Chap 7 (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 7:

Về đến căn cứ trên khu đèn đỏ, nỗi phấn khích vẫn chưa tan hết trên mặt từng người. Đám mặt nạ được tháo ra, Jong In và Chanyeol cởi trần, cầm áo xoay tít mù trên không trung, hú lên man dại. Những người khác chuyển tiền từ xe Jeep xuống tầng hầm. Sau khi bọc tiền cuối cùng được chuyển xong, Yifan và Yixing lái hai chiếc xe đến nơi an toàn để cất đồng thời đi 'mua' luôn những thứ cần thiết để mở một cuộc vui ba ngày ba đêm mừng chiến thắng. Họ không tiêu mớ tiền vừa cướp được để tránh nó đã được nhập số sê-ri và cảnh sát sẽ lần ra bọn họ.

Luhan cầm chai rượu lên, anh đã ngà ngà say, có chút lảo đảo, mặc kệ lũ anh em vẫn đang vui quên mình, anh lên nóc sân thượng hóng gió. Từ lúc thấy Sehun, anh chưa nói với cậu một câu nào. Sehun cũng vậy, cậu chỉ chăm chăm hút thuốc, và uống rượu nhưng đôi mắt đó cứ nhìn chằm chằm vào anh. Luhan biết mỗi lúc Sehun dùng ánh mắt nó nhìn anh, anh lại không nhịn được cương lên. Luôn luôn là như thế, mà hôm nay cũng không phải ngoại lệ.

Thành phố sáng đèn bên dưới, đâu đây vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Gió mạnh đến nỗi Luhan cảm thấy mình có thể bị đẩy bay xuống dưới nếu không có hàng rào mắt cáo chắn trước mặt.

Đáng lẽ anh không nên kéo cậu xuống bùn như thế. Luhan bám vào hàng rào, nhìn chăm chăm thành phố giăng đầy ánh đèn hoa lệ ấy. Đáng lẽ cậu phải được ở nơi tốt hơn chứ không phải nơi bẩn thỉu tội lỗi này, cùng với anh.

Một lực rất mạnh đẩy Luhan từ phía sau, khiến anh đập vào hàng rào mắt cáo và làm nó rung lên. Luhan giật mình nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại vì mùi hương và hơi thở phía sau không thể nào quen thuộc hơi.

Lưỡi Sehun lướt trên hình xăm mới của anh, một hình xăm nữa, cách điệu cái tên Oh Sehun lên. Zhang Yixing đã xăm nó và lầm bầm chửi rủa anh vì đã tặng một viên đạn cho cái thằng sở hữu cái tên anh đang xăm lên người và rằng thì anh đã yêu nó rồi, yêu điên cuồng là đằng khác.

-Nhớ em không thằng khốn?

Luhan rên lên khi Sehun vuốt ve cái lỗ của anh qua lớp quần da bó. Cậu luôn biết cách khiến Luhan hứng lên chỉ bằng những động chạm nhỏ của mình. Sehun lướt những ngón tay dài lên làn da anh, lướt qua cả vết đạn bắn nơi cánh tay làm anh hít một hơi sâu. Đau đớn tạo cho anh khoái cảm. Luhan xoay người, đối mặt với Sehun. Anh nhìn sâu vào đôi mắt cậu. Nơi đó phản chiếu hình bóng anh, chìm ngập trong đêm tối.

Sehun nâng cằm Luhan, ấn anh vào một nụ hôn thô bạo. Cậu cắn môi anh, luồn lưỡi vào bên trong, khuấy tung khoang miệng và nút mạnh lưỡi anh tạo thành tiếng động. Nước bọt Luhan chảy xuống khóe miệng, Sehun càng mạnh bạo, cậu cắn lưỡi Luhan, kéo ra, liếm lên mặt lưỡi và lại tiếp tục quấn lấy nó. Sehun thấy không đủ. Chưa bao giờ là đủ để hành hạ Luhan cả.

Luhan bỗng đẩy Sehun ra, nhìn chằm chằm vết thương đã đóng vảy của cậu. Anh đưa tay lên định chạm vào nó nhưng rốt cục rụt tay lại, kéo Sehun đến sát mình hơn, và liếm nơi anh đã bắn cậu. Đầu lưỡi ẩm ướt của Luhan nhẹ nhàng lướt qua rồi thỉnh thoảng xoáy vào trung tâm vết thương. Cuối cùng anh đặt một nụ hôn lên đó, lùi lại vài bước, bám vào hàng rào mắt cáo:

-Trừng phạt tôi đi!

Sehun điên cuồng dộng đầu Luhan vào tấm lưới kim loại. Cậu gào khóc. Và cắn vào cổ anh. Luhan rên rỉ ra tiếng, anh đạt cực khoái giữa những trận hành hạ của cậu. Sehun giáng một bạt tai vào má trái Luhan, không quá mạnh nhưng bỏng rát. Và Luhan thích điều đó. Anh bị Sehun trói nghiến lại bằng dây xích quần đã tháo ra, trán anh chảy máu và suýt chảy cả vào mắt anh.

-Anh là thằng chó, anh biết không!?? Vết thương trên vai tôi chẳng là gì so với việc anh đành lòng bắn tôi và đuổi tôi đi! Tôi – Oh Sehun sẽ chết nếu thiếu anh, Luhan!!! Tôi.sẽ.chết !!

Sehun vằn mắt, ném Luhan xuống đất, đưa chân nghiền thứ giữa đũng quần Luhan khiến anh thét lên. Lần đầu tiên Luhan thực sự rơi nước mắt. Sehun lại xốc anh lên, cắn đầu vú anh qua lớp áo ba lỗ mỏng. Cậu kéo hai chiếc khuyên ra rồi thả nó bắn lại tự do. Luhan không ngừng nấc lên, vừa đau đớn, vừa sung sướng lại vừa nhục nhã. Dương vật anh cương đến nỗi muốn chọc thủng quần, đũng quần anh đã ẩm ướt từ lâu rồi.

-X...xin lỗi Sehun...tôi xin lỗi...

-Cái gì???

Sehun rít lên, cắn mạnh vào ngực Luhan:

-Anh nhắc lại!

-Xin lỗi!

Luhan nức nở, ưỡn ngực cầu xin Sehun tiếp tục hành hạ mình. Mà Sehun sau từ 'xin lỗi' của Luhan thì như phát cuồng, kéo quần anh xuống, mạnh bạo vọt thẳng vào cửa động đang mấp máy của anh. Luhan giật giật một chút, bám vào lưới mắt cáo, đón nhận hình phạt của Sehun. Hông và eo Sehun chuyển động như gắn động cơ, nhấp mạnh và nhanh. Cậu làm Luhan đến nỗi thở cũng không thở được chỉ biết rên rỉ đứt quãng đón nhận từng nhát dập như phá vỡ nội tạng.

-Thằng điếm này! Rên to lên! Cho mọi người biết anh là thằng khổ dâm chết tiệt!

Sehun vỗ mạnh mông Luhan, buông lời sỉ nhục anh. Luhan không nhịn nổi, bắn tinh qua lưới mắt cáo, rớt xuống dưới. Nhưng anh đếch quan tâm, điều anh quân tâm duy nhất là Sehun, Sehun và Sehun. Và Sehun thì thấy vẫn chưa thỏa mãn, cậu bóp dương vật vừa bắn tinh của Luhan một cái khiến anh rít lên, sau đó cậu ném mạnh anh xuống sàn, rồi đổ ập người xuống, tiếp tục tiến nhập vào cái lỗ của anh như vũ bão. Vừa làm tình với Luhan, Sehun vừa cấu hai đầu vú xỏ khuyên. Luhan ưỡn người hưởng thụ, anh sắp đạt cực khoái lần thứ hai thì Sehun đột ngột dừng lại.

-Này....trên ngực anh....

-Đệt con mẹ cậu Oh Sehun! Làm tiếp đi!

Luhan gắt gỏng mở mắt nhìn Oh Sehun đang gần như cưỡi lên người mình.

-Ngực anh...là tên em? Oh Sehun?

Sehun không để ý những gì Luhan đang đòi hỏi, chỉ nhìn chữ Oh Sehun cách điệu hình lốc xoáy trên ngực Luhan. Luhan đã bứt rứt lắm rồi, liền đưa tay cào bụng Sehun, rít lên:

-Đúng! Đúng đấy! Cậu không nhanh con mẹ nó lên thì đệch mẹ cậu!

Sehun thất thần một lát rồi quật anh xuống đất. Hai chân Luhan gần như bị nhấc bổng lên, Sehun dập xuống còn nhanh hơn ban nãy, vừa đẩy hông điên cuồng, cậu vừa cắn lên hình xăm nơi ngực Luhan. Oh Sehun. Tên cậu. Anh vẫn còn nhớ lời nói hôm đó.

-Con mẹ anh Luhan, đệt mẹ, anh làm em yêu anh mẹ nó rồi!

Sehun vừa gầm lên, vừa phóng tinh tung tóe bên trong cơ thể Luhan, khiến nó tràn cả ra ngoài. Luhan cũng không kìm được, bắn tinh đầy ngực Sehun.

Cao trào qua đi, Sehun nâng Luhan ngồi dậy, dưới màn đêm đen kịt, ánh sáng nơi thành phố chỉ hắt lên một ít, cậu nhìn vào mắt anh. Hai đôi mắt phản chiếu bóng hình nhau cùng với màu đen vô tận.

-Luhan, chúng ta giống nhau. Nơi nào có Luhan nơi đó có Sehun. Chúng ta đen tối, tội lỗi, dính máu, bẩn thỉu và mục ruỗng như nhau. Em sẽ cùng anh, trở thành người có tâm hồn đen nhất thế giới này. Chỉ cần anh để cho em ở bên cạnh, chúng ta sẽ cùng xấu xa, xấu xa hơn cả thế giới.

Luhan giương mắt nhìn Sehun.

Đôi mắt đẹp, nhưng không hề thuần khiết phản chiếu với một đôi mắt đẹp, nhưng không hề thuần khiết khác.

Cùng em, chúng ta có thể nhuộm thế giới thành hai màu đen và đỏ. Bắt đầu từ con phố này.

Ánh đèn thành phố chìm trong bóng đêm đen tuyền. Khi bóng đêm bao phủ mọi vật, cũng là lúc Bloody Mary tức giấc, nhuộm mọi thứ bằng đỏ và đen.

Sehun đứng bên thành cầu, nhìn xuống con sông chảy xiết bên dưới. Vết sẹo trên vai được che đi bởi một hình xăm lớn, chữ Luhan được cách điệu bằng hai bánh răng cưa và một hình con nai, có hàm răng sắc nhọn và nụ cười quái dị.

Hai chiếc xe Jeep từ từ tiến đến. Một người áo sơ mi trắng rộng thùng thình, quần da bó và bốt cao cổ nhảy xuống, vòng tay ôm eo Sehun từ phía sau, cắn lên vai cậu:

-Bé con, đi thôi!

Đêm đó, thành phố lại chìm trong hai màu đỏ đen. Bóng tối, những tiếng hét, cái chết, tình yêu và họa máu.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro