Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 6:

-Ngày ra mắt của các cậu bị lùi lại vì cậu Sehun bị thương. Tôi đã nói rồi, để ý cách hành xử của mình một chút, giờ thì hay rồi!

Lão giám đốc đập bàn quát vào mặt ba cậu thanh niên đang ngồi trước mặt. Hai người kia vừa nghe vậy đã quay sang lườm nguýt người thứ ba, kèm theo vài tiếng chửi thề.

Oh Sehun mặc áo ba lỗ đen, để lộ ra bên vai trái quấn băng vải trắng xóa, máu thấm ra cả bên ngoài.

Hôm đó, Luhan không bắn thẳng vào vai cậu. Viên đạn sượt qua đầu vai và găm vào tường nhưng khiến cho một bên vai cậu bỏng và vết đạn sượt qua sâu hoắm. Bác sĩ nói sẽ để lại sẹo. Cậu không quan tâm. Hoàn toàn không quan tâm đến cái vết sẹo chó má đó. Cả lão giám đốc miệng mồm như bộ phận sinh dục phụ nữ và hai thằng 'anh em cùng nhóm' chết tiệt. Cậu cũng không quan tâm cái đéo gì ngày ra mắt nữa.

Trước khi ba người kia kịp mở miệng nói thêm câu nào, Sehun đã đứng lên, nâng chân đạp thẳng vào cái bàn mà gã giám đốc đang dựa vào khiến nó vỡ một mảng. Cậu từ trên nhìn xuống, ánh mắt khinh miệt và tối tăm nhìn ba người đang sửng sốt và sợ hãi như nhìn mấy con gián chết, gằn từng tiếng:

-Tao mặc kệ cái đéo gì ra mắt của chúng mày! Tao bỏ!

Sehun phóng như bay trên đường, mặc kệ mình có tông đổ hàng quán hoặc người nào đó hay không. Vết thương nơi vai cậu đang nhói lên từng đợt. Sehun dừng lại bên một cây cầu, rút bao thuốc trong túi áo ra, nhanh chóng châm lửa hút. Từng đợt chất kích thích ngập đầy phổi và não cậu khiến Sehun tỉnh táo lại nhưng chỉ một lúc. Cậu gào lên, giật đứt mớ băng vải trên vai ra, để lộ vết thương đáng sợ đầy máu.

Đến bây giờ cậu mới biết cậu nhớ Luhan đến thế nào.

Cậu yêu anh.

Cậu yêu Luhan.

Đệt con mẹ nhà nó. Cậu yêu một thằng chó dâm đãng độc ác bắn nát vai cậu.

Sehun thô bạo ném điếu thuốc đi, đạp mạnh vào thành cầu một cái, rồi yên lặng nhìn bóng đêm đang phủ lên thành phố hoa lệ.

Con mẹ nó Luhan, anh sai con mẹ nó hết rồi. Chỗ này không thuộc về tôi. Cái thế giới mục nát này. Phố đèn đỏ chỉ là một góc tối. Bản thân cái thế giới này đã đen tối mục ruỗng lắm rồi. Luhan, anh vẫn còn tin là thế giới bên ngoài sẽ khác sao? Sẽ có màu hồng kinh tởm chết tiệt ấy hả? Không! Đồ khốn ! Chỗ nào có anh sẽ có tôi. Vì anh Oh Sehun nguyện làm một trong những nhân vật bẩn thỉu nhất thế giới này.

Đêm nay, là đêm Bloody Mary tấn công xe chở tiền Comerzbank.

Luhan miệng ngậm thuốc, làn khói xanh lảng vảng chỗ anh ngồi, vắt vẻo nơi ban công không có lan can, thả chân xuống dưới. Anh thở một hơi, mùi thuốc lá nhàn nhạt quẩn quanh trong không trung. Hình xăm chữ Oh Sehun được cách điệu bằng hình lốc xoáy ẩn hiện dưới cổ áo ba lỗ của anh. Chính giữa ngực. Một hình xăm nguy hiểm.

-Thủ lĩnh, đến giờ rồi!

Baekhyun leo lên chỗ Luhan ngồi, đem khẩu súng đã được nạp đầy đạn cho anh. Luhan vẫn ngồi yên lặng, một lát sau, điếu thuốc tàn, anh mới búng nó xuống và đón lấy cây shortgun yêu thích của mình. Cây súng mà anh đã bắn Sehun. Baekhyun thấy đôi mắt anh có chút biến đổi nhưng rồi Luhan ngẩng lên, màn đêm đen kịt không một vì sao kia phản chiếu trong đôi mắt anh:

-Chơi thôi!

Đêm nay quả thực rất tối tăm, theo đúng nghĩa của nó.

Bloody Mary huy động hết số đầu não ra trận. Đã lâu lắm rồi không làm một vụ nào lớn như thế này nên vẻ thích thú, tàn độc và cả khát máu hiện lên trên từng gương mặt trẻ tuổi. Jong In không thể nào ngừng xoay cây R-15 của nó. Zhang Yixing và Yifan ngồi trên sofa, hút cỏ và thì thầm với nhau những điều tục tĩu và cách bắn thế nào để lủng sọ mà không văng não ra ngoài. Chanyeol và Baekhyun, như mọi khi, kiểm tra hết số vũ khí họ có, nâng lên, đặt xuống, Baekhyun bị phát cuồng với những cây súng, đôi lúc không nhịn được khẽ đưa lưỡi liếm báng súng và cười thỏa mãn. Jong Dae, Minseok và Zitao kiểm tra chỗ 'đồ nghề' còn lại, Junmyun ngửa cổ tu Corona, nhìn tấm bản đồ và cố gắng nhớ nó, Kyungsoo check chỗ bộ đàm và tai nghe.

Tất cả mọi người, giống như thú dữ, đang chờ thời điểm đi săn mồi. Ở bên dưới một cây cầu, ai kia đang nốc một chai Corona khác, cũng vậy.

12 giờ đêm.

Áo ba lỗ đen, quần da, những hình xăm, những chiếc khuyên bạc, bốt cao cổ, mặt nạ hoạt hình với những cái miệng cười kì quái vấy máu. Bloody Mary xuất hiện trên phố đèn đỏ, khiến cho con phố tắt đèn đen kịt, không một ai trên đường, vắng tanh. Những tiếng cười ma quái vang lên sau lớp mặt nạ. Một ả điếm, có vẻ là người mới, đi ngang qua con phố. Tiếng súng giật lên, một xác chết câm lặng, vài ba tiếng cười thích thú lại bật ra.

-Check súng.

Hai chiếc xe Jeep quân dụng xuyên qua màn đêm, chạy về phía đông thành phố. Mùi cần sa và cocain nồng nặc trong xe. Tất cả, như những đứa trẻ tội lỗi có trò chơi mới, phấn khích đến mức hơi thở cũng hỗn loạn. Sự hỗn loạn đó không ảnh hưởng tới Luhan lắm. Như mọi khi, anh cũng phấn khích được cướp giết, nhưng sâu trong lòng anh thấy thiếu một thứ gì đó. Cái cảm giác chó chết ấy đeo bám anh từ khi anh bắn lủng vai Sehun và cậu ta biến đi.

Ngay trong đêm đó, không cần đến bác sĩ, chỉ đơn giản ôm vai đầy máu me của cậu ta, máu phụt qua cả kẽ tay, nhìn anh một cái rồi đi ra ngoài. Từ đó đến nay anh không còn thấy cậu ta nữa. Hai tuần. Hai tuần thiếu Sehun và Luhan cảm thấy trống rỗng. Từ trong ra ngoài, đều trống rỗng. Anh ghét cái cảm giác ủy mị này. Nhưng không thể phủ nhận anh muốn Sehun xuất hiện, trước mắt anh, mắng chửi anh, hoặc lấp đầy cái lỗ của anh, thế nào cũng được, chỉ cần cậu ta xuất hiện.

Mẹ kiếp!

Luhan nghĩ mình thực sự phát điên rồi. Chắc bây giờ Sehun đang phịch một đứa con gái nhà lành nào đó, gieo mầm mống của cậu ta vào sâu bên trong cô và quên con mẹ nó người đã bắn cậu một phát. Mặc dù đạn không găm hẳn vào người cậu ta nhưng cũng đủ tạo một vết sẹo sâu hoắm. Luhan nhủ thầm, nỗi tức giận từ đâu trào ra như bão lũ và hóa thành sự khát máu. Anh xách súng lên, bên dưới cái mặt nạ kì quái là khuôn mặt vặn vẹo vì sự giận dữ.

-Lên nào!

Sehun phóng bạt mạng lần thứ n trong tháng. Cậu nhớ rõ địa điểm mà Bloody Mary sẽ cướp xe chở tiền. Sehun thấy may mắn vì cậu đã in sâu nó trong đầu trước khi bỏ đi và cũng may là vai cậu đã ngừng chảy máu. Máu khô lại thành từng mảng nhưng Sehun đéo quan tâm. Điều cậu quan tâm bây giờ là đến chỗ Luhan, bất kì chỗ nào có Luhan, và cùng anh hóa đêm tối.

Hai chiếc xe Jeep dừng lại nơi ngõ quẹo nhìn sang bên phải là ba chiếc xe chở tiền, vừa đỗ phía sau ngân hàng. Bọn người này cũng thật biết chọn giờ, 2 giờ sáng, lúc không còn ai trên đường để vận chuyển tiền. Thông minh đấy nhưng không bằng bọn này. Luhan cười khẩy, ngẩng đầu nhìn Chanyeol, Jong Dae, Jong In và Baekhyun sử dụng parkour leo lên nóc tòa nhà, nhanh và không một tiếng động. Minseok và Zitao ôm súng ngắm tầm xa, lẻn vào những cái ngõ đã điều tra từ trước. Yixing và Yifan ngồi trong xe điều khiển, Junmyun và Kyungsoo, bốn khẩu shortgun, sẵn sàng đột kích.

Tổng cộng có hơn mười tên cớm. Yifan mắt 11/10 dùng ống nhòm săm soi rồi nói qua bộ đàm. Yixing nhìn sơ đồ, nụ cười tự mãn hiện lên để lộ lúm đồng tiền sâu hút, búng tay một cái, hoàn toàn như kế hoạch.

Luhan đứng trên lan can tòa nhà đối diện, nói qua bộ đàm gì đó. Một lúc sau, pháo sáng từ phía Minseok phụt lên trời thành từng khóm.

Như dự đoán, đám cớm hoảng loạn và phá vỡ ngay đội hình, tập trung nhìn lên trời.

Chanyeol, Jong In nã những phát đạn đầu tiên, sau đó đến Baekhyun và Jong Dae. Cảnh sát như ong vỡ tổ, không biết đạn bắn từ phía nào, càng lúc càng nhiều người ngã xuống. Rốt cục, một người nhìn có vẻ như là đội trưởng liếc thấy ống ngắm của Chanyeol, thét vào bộ đàm gọi viện trợ, chỉ cho những người khác thấy nơi đội bắn tỉa ẩn núp.

Jong In bật ra tiếng chửi thề, kéo ba người bên cạnh hụp xuống tránh đạn, nói với Minseok và Zitao mau ra mặt.

Zitao và Minseok chỉ chờ có vậy, từ ngõ hẻm nhảy ra, giáp lá cà với đội cớm.

-Bỏ mẹ rồi! Bọn cớm cứu viện đến nhanh quá!

Yixing thét vào bộ đàm:

-Nhanh lên! Tao lái xe qua chỗ xe chở tiền, chúng mày giết hết bọn cớm đi rồi chuyển tiền qua đây! Định vị được xe bọn chúng chỉ cách chỗ này 3 đến 4 cây số nữa thôi!

Mấy người còn lại liên tục chửi thề, tay bóp cò súng càng nhanh. Luhan nhảy từ ban công xuống, nhân lúc bọn Minseok, Zitao, Chanyeol, Jong Dae, Baekhyun và Jong In nã đạn liên tục vào lũ cớm, anh lẻn vào thùng xe chở tiền, liên tục khiêng những bao tiền ném vào thùng xe Jeep mà Yixing vừa lái đến. Yifan nhảy xuống giúp Luhan, Yixing và Kyungsoo tung lựu đạn về phía cảnh sát, cả loại lựu đạn nổ và lựu đạn khói.

-Con mẹ nó nhanh lên! Mấy thằng cứu viện chỉ còn 5 phút nữa là tới nơi rồi!!!

Yixing gào lên. May mắn là không ai bị cay mắt bởi lựu đạn vì đã có mặt nạ. Xa xa vang lên tiếng còi xe cảnh sát ngày càng gần. Luhan thấy tình hình không ổn định, thét gọi mấy người kia đang bắn cực kì rát, tay rút chốt lựu đạn ném về phía đám cảnh sát đang chẳng còn mấy người.

-Đi thôi chúng mày! Lấy đủ rồi, còn chần chừ là bị chặn đấy, bọn cứu viện đến nơi rồi!!!

Đợi tất cả an ổn trên xe Jeep, Yixing và Kyungsoo khởi động máy, tông thẳng vào đám cảnh sát đang nhộn nhạo đằng trước mà bỏ trốn.

Không may, dàn cảnh sát cứu viện đến nơi. Lần này vũ trang hơn đám cảnh trước nhiều và có vẻ như là dân chuyên nghiệp.

Zitao đứng trên nóc xe, tay vác một khẩu nặng đô nhìn gần giống bazooka, nã thẳng một viên đạn lửa vào đám xe chắn đường. Yixing lao bạt mạng mở đường máu cho xe phía sau thoát thân. Andrenaline chạy trong máu những tên tội phạm, rần rật hai bên thái dương. Luhan thấy đầu mình như căng ra, cảm giác này lâu lắm mới được lấy lại, phấn khích như khi Sehun chạm vào anh vậy.

Cảnh sát đến ngày một đông.

Yixing bắt đầu loạn. Zitao vừa bị bắn một phát vào cánh tay, phải thụt ngay xuống dưới cho Jong In lên thay thế.

-Đệt mẹ chúng nó đến đông quá! Thủ lĩnh, làm sao đây???

Luhan định sẽ vác khẩu súng lửa đó, nhảy xuống dưới mở đường máu nhưng trước khi anh kịp làm vậy, một chiếc ducati đỏ chói rồ ga lao từ phía đối diện lao vút lên, đứng ngạo nghễ trên nóc xe cảnh sát. Tất cả sững sờ mất vài giây, nhìn thân hình cao gầy, vết sẹo đáng sợ trên vai trái và đường quai hàm góc cạnh không lẫn đi đâu được mặc dù có đeo mặt nạ, Luhan chỉ cần liếc qua cũng biết đó là Oh Sehun.

Nhưng tại sao Oh sehun lại xuất hiện ở đây?

Sehun rồ ga, từ nóc xe cảnh sát bay xuống, cây kiếm lóe sáng trên tay.

Dùng kiếm ư?

Từ khi nào?

Bao nhiêu câu hỏi xoay vòng vòng quanh đầu Luhan và anh chỉ biết đứng trân trân nhìn Sehun đang vừa vòng xe né đạn vừa chém cảnh sát. Tay cầm kiếm của cậu cực vững mặc dù vai đang bị thương và một tay lái xe. Sehun vòng một vòng qua người Luhan, anh nghe tiếng cậu thì thầm vào tai mình:

-Nếu anh không động đậy thì chắc chắn anh sẽ bỏ cái mạng của anh lại đây đấy!

Luhan tỉnh táo lại, nâng khẩu súng trên tay lên, bắt đầu điên cuồng nhả đạn. Sehun ném cây kiếm lên xe, đón lấy một khẩu R-15 từ Jong Dae, cũng bắt đầu tham gia trận chiến. Bên cảnh sát rõ ràng thảm hại, quân cứu viện bị kẹt trên cầu vì một vụ tai nạn.

Trước khi Luhan kịp nhảy lên xe, anh bị trúng một phát đạn vào tay trái. Sehun ngay lập tức tìm được viên cảnh sát đã bắn Luhan bị thương, nã một phát đạn xuyên sọ anh ta.

Rốt cục Bloody Mary đột phá vòng vây của cảnh sát, để lại một bãi chiến trường đẫm máu và tẩu thoát ngay trong đêm. Hai chiếc xe Jeep biến mất trong bóng tối đen kịt.

Bình minh dần ló rạng, nhuộm đỏ con đường bằng ánh sáng đầu ngày pha lẫn với máu tươi. Biển máu.

END CHAP 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro