ngủ say mà quên mất việc suy nghĩ làm cách nào để trốn khỏi nơi này.

Thế mà em ấy chưa từng chú ý đến tôi thêm lần nào sau ngày em biết được tôi là thằng nhóc của 18 năm về trước đã từng được em cõng trên vai. Đôi lúc tôi uống rượu cùng em ở nhà. Hơi men và em khiến tôi rạo rực, tôi kề sát mặt mình vào em và liếm nhẹ lấy đôi môi gợi tình, nhưng sau đó, em lập tức ngừng uống và lên giường nằm ngủ, tôi cũng bỏ chai rượu một góc, nhẹ nhàng tiến đến, ngồi hẳn lên người em rồi cúi xuống hôn lên mặt và cổ em và sờ soạng như một thói quen khi say. Nhưng em lại dùng sức mạnh của mình đẩy tôi qua một bên và xoay ngừơi sang hướng khác .

-Này, nhóc muốn ta tự xử một mình sao? _Giọng nói của em cắt ngang dòng suy nghĩ trong tôi.

Lại cặp mắt to tròn đáng ghét đó, gương mặt gợi tình dụ dỗ tôi hôm nọ đâu rồi, em giỏi đùa với tôi như vậy sao? Tôi điên tiết vò bức mái tóc mình rồi cố xô em ra xa.

-Ta không thích làm một mình đâu. _Em lại cười.

-Trong cái nhà này đâu phải chỉ một mình em.

Tôi vội chụp lấy miệng mình. Thôi xong, ý gì thế này, sao tôi lại mở miệng nói một câu như van nài em lên giường cùng tôi. Tự lúc nào tôi đã ôm cái tư tưởng mong chờ để gần gũi với một người đồng giới.

-Ta không đụng vào nhóc nữa đâu.

-Tại sao? _Tôi vội hỏi dồn.

-Nhóc là một kí ức đẹp, tôi muốn giữ vẹn nguyên hình ảnh một cậu nhóc trong sáng ướt đẫm nước mắt tựa đầu vào vai tôi.

-Tôi đã 28 tuổi, tôi là một người đàn ông. Em hãy quên đi thằng nhóc khóc nhè ngày ấy đi.

-Nhưng nhóc cũng chẳng thích đàn ông.

-Phải. Tôi thích đàn bà. Nhưng giờ tôi chỉ được phép ở đây thì đàn bà kiếm đâu ra_Tôi lúng túng vớ đại lý do.

-Tôi không giỏi việc cưng nựng ai đâu. Nếu nhóc cần giải quyết. Ta sẽ bắt cóc vài con đàn bà cho nhóc thoả mãn, sau đó ta ăn chúng. Okey?

Em nháy mắt khiến tôi mốt bốc cháy đầu mình. Hoony. Em ngốc đến thế sao?

-Mẹ nó, tôi không cần con đàn bà nào, quan trọng là tôi không thể chịu đựng được cảnh em ngủ với người khác. Nên chẳng thà tôi ép mình mà chấp nhận để em thoả mãn bản thân. Tôi không cần đạt gì cả nên khỏi bận tâm vụ cưng nựng. Hãy sử dụng tôi như công cụ mà em cần.

Tôi giơ cả hai cánh tay  choàng lấy cổ em, dùng hết sức ghì chặt mặt em kề mình rồi mút mạnh lấy môi em. Em thoáng mỉm cười rồi chủ động hoà nụ hôn cùng tôi.  Trong người bỗng trào dâng một cảm giác mà ai cũng hiểu, tôi lập tức luồn cánh tay mình vào áo em để xoa lên tấm lưng mịn màng.
Chết tiệt, tôi đang cố kích thích một người đàn ông. Nhưng tôi điên vì em rồi, Hoony.

Khi tôi đang mê mẩn đắm chìm vào nụ hôn ẩm ướt thì em ngừng lại.

-Nhóc à, thật sự, ta không muốn làm nhóc tổn thương nữa đâu.

-Mẹ kiếp, em đuối sức sau khi chơi thằng khác phải không? Hoá ra em ''yếu'' như vậy hả.

Sau câu nói chế giễu, em ngồi dậy và dùng một tay nắm lấy tóc tôi kéo lên rồi dộng lại xuống nền khiến tôi muốn hoa cả mắt.

-Đuối mẹ gì, Eun Jiwon,  nhớ là chính nhóc tuyên chiến với ta. Ta sẽ hành nhóc ra bã. Thằng oắt con.
.
.

(Đoạn H đã cắt)
.
.

Cả hai đều thở dốc mệt nhoài. Em nằm gọn bé nhỏ trong lòng tựa như một con thỏ con khi hơi thở phà vào mặt tôi cùng trái tim vẫn đập liên hồi.

Ôm chặt lấy em vào lòng, sau đó, tôi nâng mặt em lên và mút lấy đôi môi thấm đẫm nước bọt, bóp lấy khuôn miệng ấy để nó mở to ra rồi tôi bắt đầu đẩy lưỡi mình sâu trong đó. Cơ thể trở nên bức rức đến tận cùng vì không thoả mãn mình biết bao ngày, nay nhìn vào gương mặt đê mê, sự va chạm dưới cơ thể quằn quại ấy khiến tôi gần như phát điên.
Tôi liền xoay người và lật em lại rồi đè lên người em, liếm lấy nước bọt từ miệng em chảy ra và quyện chúng vào nụ hôn sâu.

Em vẫn mệt mỏi và nhắm nghiền mắt.

Gương mặt này, đôi môi này, mùi hương này.
Mẹ kiếp. Tôi không thể ngừng lại mất rồi. Tôi cũng muốn có em, tận hưởng hương vị thăng hoa và uống cạn hương tình của em.

Vùi đầu vào cơ thể ấy, tôi liếm khắp chiếc cổ trắng ngần rồi liếm dần xuống đầu ngực của em và cắn nhẹ nơi đó, còn tay thì lần mò đến phía sau của em. Nhưng sau đó, em lập tức nắm lấy tay tôi ngăn lại.

-Jiwon, nhóc ko được phép đâu.

-Gì cơ?

-Không ai được quyền làm điều đó, nhóc hiểu chứ.

-Tại sao? _Tôi gần như không thể tin những gì em đang nói

-Nếu nhóc thích, mai ta bắt mấy con đàn bà đẹp cho nhóc.

-Chết tiệt, Kang Sunghoon. Em nói con mẹ gì thế?

Tôi ôm chầm và ghì em xuống để mút lấy bờ môi đang thốt ra những câu từ dửng dưng khi tay tôi vội chạm vào ngực em ve vã rồi nhanh chóng vuốt ngược về tấm lưng trần. Nhưng em đã ngồi dậy, dùng một chân đá tôi bổ nhào xuống nền, sau đó từ tốn mặc lại áo cho chính bản thân mình mà mặc kệ gương mặt còn ngơ ngác của tôi.

-Nhóc là đồ chơi, là công cụ của tôi. Còn tôi không có nhiệm vụ để cho nhóc thoả mãn. Thích thì tôi cho nhóc vài kẻ cho nhóc chơi đùa vào đêm mai. Nhóc hay ai khác cũng đừng hòng chạm được vào tôi.

Em giương đôi mắt lạnh lùng nhìn tôi với nụ cười nửa miệng.

Chết tiệt, Hoony , em là cái kiểu quái quỷ gì thế kia?

👉Preview chương 3:
Có một chút nhạy cảm + cảnh bạo lực, máu me.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro