Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 4:

Sáng hôm đó, Sehun lại làm tình với Luhan.

Cậu thô bạo xô anh nằm úp trên bàn bi-a

, dùng cây gậy ngoáy vào cái lỗ của anh. Đau, nhưng thống khoái. Luhan rên rỉ như một thằng điếm, là Sehun nói vậy, như mọi lần. Lúc làm tình, cậu có thể chửi mắng anh bằng bất cứ từ ngữ nào thô tục nhất, như vậy Luhan càng dễ đạt cực khoái. Đôi khi cậu thay thế những vết sẹo đã có từ lâu trên người anh bằng những dấu tích mới của mình. Cậu điên cuồng thúc vào trong anh, gọi anh là thằng chó hứng tình. Luhan rên rỉ gọi tên Sehun, khẳng định những gì cậu nói là đúng, rằng anh cần được đối xử mạnh bạo để đạt được cực khoái. Sehun nút lên làn da của Luhan, liếm lên những vết sẹo lồi, liếm qua cả những hình xăm, và đôi khi là nhay cắn như muốn giật đứt đầu vú của anh.

-Luhan, không ai phù hợp với anh hơn em!

Sehun sau khi bắn rất nhiều tinh dịch vào cơ thể Luhan, đã vuốt ve đầu vú rớm máu của anh và nói như vậy. Luhan chỉ im lặng xoay người, cắn vào môi dưới của cậu, hai người đùa giỡn trong khoang miệng nhau một lúc lâu. Khi rời ra, Sehun thoáng thấy khóe môi hơi nhếch của Luhan:

-Đệch mẹ nó, thật tiếc là cậu nói đúng, thằng điếm con!

-Anh biết khi anh gọi em như vậy em sẽ lại hứng lên mà sếp

Sehun xấu xa cười và cắn vào vai Luhan. Anh nhanh chóng đẩy cậu ra:

-Tối nay còn có việc, giữ sức đi!

Sehun không nói gì, nghe lời buông anh ra. Cậu bế anh đến bên sofa lớn, từ tốn mặc lại quần cho anh rồi quỳ một chân xuống, nâng bàn chân Luhan đặt lên đầu gối mình, cẩn thận đi tất, đi bốt và buộc dây. Luhan ngửa đầu ra phía sau, thỉnh thoảng đưa tay xoa đầu Sehun. Sehun tôn sung Luhan, theo một cách nào đó đặc biệt. Có chăng cậu đã sung bái anh từ ngày thấy anh trong cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình, chiếc quần da bó, đôi bốt đen cao cổ đính đầy xích và đi ngược gió. Sehun không biết được, thật khó xác định tình cảm cậu dành cho Luhan là gì. Sehun chỉ biết, nếu bây giờ không còn được ở bên Luhan và phục tùng anh như bây giờ nữa, cậu chắc chắn sẽ chết.

Buổi tối rất đẹp trời, thời tiết rất thuận lợi cho đám thú dữ đi săn lùng con mồi.

Đoàn tàu 14 toa đang vận chuyển thuốc nổ đang trên hành trình đến bến cảng phía đông, lần vận chuyển này rất nguy hiểm nên quân đội đã cử ra ba binh đoàn trấn giữ hết 14 toa, đêm cũng không thể ngủ. Yifan không biết từ đâu đã biết trước điều này, liền bày trí để Chanyeol, Jong Dae và Sehun lên một chiếc xe Jeep quân dụng mới toanh. Sehun khi nhìn thấy chiếc xe thì có chút sửng sốt liếc Yifan, không ngờ hắn còn có thể làm đến thế này. Yifan không bao giờ thấy bại trong việc nắm bắt ánh mắt của Sehun, chỉ nở nụ cười với cậu kiểu 'đây chỉ là thường thôi, anh còn có thể làm nhiều hơn nữa cơ'.

Sehun lái xe rất giỏi, không ngoa khi cậu 'được' tất cả anh em từ cấp trung học gọi là 'quái xế đường đua' hay Ghost Rider. Lần này Sehun cầm lái.

10 giờ tối. Đoàn tàu đi qua khu rừng và một thị trấn nhỏ.

Chiếc xe Jeep màu đen vẫn theo sát toa tàu cuối cùng mà không để quân đội bên trong phát hiện.

10 giờ 50 tối. Đoàn tàu dừng lại nạp nhiên liệu.

Jong Dae nhanh nhẹn thay giày đế ma sát, mặc áo chống đạn và thoắt một cái nhảy lên nóc xe, nằm ẹp xuống bất động. Jong Dae là bậc thầy trong mấy việc lén lút và ẩn núp như thế này. Anh ta có thể xuất hiện đột ngột khi xung quanh bạn đang cực kì im ắng và hù bạn một cái đến nỗi bạn có thể đứng tim chết ngay được. Hoặc rằng là bạn đang ở trong một căn phòng kín hoàn toàn trắng tinh và không có một thứ đồ vật nào, mà bạn vẫn không phát hiện ra Jong Dae đang có mặt trong căn phòng đó cùng bạn. Kim Jong Dae – biệt danh 'Shadow', bóng ma ẩn nấp.

10 giờ 15 tối. Đoàn tàu tiếp tục cuộc hành trình vận chuyển.

Sehun biết làm loại việc này không thể hấp tấp nên vẫn bảo trì khoảng cách an toàn, đồng thời nói qua bộ đàm chắn sóng nối với một cái máy mini trong tai Jong Dae những việc cần làm. Xong xuôi, cậu bấm đồng hồ, nhìn liếc qua Chanyeol đã chuẩn bị sẵn sàng, đang phấn khích đến đứng ngồi không yên và cứ trợn lớn đôi mắt vốn đã to và khoe hàm răng vốn đã nhiều của anh ta. Trên tay anh ta cầm một khẩu súng điện và rất nhiều mê hương. Vì bên trong toa tàu toàn là thuốc nổ nên không thể dùng dung máy được, Sehun thấy tiếc về điều đó vì nghe nói Chanyeol là thiên tài chơi súng.

11 giờ đêm. Đoàn tàu chạy qua cây cầu lớn.

Jong Dae bắt đầu đốt mê hương và để lên những cửa thông gió trên nóc toa tàu. Chanyeol nhảy từ xe Jeep, hạ cánh an toàn xuống toa cuối đoàn tàu. Sehun gật gù, chân anh ta dài quả thực là rất được việc. Chanyeol không mất nhiều sức để lên nóc toa tàu với Jong Dae, Sehun vẫn bám theo phía sau. Nhiên liệu ở toa đầu tiên, Chanyeol có nhiệm vụ phải xuống đó, đánh bất tỉnh người lái tàu, rút nguyên liệu và gỗ để tàu dừng lại, sau đó mọi chuyện sẽ thật dễ dàng.

Chanyeol nhanh nhẹn chạy qua từng nóc toa một, Sehun chỉ thấy anh ta đu mình một cái, đã mất hút sau cửa sổ toa lái tàu. Jong Dae nhìn ngó xung quanh, tiếp tục chạy qua từng toa một để kiểm tra. Sehun nhìn thấy nụ cười tự mãn của anh ta thì biết mê hương đã có tác dụng. Andrenaline trong máu cậu chạy rần rật. Tiếng bíp bíp từ bộ đàm không sóng vang lên, Sehun biết gọi giờ này đích thị là anh chứ không ai khác. Và quả như cậu dự đoán, Luhan gọi hỏi về tình hình. Sehun nhìn thấy Chen giơ ngón cái ra từng cửa sổ toa tàu, gỗ và nguyên liệu cứ bay tứ tung từ cửa sổ toa thứ nhất ra thì trả lời rằng tất cả đều ổn. Luhan nói 'làm tốt lắm' rồi dập máy.

Sehun đột nhiên cảm thấy bực mình vì câu nói cụt lủn của anh. Cậu biết hiện tại đang làm nhiệm vụ nhưng vẫn không quen với kiểu nói ấy. Thôi đệt, bỏ đi vậy.

Từng tá thuốc nổ được Jong Dae dùng cần câu chuyên dụng thả xuống thùng xe Jeep đã được Sehun mở sẵn. Anh ta lục soát tất cả các toa tàu, hiện tại thì tàu đã dừng hẳn, Chanyeol đang trêu đùa người điều khiển ga tàu qua bộ đàm một chút, sau đó cười hềnh hệch nhảy ra khỏi cửa sổ và lao lên ghế phó lái bên cạnh Sehun như một con tinh tinh. Jong Dae xong việc chuyển hàng của anh ta rồi cũng từ nóc xe tụt xuống, Sehun đợi hai người yên ổn mới khởi động máy và lao về phía cảng tây.

Trong vòng chưa đầy ba tiếng tất cả đã xong xuôi.

Sehun nhét nốt đống thuốc nổ cuối cùng đằng sau những tấm bạt nhựa to lớn cáu bẩn, một nơi ngụy trang rất tốt, và quan trọng là không ai còn bén mảng đễn chỗ bị bỏ hoang này nữa. Jong Dae vươn vai ngáp, lôi điện thoại ra lướt web. Anh ta 'À há!' một tiếng rồi chìa điện thoại cho Sehun và Chanyeol xem:

-Chúng ta lên báo rồi, 'Đạo tặc chặn tàu đánh cắp tài sản', tài sản cái đéo gì chứ, một lũ dị hợm thích làm trò!

Sehun cười khẩy, khởi động xe chạy về căn cứ. Nhiệm vụ đầu tiên hoàn thành gần như không tốn chút sức lực nào, đương nhiên với một thằng trâu như Sehun thì quả thực dễ như ăn bánh. Trên đường về Sehun đã mong đợi một lời khen thưởng đặc biệt dành cậu nhưng quả thực mơ lúc nào cũng ngược với thực tế, Luhan coi cậu như anh em bình thường đạt được công trạng, dúi cho cậu ít tiền và nói đi chơi đi, chơi gái hạng sang ấy.

-Luhan! Cái đéo gì đây??

Sehun điên tiết đẩy cửa vào phòng Luhan. Căn phòng tràn ngập mùi khói thuốc Cherry Blossom dành cho phụ nữ, mùi rượu mạnh và mùi nước hoa rẻ tiền. Cậu cảm thấy những cái mùi này trộn với nhau quả là tổ hợp của hàng chục thứ mùi buồn nôn trộn lại.

Luhan nằm trên giường, xung quanh là gái điếm hoặc 'hàng sạch', Sehun không cần biết, chỉ biết là Luhan đang nằm ngả ngớn và hạng gái rẻ tiền đang ve vuốt cơ thể anh, vuốt ve cơ thể trắng trẻo được phủ bởi những vết sẹo và hình xăm mà cậu phát cuồng vì nó ấy. Luhan mở hé đôi mắt lim dim vì phê, hoặc vì khói thuốc trong phòng quá dày đặc, cất giọng lười biếng:

-Sehun, cậu đã có công của mình rồi còn gì, mau đi chơi đi bé con à!

-Công cái đệt con mẹ nhà anh! – Sehun điên lên, cậu gần như cuồng nộ và không khí xung quanh cậu thoáng chút đóng băng – Những người xung quanh anh ta mau cút đi trước khi muốn đạn găm nát sọ!

Những ả gái điếm mặc dù không muốn nhưng nhìn vẻ mặt thâm trầm của Sehun cũng không dám nán lại lâu. Nhanh chóng có quần áo hoặc trần truồng cũng nhanh chóng chạy vội đi như chỉ cần một giây ở lại thôi Sehun cũng có thể găm 3, 4, có khi là năm viên kẹo đồng vào đầu mình.

-Sehun, làm vậy trước mặt thủ lĩnh là hư đốn!

Luhan chống một bên tay đỡ đầu, khóe miệng anh giương lên vừa giễu cợt lại vừa thích thú, đôi mắt kẻ đen đang lim dim nửa nhắm nửa mở, nhìn anh áo sơ mi trắng rộng thùng thình phanh cúc, quần da bó nằm trên giường ga đen thực sự quyến rũ đến mức muốn ngạt thở. Sehun không bao giờ có thể kiềm mình trước anh, cậu đã nói rồi, không bao giờ. Luhan là thuốc độc, là thứ độc dược ngọt ngào chết người nhưng Sehun không quan tâm. Hiện tại cậu chỉ muốn đem người kia xé nát hoặc đè nghiến anh vào tường rồi làm anh đến khi anh van xin cậu hãy xé nát anh đi.

-Thằng điếm nào đã rên rỉ bên dưới tôi cầu mong tôi chơi cái lỗ nhỏ của người đó thật thô bạo nhỉ Luhan? Anh có biết người đó không?

Sehun vừa cười vừa tiến đến gần chân giường nơi Luhan nằm. Ánh mắt cậu ngày càng thâm trầm.

'Cách'

-Tiến thêm nữa tôi bắn nát óc cậu!

Luhan vẫn trong trạng thái nằm ngả ngớn, khóe miệng giương lên, cây silver shortgun nòng dài yêu thích của anh chĩa thẳng vào mặt Sehun. Chính giữa mặt. Sehun khựng lại trong một vài giây, một vài giây tiếp theo, cậu cũng mỉm cười và cúi xuống:

-Bắn đi!

-Cái đéo gì...?

Luhan sửng sốt nhìn Sehun hai tay đút túi quần và thắt lưng gập xuống, trán đối diện với họng súng của anh. Không, không phải đối diện, mà sát rạt vào họng súng bạc lạnh lẽo. Cậu ta bị điên. Luhan đã nghĩ như vậy trước khi buông lỏng tay, rê họng súng từ trán xuống cái mũi cao thẳng, rồi nhân trung, và xuống đến môi Sehun.

-Cậu nghĩ tôi không dám bắn cậu sao hả thằng khốn?

-Vì tôi là người phù hợp với anh, cho nên sẽ không đâu!

Sehun cong mắt cười, mỗi lúc thế này nhìn cậu rất dễ thương, Luhan nhủ thầm. Nhưng ngay sau đó, bàn chân Sehun đã đặt lên đũng quần Luhan:

-Vả lại, bắn tôi rồi, ai chơi cho cái lỗ của cưng sướng đây hả thủ lĩnh!?

Cậu lướt bàn chân qua đũng quần đã nhô lên của Luhan, thì thầm những lời tục tĩu mà anh thích, dùng tốc độc nhanh nhất cởi giày và đút ngón cái vào cái lỗ của Luhan sau lớp quần da bó. Xoáy tròn ngón chân quanh nó và nghe Luhan bật ra tiếng rên không thể kiểm soát. Ha, anh ta thích nó. Sehun thầm nghĩ.

-Thế nào hả thủ lĩnh? Súng của anh đâu?

Sehun vừa xoay bàn chân, vừa xấu xa nói. Luhan quằn quại bên dưới, thở cũng không thở nổi và hoàn toàn quên đi ý định bắn Sehun. Hoặc, cái ý định đó, từ đầu đã không tồn tại rồi.

-Đút...đút nó vào đi!

Luhan bị Sehun làm cho hứng tình hết cỡ, cái lỗ nhỏ hư hỏng của anh bắt đầu tiết ra nước như đàn bà. Anh có cảm giác như quần lót của mình đã đẫm nước và nhớp nháp lắm rồi. Anh muốn được Sehun đối xử thô bạo, được Sehun chửi mắng và đẩy cái thứ to lớn của cậu ta vào bên trong cơ thể anh, đâm anh đến khi anh không thể nào hô hấp nổi. Nhưng Sehun thì không dễ chơi như thế. Cậu đẩy ngón chân lút vào một chút, nhìn anh giật nảy, ánh mắt mê loạn và miệng há hốc, thì rút ra. Luhan không nghĩ Sehun sẽ dừng lại đột ngột như vậy, thân thể anh đòi hỏi nhiều hơn.

-Tự chơi đi!

Sehun mặc dù có một chút không tình nguyện nhưng vẫn xoay lưng đi, quyết tâm bỏ mặc Luhan sau khi vừa đốt lên ngọn lửa trong cơ thể anh. Một phần nào đó trong cậu muốn trả đũa anh vụ anh nói năng lãnh đạm với cậu, một phần là cơn điên khi cậu thấy anh, trên giường, cùng đủ mọi loại điếm trên trái đất.

Được rồi, vài con ả rẻ tiền, không đến mức đủ loại trên trái đất.

Dù sao thì Sehun vẫn tức giận. Cậu đóng sầm cánh cửa lại, mặc kệ thứ cương cứng bên dưới quần của mình. Luhan luôn luôn ảnh hưởng đến cậu mà. Sehun nhìn quanh quất, muốn tìm một ai đó, 'hàng sạch' thì càng tốt, cậu không thể để 'nó' cứ cương như vậy mà đi lung tung được.

-Này cậu em, muốn làm tí không?

Sehun xoay người, một ả nạ dòng đang tóm lấy cậu, và cạ khuôn ngực bơm đầy vào lưng cậu. Sehun luôn luôn ghê tởm những ả dong chi tục phấn kinh tởm này nhưng cậu cần một chỗ để xử lí.

-Con điếm, bỏ tay ra! Bao nhiêu?

Sehun hỏi cụt lủn. Ả điếm cũng không lấy gì làm kinh ngạc, xòe bàn tay với những móng tay dài ngoằng sơn đỏ ra:

-Năm chục, tàu nhanh.

-Cởi quần ra!

-Luôn đây sao? Chú em cũng máu quá nhỉ!

Nhưng Sehun chưa kịp làm gì thì thấy ả nạ dòng thét lên một tiếng rồi ngã xuống. Luhan đứng phía sau, họng súng bạc gắn giảm thanh vẫn còn bốc khói.

-Bắp đùi, không chết được.

Sehun đè Luhan xuống sàn, nhấp từng nhịp mạnh bạo, cậu đem cả ngón tay đút vào cái lỗ phía sau của anh, nghe tiếng nước lép nhép hòa với tiếng rên của anh khiến cậu hưng phấn phát điên. Sehun nút mạnh lưỡi Luhan rồi cắn lên những hình xăm vằn vện trên người anh.

-Xăm tên tôi đi!

-Hm...hnn....cái..cái gì?

Luhan may mắn vẫn còn đủ tỉnh táo để nghe Sehun nói. Sehun nhắc lại một lần đề nghị của mình, bế thốc Luhan, đè lên tường và tiếp tục ra vào. Dịch lỏng từ chỗ hai người giao hợp chảy xuống ướt cả một mảng tường. Luhan nặng nhọc thở dốc, miệng há ra và đầu lưỡi nhanh chóng bị Sehun cắn lấy.

END CHAP 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro