Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Shortfic Hoonjion] NGƯỜI TÌNH CỦA SÓI
Chương 3
Author : SadSky
🌸+😡=💛
👉 Chap này trong sáng nên SadSky không up link trên WordPress. 😂
#jionhoon #hawaiicouple #hoonjion
.........
.
.
.
Đêm đó, tôi chủ động ngủ dưới sàn, nhưng nửa khuya em đã nắm cổ tôi xách lên và nằm đè trên người để tôi không lén rời khỏi giường nữa. Cả đêm dài, tôi chỉ ngắm nhìn mãi vào gương mặt say giấc của em đang được soi rọi bởi ánh trăng ngoài cửa sổ, lòng phiền muộn ngỗn ngang.

Người con trai xinh đẹp này luôn làm tổn thương tôi, chẳng bao giờ hiểu tôi muốn gì và luôn lạnh lùng mọi lúc dẫu tôi có phản ứng như thế nào đi nữa. Em học con người cách cười để dụ dỗ con mồi, nhưng em lại không học cách khóc, cách đau lẫn cách để yêu thương. Bởi thế, tôi là người phải gánh lấy mọi thứ khi đã lỡ thầm yêu, thầm ghen tuông khi em cùng người khác.

Tôi vuốt nhẹ mái tóc màu quả đào bồng bềnh mềm mượt phủ trên lớp da trắng đến mức tái xanh dưới ánh trăng vàng mờ ảo, nhưng lập tức, em liền mở mắt ra và tỏ vẻ nghi ngờ khiến tôi phải ngừng lại.
Hoony à, em quá nhanh nhạy trong mọi việc, nên dù chỉ một hành động yêu thương nhỏ nhoi, tôi vẫn không thể lén dành cho em.

Hôm sau, đúng như lời hứa. Em dẫn hai con mồi xinh đẹp về và nháy mắt với tôi. Hai người phụ nữ ấy cứ nghĩ chỉ là một đêm vui bình thường nên ngoan ngoãn ôm chầm lấy người đàn ông trước mặt,nhưng tôi cự tuyệt và kéo em ra một góc để nói nhỏ rằng tôi không hứng thú.

Thật tình, tôi giờ chỉ muốn có em thôi, thế mà em chẳng hiểu gì cả nên cứ chặc lưỡi trong tiếc nuối:

-Nhưng lỡ dẫn về rồi, tôi chọn hàng ngon cho nhóc đó.

-Tôi không có hứng thú đâu, em thả họ ra đi.

-Hết đường cho họ rồi, dù gì cũng phải giết. Nhưng nhóc không dùng thì để đó cho tôi. Đêm nay cho nhóc nghỉ ngơi đó.

-Hả, ý em là sao?

-Tôi sẽ chơi đùa với họ đôi chút, nhóc ngồi nhìn cũng được. Thấy vui thì nhập cuộc.

-Con mẹ nó, em nói cái gì vậy Hoony, em làm tình luôn với đàn bà sao?

-Tất nhiên, tôi là đàn ông mà.

-Vậy tại sao hôm đó em chọn tôi.

-Ai đẹp với giàu thì tôi chọn thôi. Vả lại nhóc là người ham hố ôm tôi trước.

Sau khi dứt lời, em dửng dưng quay ngoắc đi và tiến lại gần họ. Như có gì thôi thúc, tôi vội ôm lấy em.

-Hoony, đừng mà em!

-Lâu lâu đổi vị cũng ngon đó nhóc!

Câu nói của em khiến tôi điếng người rồi thầm mỉm cười đắng cay vì hiểu rằng đối với em thì tôi hay những người khác cũng chỉ là thứ để vui vẻ. Em hoàn toàn không kể đến cảm nghĩ của bạn tình và cũng ko màng họ là ai. Còn tôi thì mãi chỉ là thằng khờ, chỉ là một kẻ ngốc.

Tôi buông tay, ngồi bệch xuống góc nhà. Nhưng tâm trí như đang sợ điều gì đó nên tôi vội quay mặt vào trong khi em tiến về phía họ, rồi tự hỏi chính bản thân từ lúc nào mà mình lại trở nên nhu nhược đến thế này. Tôi đã từng rất kiên cường mạnh mẽ, đã từng làm chủ bao người, nhưng sao tôi lại vô dụng trước em đến mức không dám nói rằng: Hoony à, em chỉ là của riêng tôi.

Sức mạnh không tưởng, nét lạnh nhạt vô tâm, sự bạo tàn dữ dội trong em khiến tôi dần trở nên bé nhỏ, lòng tự trọng bị em giẫm đạp đến mức nát tan và dần mất đi mà không để lại một vết tích gì. Tôi đã mặc sức để em điều khiển mọi thứ của mình. Cả đời này, không lẽ tôi phải dính lấy em rồi nhìn em hết bên tôi lại bên người khác.

Hoony, em biết cách dày vò một kẻ yêu em tha thiết, để rồi hắn có lẽ sẽ phải phát điên nếu tiếp tục chịu đựng thế này.

Khốn nạn!

Tôi nghe tiếng thì thầm đầy những lời tục tiễu, tiếng thở của ba người ấy và tiếng ẩm ướt khi môi họ đang quấn lấy nhau, tiếng khoá quần của ai đó đang kéo xuống và giọng một người con gái đang rên rĩ nhẹ. Những điều ấy khiến tôi nếm được vị mặn đắng ngay trong miệng mình , nơi đầu lưỡi bắt đầu tê đi khi tai tôi nghe thêm hàng loạt âm thanh sột soạt như tiếng em cởi chiếc áo trắng ưa thích.

-Sunghoon, anh thật đẹp.

-Đúng rồi, hôn em đi anh.

Con mẹ nó, họ đã đến mức này rồi. Kang Sunghoon, em giỡn mặt tôi sao? Em coi thằng này là gì? Khốn kiếp!

Không thể kiềm chế, tôi đứng lên đấm mạnh vào tường và vội xoay người lại, em đang điên đảo mút lấy bờ môi còn đầy những vết son khi hai tay bóp chặt ngực người đó, còn cô gái kia đang chuẩn bị vùi mặt mình vào thân dưới của em.

-DỪNG LẠI NGAY! HOONY, EM...

Tôi gào lên khiến cả ba giật mình. Em ngước sang nhìn tôi thoáng chốc với đôi mắt dửng dưng rồi tiếp tục đưa tay mân mê người con gái ấy. Liếm nhẹ lên bờ môi của cô ta, em cất giọng hỏi mà không cần đưa mắt nhìn tôi:

-Sao vậy nhóc?

Tôi cười khẩy mà trong lòng như muốn thiêu trụi những gì đang diễn ra trước mặt. Sau đó, tôi liền tia ánh mắt rực lửa vào hai con đàn bà đang lả lơi trên giường khiến họ im thin thít.

-Nhóc, tôi làm ồn sao?

-Giết họ đi! _Tôi thì thầm.

-Sao cơ?

-Mẹ kiếp, giết hết chúng đi!

Sau câu thét của tôi, hai người con gái đó run lên và vội mặc lại áo.

-Tôi chưa xong việc cơ mà. Giết chi sớm.

Xong việc? Chó đẻ thật, em chỉ là một kẻ dâm loạn như thế à!

Tôi nhanh chóng tiến đến để cúi xuống ôm chầm lấy em, kề miệng mình rồi cắn mạnh lấy chiếc môi hờ hững khiến em hét lên rồi tát thẳng vào mặt tôi.

-Nhóc điên sao? Môi tôi chảy máu rồi này.

- Kang Sunghoon. Em là của tôi. Tôi cấm em lên giường với kẻ khác. _ Tôi lắc vai và nhìn xoáy vào mắt em.

-Nhóc có quyền gì?

-Quyền của người tình, quyền của người đã đợi chờ em, quyền của người đã hứa sẽ không để em cô đơn thêm nữa. Em nghe rõ chưa?

Em cất giọng cười lanh lảnh sau câu nói đó.

-Ha ha... khá lắm, tôi thích câu trả lời này. Okey. Tôi sẽ lập tức giết chúng cho nhóc vui.

Hai cô gái ấy bắt đầu run sợ mà tháo chạy. Nhưng em đã di chuyển nhanh đến mức mắt người thường chẳng kịp nhìn thấy, rồi đứng trước mặt tôi với hai tay nắm lấy tóc của hai người. Họ quỳ mọt xuống liên tục khóc lóc van xin nhưng em vẫn mỉm cười trò chuyện cùng tôi.

-Chơi một trò nhỏ cho vui nào, nếu nhóc mở mắt ra và nhìn tôi giết chúng thì tôi sẽ hứa không làm tình với ai ngoài nhóc.

- Mở mắt ra mà nhìn em giết họ,  em đang đùa sao? Tôi là con người đó! Không...  Tôi không thể!

-Nhóc nãy yêu cầu tôi giết họ hùng hổ lắm cơ mà.

Mồ hôi tôi túa ra, cả cơ thể run lên và  cứng họng trước câu nói của em.

Phải, trong cơn ghen tức điên cuồng tôi đã mạnh miệng nói ra những lời lẽ ác nhân. Nhưng thật sự thì làm sao tôi có thể chịu đựng nổi cảnh một ai đó giết chết hai mạng người, rồi lại ăn sống họ.

Hai người phụ nữ này.... thậm chí em không cần ăn mồi vào đêm nay, nhưng chỉ vì sợ tôi thiếu thốn mà em dẫn họ về. Thế chẳng phải tôi là nguyên nhân cái chết của họ hay sao.

Không! Tôi không phải kẻ giết người.

-Hoony, tôi xin lỗi, là tôi nóng giận nên...

Tôi cố nài nỉ trước khuôn mặt lạnh băng của em khi tiếng than khóc của hai người họ vang lên càng to hơn và liên tục chấp tay cầu xin em và tôi tha mạng.

-Xin tha cho tôi, con tôi còn ở nhà. Tôi chỉ lỡ dại ...

Đôi mắt họ khẩn thiết van lạy. Nhưng em thì chẳng đối hoài mà cứ nhìn vào tôi với nét vô cảm thường ngày.

-Hoony, Hoony à.... Cô ta có con nhỏ.

-Con nhỏ? _Em nở nụ cười một bên.

-Phải, tôi xin em, đừng giết một bà mẹ trẻ, chỉ vì tôi ghen tuông nên thốt lên như thế.. Tôi không hề cố ý muốn em giết ai. _Tôi nắm lấy vai áo em.

-Jiwon à, đằng nào họ cũng  phải chết.

Sau khi dứt lời, em dùng một tay bóp chặt mặt cô ấy và giơ cao khiến cô ta phải đứng lên, sau đó em dùng hết sức đẩy mạnh cô ta vào vách. Đầu người đó va thẳng vô bức tường cứng nên chảy máu loang lỗ, cô ta ré to hơn bằng chất giọng cao chát chúa trong khi em luôn miệng phàn nàn:

-Mẹ kiếp, bẩn nhà rồi. Bởi vậy tôi không muốn xử lý ở nhà chút nào  nhưng vì chơi cá cược với nhóc mới có ngoại lệ này đó.

-Hoony, xin em tha cho người này đi mà!

Tôi nắm lấy tay áo em van xin. Nhưng lúc đó thì hình dạng nửa thú của em đã lộ rõ ra. Em hất tay áo ra khỏi tôi, kề mặt vào sát cô ta rồi lập tức ngoạm lấy cổ thật chặt bằng 4 chiếc nanh nhọn rồi xé mạnh ra. Chiếc cổ rách toạt với những tia máu văng đầy lên mặt em khi những động mạch đỏ ói bên trong vẫn còn đập liên tục.

Tôi gần như chết đứng, miệng há hốc với đôi mắt mở to như muốn rớt ra ngoài vì sốc. Cảnh tượng khủng khiếp đến mức tôi muốn bỏ chạy càng xa càng tốt nhưng chân tôi như đông cứng lại. Chưa dừng lại ở đó, em tiếp tục gặm lấy chiếc cổ ấy một lần nữa rồi giựt mạnh ra khiến đầu cô ta gần như lìa khỏi thân, nó lật ngược hẳn về sau khi đôi mắt cô ta vẫn còn mở to như đang nhìn chăm chú vào tôi khiến tôi té ngã ngửa ra sau vì sợ hãi.

Tiếng ré lên của cô gái còn lại ngày càng thảm thiết.
Đồng tử tôi mở to lên khi máu văng tứ phía ở góc tường trắng.... Cô ta co giật lên vài lần rồi xuôi đi. Tiếng la hét giờ chỉ còn lại một người.

Và...

Em tiếp tục nhìn vào gương mặt trắng bệch của cô gái còn lại.

Cô gái ấy, tôi phải cứu lấy!

Tôi cố nhào đến ôm lấy em để ngăn cản em tiếp tục xử tử người con gái kia.

-Hoony, cầu xin em hãy...

Chưa kịp dứt lời thì đã em ôm chầm lấy cô ta, một tay vòng qua eo và nhấn cô ta chìm vào nụ hôn sâu, tay còn lại đã nắm chặt lấy cổ rồi dùng 5 chiếc vuốt bấu sâu vô cuống họng và giựt mạnh khiến cổ họng đứt toạt ra khi cô ấy chưa kịp hét thêm tiếng nào. Nhanh như một thói quen, em vội cúi đầu xuống và uống cạn dòng máu từ cổ cô ta đang bắn ra thành tia, sau đó cắn lấy gò má và giựt đứt miếng thịt ấy ra ăn ngon lành.

Tôi thét lên, bật ngã ra phía sau lần nữa rồi dần lếch lùi cả cơ thể ra xa em.

Em đang ăn họ, những kẻ đã phải trả giá đắt vì lỡ choáng ngợp trước vẻ đẹp của tử thần. Nếu ngày đó không nhờ sợi dây, thì tôi cũng sẽ thành cái xác trơ xương với những thớ thịt nằm gọn trong khuôn hàm sắc nhọn ghê gớm ấy. Phải, không nhờ ngày ấy tôi đi lạc, thì chắc chắn rằng tôi đã không thể sống đến tận giờ này.

Tôi tự cào lên đầu mình, nước mắt tôi ứ ra đằng sau tấm lưng trần gợi cảm đang được phủ đỏ bởi những tia máu từ nạn nhân của em.

Tiếng la hét đã không còn, chỉ còn lại âm thanh của những mảnh thịt bị xé toạt và những dòng máu cứ thế mà loang rộng ra khắp sàn nhà.

Họ chết rồi! Tất cả, vì tôi, vì tôi....

Xoay người lại, em nhìn tôi với gương mặt đầy những vệt đỏ tanh tưởi, nụ cười tươi rói cùng đôi mắt mờ đục vô hồn. Ánh trăng mờ ảo hắt vào khiến gương mặt ấy càng thêm xinh đẹp nhưng lạnh lùng đến mức đáng sợ. Chiếc đuôi ve vẩy sau lưng, em lại cất lên giọng nhẹ nhàng:

- Jiwon à, mọi việc đã xong rồi. Cảnh tượng vui chứ?

- .....

- Jiwon, jiwon....

Một màn đêm bao trùm lấy, tôi ngã hoàn toàn cả cơ thể xuống sàn khi đôi mắt chỉ còn có thể nhìn thấy một điểm mờ ảo . Là em với vẻ mặt lo lắng đang hiện ra.

-Jiwon, Jiwon, nhóc làm sao vậy?

‘’Tránh ra, làm ơn, hãy  tránh xa tôi ra!’’.

.
.
.
Sau đó là những ngày tôi rơi vào trạng thái hoảng loạn và không thể ăn uống thêm được gì, trong đầu chỉ toàn hiện lên những mảnh thịt đã bị xé nát vụn. Bờ môi tôi trở nên khô khốc và chỉ nằm trên giường mà không còn muốn động đậy.

Tôi biết em là sói, tôi biết em tồn tại nhờ uống máu, ăn thịt người và tôi biết em là sát nhân. Nhưng tôi không thể nào chấp nhận được cảnh tượng đó. Em có thể đem họ ra xa mà xử lý, nhưng chỉ vì muốn trêu chọc tôi mà em giết họ và yêu cầu tôi phải đứng đó nhìn.

Hoony à, sao tôi có thể quên đi tiếng than khóc van xin, sao tôi có thể ngủ ngon khi người nằm cạnh tôi vẫn nở nụ cười lãnh cảm dù vừa xé xác hai nhân mạng. Thà tôi chết đi, còn hơn vì tôi mà ai đó phải đau đớn. Và tôi không thể nào chấp nhận ở gần một kẻ như em.

Em mua thức ăn về, vực người ngồi dậy cố đút để ép tôi ăn. Nhưng vừa nhìn thấy em thì tôi đã mất bình tĩnh và hất hết mọi thứ đổ vào chiếc áo trắng em đang mặc.

-Tránh xa, tránh xa tôi ra...

-Jiwon, nhóc sẽ chết nếu không ăn uống gì.

Tôi không còn muốn nghe một lời nào, tôi cố xô em ra nhưng không thể rồi tôi mất thăng bằng mà té nhào xuống giường. Em liền lao đến đỡ lấy tôi.

-Jiwon, Jiwon à, nhóc giận tôi sao?

-Tôi không quen biết kẻ độc ác như em. Tôi đã van nài em tha mạng cho họ. Nhưng em vẫn.... Kang Sunghoon, em không phải, tuyệt đối không phải là Hoony của tôi. Giết tôi đi, tôi không muốn nhìn thấy gương mặt của em thêm một lần nào nữa.

Tôi lùi ra xa hơn khi miệng vẫn gào lên những câu nói hoảng loạn. Em lao đến ôm chặt lấy mặc tôi chống cự quyết liệt và không hề đánh tôi như mọi ngày.

-Jiwon, Jiwon, nhóc bình tĩnh đi. Tôi là Hoony, là Hoony đây. Jiwon, đừng như thế nữa mà. Nhóc giận tôi vì tôi đụng chạm họ phải không? Tôi hứa không làm nữa, tôi chỉ đùa vui đôi chút. Giờ tôi sẽ chỉ biết mỗi nhóc mà thôi!

Và rồi, em ghì tôi xuống sàn rồi hôn mạnh bạo lấy đôi môi khô còn tay thì bắt đầu cởi chiếc cúc áo tôi đang mặc.

-Đừng!

Sau tiếng thét của tôi, em giật mình rồi lập tức dừng lại và mở to mắt kinh ngạc nhìn vào tôi.

-Nhóc.... Nhóc không thích tôi nữa sao? Chính nhóc đã bảo nhóc muốn tôi làm vậy mà.

-Tôi căm thù em, đồ giết người. Đồ kinh tởm.

-Eun Jiwon....

Tôi không nói thêm lời nào.  Mắt chỉ nhìn lên trần nhà, vì tôi sợ phải nhìn vào mắt em, sợ mình lại mê mụi gương mặt ấy để rồi chuốc thêm niềm yêu thương lẫn nỗi tổn thương, dằn vặt.

Em cũng buông tôi ra, lặng lẽ ngồi nhìn một kẻ điên trước mặt và nghĩ suy điều gì thật mông lung. Tôi lén đưa mắt lướt khẽ qua.

Từ lúc nào đôi mắt em lại biết ánh lên nét buồn rũ rượi, từ lúc nào trên gương mặt ấy đã không còn ngự trị những nét rạng ngời.

Nhưng, tôi quá khiếp sợ em rồi, Sunghoon ơi!
.
.
Ngày qua ngày, thể chất tôi càng yếu, em dùng sức mạnh ép tôi ăn nhưng tôi nôn hết ra và dần không thể nói ra lời nào nữa. Em bất lực lẳng lặng ngồi nhìn tôi mà cắn chặt môi mình.

Khi tôi quá yếu,em đành gọi một bác sĩ đến chăm sóc, không quên nhắc nhở nếu tôi dám nói gì đó thì em sẽ giết chết ông ta tại chỗ. Em đã cố giúp tôi khoẻ lại, nhưng khi vị bác sĩ ấy truyền máu và ép tôi uống thuốc thì tôi lập tức móc họng nôn hết ra, giựt đứt dây ống truyền máu.

Em không ngăn cản, chỉ đứng một góc, im lặng quan sát tôi nổi cơn thịnh nộ dưới sự chăm sóc của bác sĩ. Đợi ông ấy về, cả hai không nói thêm lời nào, tôi nằm như xác chết trên giường. Em cũng mệt mỏi tựa đầu vào vách, mái tóc dài bệch xuống sóng mũi thanh tú. Nốt ruồi dưới mắt như điểm lệ, không còn gợi nét đưa tình của ngày nào.

Nữa tháng trôi qua, em túc trực ở nhà quan sát tình hình, cố đút cho tôi vài muỗng sữa để giúp tôi giữ sức khoẻ ít ỏi còn lại mà hoàn toàn không ra ngoài, cũng chẳng đụng chạm đến cơ thể ngày càng xanh xao của tôi nữa. Em cũng dần kì lạ, bắt đầu uống nước nhiều hơn, đôi lúc lại cào móng tay lên tường khiến nó bật máu, miệng gầm gừ vài tiếng rồi tai, đuôi và nanh vuốt em lập tức hiện ra. Đôi mắt trở nên vẩn đục liếc nhìn về hướng tôi, nhưng em nhanh chóng vụt chạy ra khỏi nhà mà không quên khoá cửa với đôi tay run rẩy. Khoảng nữa giờ, em trở về nhà với dạng hình người mà cơ thể vẫn run lên bần bật, một ít cát đất dính đầy lên bộ đồ trắng nhưng em mệt mỏi đến mức không thay ra, sau đó, em ngã người xuống để nằm cạnh tôi và ngủ rất, rất say như không còn biết gì đang xảy ra xung quanh nữa.

Tỉnh lại, em lại uống thêm rất nhiều nước, dù cơ thể xanh xao và rã rời nhưng vẫn cố gắng nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc đang rũ xuống mặt tôi, rồi vội ra ngoài lần nữa và mang vô số sữa trở về.

-Nhóc à, ráng uống tí đi nào! Nhóc sẽ chết đó.

-Tôi... Tôi không muốn sống để mỗi ngày phải nhìn thấy bộ mặt tàn nhẫn của em. _Tôi thiều thào từng tiếng trong khó nhằn, cổ họng khô khốc.

Em gục đầu xuống chốc lát, rồi bất ngờ đứng lên thay bộ quần áo khác và tiến ra cửa, em lại định ra ngoài săn mồi. Đúng rồi, gần tháng nay em có gì vào bụng đâu. Em cần giết người để tồn tại, tôi quá hiểu em.
Sau đó, em quay lại nhìn tôi với đôi mắt như chẳng còn trong. Ánh sáng ngoài kia hắt sáng quanh em khiến khuôn mặt kiêu kì của thuở nao ngày càng tối sầm lại.
Nụ cười của người tôi yêu, ai đã đánh cắp mất rồi.

-Jiwon à, nhóc hãy đi đi. Sống tốt, và hãy quên tôi. Tôi xin lỗi vì làm nhóc hoảng sợ. Xin lỗi vì chỉ gieo rắc nỗi  đau mà không làm gì tốt đẹp. Thà tôi biến mất, còn tốt hơn vì tôi mà nhóc phải chết.

Tôi nghe như tiếng sét đánh tai. Một thứ gì đó như nghẽn lại ở cổ họng.

-À, mà có lẽ tôi nên đem nhóc ra ngoài, vì giờ nhóc không đủ sức để đi và nơi đây cũng không một ai có thể tìm ra mà cứu sống nhóc.

Vừa dứt lời, em tiến đến giường và đỡ tôi dậy, cõng tôi trên lưng và tiến ra cửa.

-Hoony, Hoony .... _Cổ họng tôi đau rát, giọng đứt quãng và tôi không còn đủ sức nói thêm.

Không như 18 năm trước, những mẫu chuyện ngắn và tiếng cười rộn ràng của Hoony ngày ấy đã chẳng còn, chỉ còn lại tôi đang ráng thốt lên tên em, nhưng em thì luôn lẳng lặng mà bước đi trên nền tuyết dày đặc. Những bông trắng lạnh lẽo cứ thế mà rơi đầy nơi mái đầu rồi đọng lại trên tóc em.

Em có lạnh không, có mệt không? Sao bước chân em có vẻ nặng nề, tiếng thở dài em đã học từ lúc nào mà nay em lại áp dụng suốt cả đoạn đường lạnh giá. Em lại còn chấp nhận buông tha cho tôi dù tôi có thể khắc họa ảnh em với cảnh sát và em sẽ suốt kiếp trốn chui trốn nhũi. Em mạo hiểm chỉ vì muốn giữ mạng sống của tôi sao?

Nhưng... Tôi đã mong muốn mình không còn phải nhìn thấy em nữa, thế tại sao lúc này trong tôi vẫn lo lắng cho em mãi không thôi.
.
.
Sau cả giờ đi bộ, em đặt tôi nằm xuống gần khu dân cư, tôi cố mở mắt, quơ tay và dùng hết sức lực còn lại cố nắm lấy tay em. Em thoáng nở nụ cười thật hiền, vội nắm chặt lấy tay tôi như sợ vuột mất. Cúi đầu xuống, em hôn nhẹ lên tay và môi tôi kèm lời giã biệt sau cùng:

-Cảm ơn Jiwon, tôi đã không còn cô đơn khi có nhóc bên cạnh. Nhóc đã giữ đúng lời hứa. Từ giờ, hãy sống cuộc đời còn lại thật vui vẻ.

Và rồi, hệt ngày ấy, em vụt đi nhanh như lần đầu sau lời từ biệt, chỉ để lại những bụi tuyết phía sau, để lại một kẻ ngẩn ngơ vì yêu em mà đã đợi chờ.

Em đi thật rồi, ý thức tôi bảo tôi hãy mỉm cười vì đã thoát khỏi đó nhưng chẳng hiểu sao tôi lại cố lếch người và vớ tay mong em quay lại dẫu chỉ một lần. Nhưng trái với những hi vọng mỏng manh trong tiềm thức, bóng dáng em giờ đã không còn, chỉ còn lại những dấu chân đã in hằn nhưng cũng dần phai mờ trong một buổi chiều đông.

Hoony! Ghét em, hận em nhưng vẫn yêu em, tôi yêu em, thật lòng tôi yêu em.
.
.
.
Sau khi tỉnh dậy, tôi đang nằm trong bệnh viện. Họ bảo rằng tôi được người dân đưa đến đây trong tình trạng kiệt sức. Nằm trong phòng bệnh cả tuần, tim tôi ngày ngày thổn thức vì  nhớ đến nụ cười của em, nhớ những lần chúng tôi vui đùa, nhớ em ân cần đút tôi từng muỗng sữa nhưng tôi cự tuyệt không nhận lấy, rồi nhớ cả bóng dáng em ưu tư nhìn tôi trước lúc từ biệt với đôi mắt hằn nỗi muộn phiền.

Hoony, tôi sợ hãi em, nhưng tại sao luôn nhớ về em đến mức phát cuồng như thế, liệu tôi có sai lầm khi một mực muốn được giải thoát khỏi đời em? Không được! Tôi phải quên em, nhất định phải quên em.

Tôi trăn trở đến nỗi đôi mắt càng trở nên thâm quần.

Sau 10 ngày, cuối cùng cơ thể tôi mới hoạt động trở lại bình thường sau hàng đống thuốc men và một loạt máu được truyền vào.

Ngước nhìn lên trần,tôi thở hắt ra:

‘’ Cuối cùng, mình đã trở lại cuộc sống ngày trước rồi ’’.
.
.
Gọi cho vài người bạn đến nhờ họ thanh toán viện phí rồi sau đó bắt taxi về lại căn nhà thân quen của chính bản thân mình. Tôi mệt mỏi ngã người lên giường, nơi đã thiếu vắng hơi ấm của mình từ 5 tháng trước. Bụi bám đầy nền nhà, bay lả tả trong không trung rồi chui tọt vào cổ họng khiến tôi ho mãi không thôi.

‘’ Nhà phải sạch, quần áo phải đẹp. Tôi chẳng muốn sống với ai mà bẩn bẩn đâu. Cả tuần nay, nhóc chỉ tắm rồi mặc mỗi bộ đó thôi’’.

Mẹ kiếp, từng kí ức về em sao cứ đeo bám mãi trong đầu.

Tôi vò lấy mái tóc mình rồi giựt mạnh mấy lượt. Tôi phải mạnh mẽ, tôi cần quên đi em, người con trai xinh đẹp và quên luôn con sói ác độc đó mà thảnh thơi tiếp tục cuộc đời mình.
.
.
.
Dù với số tiền lớn luôn giúp tôi có một cuộc sống đủ đầy, nhưng tôi vội vã tìm cho mình công việc mới vì muốn mình phải luôn bận rộn để quên đi những điều cần quên.

Sau giờ làm, tôi lập tức phóng xe đến những điểm vui chơi yêu thích lúc trước dù tâm trạng chẳng có gì hứng thú với mong muốn mình sẽ trở về cuộc sống trước kia, có một hoặc vài người bạn gái xinh đẹp, chìm đắm trong khói thuốc và những điệu nhảy kích tình, thở dốc trên tấm thân gợi cảm của phụ nữ và quên đi những ngày tháng tôi chịu đau đớn khi bị em giày vò.

Trong tiếng nhạc ầm ĩ, tôi điên cuồng ôm lấy những bóng hồng mà không cần phải chọn lựa như trước. Ai cũng được, miễn là giúp tôi bớt trống trãi lúc này. Xiết lấy người đẹp trong tay, trao nhau khói thuốc bằng nụ hôn say dại, tôi vùi mặt vào cổ từng người. Nhưng...có gì đó hụt hẫng trong lòng khi mùi nước hoa đắt tiền luôn sộc vào mũi. Rõ ràng, tôi hiểu mình đang kiếm tìm mùi hương thân thuộc của một ai đó. Nhưng người tôi cần hoàn toàn không có nơi đây.

Bỗng nhói đau nơi ngực trái, tôi vội tu ừng ực chai rượu trên bàn mà chẳng còn để ý gì đến họ. Tự lúc nào, cuộc chơi bỗng thiếu vắng thú vui hoang lạc, họ tự động rời đi và bỏ lại tôi ngồi một mình dù tiếng cười nói, tiếng nhạc vẫn còn vang lên chát chúa bao quanh. Tựa như thế giới này, giờ chỉ còn lại một kẻ cô đơn là tôi.

-Anh ngồi một mình à?

‘’ Hoony, Hoony? ‘’

-Hoony!

Tôi vui mừng gào tên em và lập tức ngước nhìn lên. Nhưng trước mắt thì không phải là em ấy mà chỉ là một người con trai khá xinh xắn đang choàng tay lên vai tôi. Nuốt nước bọt như cố nén những nỗi thất vọng bên trong, tôi thở dài gật đầu. Rồi, người ấy kề miệng vào tai tôi thỏ thẻ:

-Em ngồi chung với anh nhé!

-Tại sao?

-Vì anh và em đều cô đơn.

Tôi khẽ mỉm cười mà trong lòng cồn cào từng cơn.
Vậy ra khi con trai cưa cẩm con trai luôn lấy hai từ ‘’cô đơn’’ ra làm mồi nhỉ? Ấy thế mà năm 10 tuổi, tim tôi đã quặn thắt đến mức phải hứa hẹn đủ điều khi em bảo rằng '' em cô đơn vì em chưa gặp tôi''. Chắc có lẽ em đã trả lời theo thói quen hoặc trả lời theo những gì mình đã học được, chứ nào có quan tâm rằng tôi đã bận lòng mà nghĩ suy mãi về em.

Nghĩ đến đây, tôi chua xót nốc vội ly rượu vào người.

Bàn tay người con trai trước mặt sờ vào má tôi. Cậu ta mỉm cười, xinh đấy, nhưng tuyệt nhiên không đủ để có thể đem ra so sánh cùng nét đẹp gợi tình, ma mị nơi em.

-Anh có hứng thú với con trai không?

-Em đoán xem.

-Chắc hẳn là có rồi! Vì em quan sát anh nãy giờ. Anh không chú ý đến ai cả dù anh đang ôm họ vào lòng. Gương mặt chẳng có sự hưng phấn nào mà giống như đang cố diễn vậy.

Tôi thở dài không đáp, đúng là tôi không hứng thú với họ thật. Và tôi cũng hiểu rằng chính Hoony là người đã làm tư tưởng tôi hoàn toàn bị lệch lạc so với ngày trước.

Nhưng trên đời này đâu phải em là một người đàn ông duy nhất, tại sao ko thử một mối quan hệ mới, biết đâu sẽ quên được người không cần mình. Thế là, tôi liếc mắt qua cậu ta.

-Ừm, có lẽ thế. Hay ta cùng vui vẻ với nhau.

Sau khi dứt lời lẽ có phần tán tỉnh ngọt ngào, tôi đưa tay chạm vào đôi môi cậu ta  và từ từ tiến sát môi mình lại gần.

Cậu ấy cũng ôm choàng lấy tôi. Đầu môi chúng tôi khẽ chạm vào nhau. Tôi khép hờ mi mắt khi mày chau lại, có gì đó cồn cào trong lòng nhưng tôi cố chịu đựng. Và rồi sau những sự đụng chạm đầu môi, lưỡi cậu ta bắt đầu muốn khám phá bên trong và hơn thế nữa, tôi chần chừ rồi mở nhẹ đôi môi bướng bỉnh của mình để mong cảm nhận được một thoáng thân quen. Nhưng mùi vị xa lạ càng lúc càng khiến tim tôi nhói lên từng hồi rồi đau đớn đến mức như bị vỡ nát bên trong. Ôm lấy ngực mình, tôi vội vã dứt khỏi nụ hôn đang đến độ cao trào và xô cậu ta ra khỏi người mình khi trong đầu lại vang lên liên tục một câu hỏi với giọng nói dịu dàng, nhỏ nhẹ.

‘’ Yêu là gì vậy nhóc? ‘’

Ngừng lại...

Xin em, xin em....

Tôi ôm lấy đầu mình rồi lập tức chạy ra khỏi nơi ấy một cách hoảng loạn mà va vào vô số người khiến họ thét ầm lên rằng tôi là kẻ điên loạn.

Leo lên xe, tôi phóng bạt mạng trên con đường cao tốc trong cơn say bí tỉ mà mặc kệ cả mạng sống của mình.

Tại sao không thể gần ai?

Tại sao vẫn cảm thấy cô độc dù xung quanh có vô số bạn tình xinh đẹp, tại sao lại đau đớn đến tận cùng khi cố đắm chìm vào đê mê với những kẻ xa lạ,  và tại sao mọi điều mà tôi mong mỏi, cuối cùng chỉ mãi duy nhất hướng về một người mang tên ‘’ Hoony ’’.

Rốt cuộc, tôi tự hỏi bản thân mình thật sự muốn gì và cần gì? Tôi muốn bên em hay xa lánh em, tôi cần an toàn hay cần em trao cho mình những đắm say ngây dại?

Tấp tấp xe vô lề đường, tôi liên tục đập thật mạnh đầu mình vào vô lăng để mong cơn đau đầu thôi nhức nhói. Nhưng không, nó vẫn đau buốt đến mức muốn vỡ toang ra, tôi nắm tóc mình mà vò bứt khi nước mắt từ lúc nào đã liên tục trào ra khỏi khoé mi ướt đẫm.

Mẹ kiếp, tôi muốn thiêu rụi, phá hoại cả thế giới. Tôi thay đổi thật rồi. Tôi điên tình thật rồi.

Hoony ơi, là em, là em đã khiến tôi mê mụi trong dục vọng, là em đã khiến tôi bi lụy trong tình yêu đơn phương, là em đã nhấn chìm lý trí của tôi vào hố sâu không tự trọng.

Van em...

Hãy buông tha cho tôi, đừng để tôi nhớ về những kỉ niệm đã qua thêm một phút giây nào.

Tôi ôm lấy mặt mình và cào cấu nó như muốn thoát ra khỏi hình ảnh em lởn vởn trong đầu, nước mắt cứ thế tuôn ra giàn giụa.

‘’ Yêu em.... Rồi ngày càng trở nên nhu nhược, yếu hèn khi thiếu vắng em. ’’
.
.
.

Kể từ đêm hôm đó cho đến tận hai tháng sau, tôi chỉ nhốt mình trong nhà và không đi ra khỏi đó dù bạn bè có rủ rê.

Từ một kẻ nghiện bar, nay tôi chỉ có thể uống một mình trong căn phòng vắng lặng mỗi tối, dùng rượu để cố quên đi điều không nên nhớ và dùng khói thuốc để khiến đôi mắt được mờ dần trong men say, vì sợ mình trong trạng thái tỉnh táo rảnh rỗi, sợ đôi mắt quá nhìn rõ mọi thứ để phải thấy những dấu vết còn tồn tại trên người dẫu đã qua bao tháng năm.

Nhưng tất cả dự định chỉ phản tác dụng, bởi khi say thì khoé mắt luôn ươn ướt vô thức còn tay thì tự động sờ lên những vết sẹo trên vai. Niềm yêu thương ấy, sao cứ đọng lại mãi không thôi.

Dù dặn lòng cuộc sống bình thường này mới là đúng nghĩa, tự dặn lòng là trên đời còn hàng vạn người khác để tôi có thể lựa chọn cho mình. Nhưng chẳng thể hiểu vì sao tôi luôn nhớ về em đến rồ dại. Giọng nói lúc ngọt ngào lúc khiêu gợi, mùi hương cơ thể luôn ngào ngạt, nụ cười khiến tôi trở nên ngơ ngẩn, nốt ruồi nhỏ dưới mi mắt quyến rũ và cả những lần làm tình hoang dại cùng em.

Tôi yêu em, yêu những lúc em cùng tôi vui đùa vào mỗi sáng, yêu cơ thể ướt đẫm mồ hôi, yêu cách em thở dốc trên người tôi, yêu cả tính cách dữ dội, nồng nhiệt gợi tình, tôi hiểu rõ tôi yêu em nhiều đến mức chấp nhận bỏ mạng vì em. Nhưng... tôi lại khiếp sợ tâm hồn lạnh lẽo lẫn tàn độc ấy.

Trong cơn say, tôi luôn tự hỏi em đang làm gì vào lúc này và cũng tự dối lòng rằng em chắc hẳn đang ngủ ngon trong chiếc chăn còn vương hơi ấm và kỉ niệm của những ngày xưa cũ, nhưng trong thâm tâm tôi hiểu rằng em đã trở về cuộc sống như ngày nào, và có lẽ... em đang đê mê cùng ai đó mà chẳng màng đến một gã khờ cố chạy trốn khỏi em để chuốc lấy những nỗi nhớ nhung, đau khổ.

Hoony à, em đã có bao giờ dùng một phút trong đời để yêu tôi, để nghĩ suy cho tôi?

Thiếp đi trong mơ màng cùng nỗi nhớ lẫn men say. Tôi ôm lấy ngực mình, nơi có những nỗi đau ngày càng nhân lên bội phần.
.
.
.
Tiếng thở nặng nề vang lên.

Tôi cảm giác một ai đó đang chạm tay vào mặt mình, cố mở mắt mơ màng, nhưng căn phòng tối tăm này chẳng thể khiến tôi có thể nhìn rõ người đối diện.
Và rồi, tôi cảm giác mặt mình hơi nhói đau,

Là móng vuốt?

-Hoony, Hoony?

Tôi vội gọi lên một cái tên quen thuộc, để rồi sau đó người ấy vội chạy đi. Bật người dậy, tôi nhanh chóng nắm lấy cổ tay người ấy thật chặt:

-Hoony, là em, là em phải không?

Cánh tay ấy bỗng có dấu hiệu chần chừ, tôi vội vã dùng hết sự tỉnh táo để ôm lấy cả cơ thể người đó.
Chiều cao này, là em thật rồi. Nhưng sao em lại gầy đến mức này, tôi cảm nhận rõ xương sườn đang hằn lên sau lớp áo.

-Hoony, Hoony ơi!

Tôi ôm ngày càng chặt hơn, người ấy cũng đứng yên, không còn cố vùng đi nữa.

-Jiwon à, lâu quá không gặp. Xin lỗi đã làm nhóc thức.

Giọng nói thân quen vang dù có phần khản đặc kèm hơi thở ngày càng nặng nề , đầu mũi tôi cay cay, tim như bị bóp nghẽn.

Là em, là em thật rồi.

Cảm xúc như vỡ oà, tôi ghì chặt em trong tay và giọng trở nên nghẽn lại không nói nên lời và cảm nhận được con tim em cũng đập thật mạnh từng nhịp, cơ thể hơi run lên.

Tôi vội đưa tay mình chạm vào gương mặt em trong bóng tối, em vẫn như ngày nào, những đường nét luôn đẹp một cách hoàn hảo, nhưng gò má không tròn đầy như trước khiến tôi khá ngạc nhiên. Rồi, em vội nắm tay tôi kéo xuống để tôi thôi không chạm vào em nhiều hơn.

-Tôi sẽ ra đi trong vài ngày tới. Định bí mật ghé thăm nhóc. Nhưng... _Chưa kịp dứt lời, em bỗng mất thăng bằng, đổ người về tôi.

- Hoony, em sao vậy?

Em cố đứng thẳng lại, nói trong tiếng khò khè:

-Định thăm nhóc trong bí mật, nhưng lại chẳng hiểu sao tôi đã không kiềm chế lòng mình mà chạm vào nhóc, tôi đi, tôi phải đi ngay._Em cố nhoài người, thoát ra khỏi cái ôm của tôi.

-Đừng đi, đừng đi Hoony!

Tôi kéo em lại dù biết mọi thứ là vô dụng, nhưng trái với suy nghĩ của tôi, hoàn toàn không còn sức mạnh phi thường nào nữa để mà vùng ra, em lại ngã nhào, đập mạnh thân người xuống sàn.

Tôi hốt hoảng vội đỡ cả cơ thể ấy dậy, vô tình chạm tay lên mái tóc, rồi giật mình phát hiện hai tai sói của em đã mọc lên tự lúc nào.

-Jiwon, tôi phải đi.

Tôi ghì chặt hết sức khi em cố đứng lên.
-Hoony ở lại đây, sao em lại trở nên yếu ớt như thế này?

Một tay tôi vòng lấy người em rồi dùng hết sức bế em lên. Tôi gần như không thể tin được, em đã trở nên gầy gò và yếu ớt đến mức không thể giẫy giụa khỏi vòng tay tôi trong khi tiếng thở của em khó nhằn đến mức phát ra những âm thanh khục khịch.

Chuyện gì đang xảy ra?

Ẳm em nằm lên giường,tôi thỏ thẻ:

-Hoony,đợi tôi mở đèn!

-Đừng! Đừng làm thế!

-Tại sao?

Tôi  mở tay em ra và vùng dậy để chạy vội đến bật ngay chiếc đèn bên cạnh rồi quay qua nhìn em. Và rồi, tôi gần như không thể tin nổi vào mắt mình.

Hoony, Hoony của tôi, một người xinh đẹp mà tôi luôn nhớ nay không còn nữa. Trước mặt tôi là em với dạng nửa thú gầy gò, làn da trắng tái xanh xao như không còn sức sống, cả gương mặt hốc hác với bờ môi tím tái và đôi mắt mờ đục, mái tóc đã thưa thớt đi rất nhiều lộ rõ da đầu bên trong, cánh tay nổi lên những đường gân xanh chi chít, cả thể gầy rọc trơ xương.

-Tắt đèn đi, xin nhóc đừng nhìn tôi nữa. _Em lấy tay che đi gương mặt mình.

Là ai? Ai đã khiến em ra nông nổi này.

Tôi chạy đến và ôm chầm em trong làn nước mắt.

-Hoony, tại sao, tại sao em lại đến mức này?

- Không vì gì cả, Jiwon à, hãy để tôi đi.

-Không, tôi không cho phép, tôi sẽ giữ chặt em.

-Tôi chỉ là một kẻ đáng kinh tởm và độc ác mà nhóc căm hận thôi. _Em nhắm mắt và nở nụ cười sau câu nói.

Tim tôi nhói lên.

Tại sao em lại nói bản thân của mình như vậy, tại sao em lại lập lại những lời lẽ nặng nề tôi đã dành cho em. Và... Thế lực nào khiến em ra nông nổi này. Em chỉ có thể yếu đi nếu thiếu thức ăn và máu.

Thức ăn?

Máu?

Không lẽ....

-Hoony, em đã không ăn uống gì sao?

Em không nói lời nào mà chỉ cố sức ngồi dậy. Tôi vội ôm lấy cơ thể nhỏ bé ấy để em không thể bỏ đi.

-Hoony, vì tôi sao? Có phải vì tôi không? Có phải vì tôi tuôn ra những lời cay nghiệt lúc trước không? _Nước mắt tôi chảy ra nhiều hơn khi bàn tay run rẩy ôm xiết lấy cơ thể của em.

-Không phải, vì tôi chán ngán thứ thức ăn đó mà thôi. Jiwon, hãy để tôi đi. Nếu không thì...

-Nếu không thì sao chứ?

-Xin hãy chỉ lưu giữ mãi hình ảnh một con sói độc ác đội lốt người thật xinh đẹp trong lòng nhóc mà thôi.

Sau lời nói đó,em lập tức hất tay tôi ra. Như dùng hết sức lực còn lại, em phóng thẳng đến cửa sổ và thả người rơi tự do xuống.

-Không, Hoony!

Tôi vội chạy đến cửa sổ và chứng kiến cảnh cả thân hình em đập mạnh xuống đất. Sau đó, em lồm cồm bò dậy và miệng hộc ra một vũng máu, rồi cố lếch đi.

- Hoony, đợi anh. Anh nhất quyết không thể để em xa anh.

Nắm lấy nhành cây cận cửa sổ, tôi đu người và vội trèo xuống đuổi theo khi miệng liên tục gọi tên nhưng em vẫn không quay đầu lại.

Tôi chạy trong điên cuồng khi trong đầu liên tục hỏi rằng bản thân sao suốt hai tháng qua lại nhu nhược đến mức chẳng dám tìm em, tại sao lại yếu hèn mà không dám khẳng định chính mình với tình cảm dành cho em một lần nữa.

Tôi nuốt nước mắt vào lòng, dùng hết sức để bám theo từng gót chân của người ấy, tôi nhất định phải can đảm đối diện với cảm xúc của mình và tuyệt đối không bao giờ để em phải cách xa thêm.

Khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng ngắn lại khi em ngã xuống vệ đường. Tôi thầm mừng và cố chạy thật nhanh đến bên em thì bất ngờ, một chiếc ô tô đang lao đến với tốc độ quá mức cho phép, ánh đèn từ nó rọi thẳng vào bộ dạng nửa sói của em.

‘’ Chết tiệt!’’

-Không! Hoony...Làm ơn....

(to be continued)
👉 Preview chapter 4:
JIONHOON.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro