1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Thần Lạc thật ra có một căn bệnh, căn bệnh này quản lý cũng biết, anh Tiền Côn ở Uy Thần cũng biết, ở Thượng Hải ba Chung và mẹ Chung cũng biết, duy chỉ có mình cậu là không biết, Chung Thần Lạc bị bệnh, căn bệnh này gọi là hội chứng phụ thuộc Lý Đế Nỗ, chỉ đối với một người phát tác, dĩ nhiên, loại bệnh này toàn thế giới cũng chỉ có mình Thần Lạc mắc phải.

"Thời điểm tôi không ở bên cạnh cậu ấy, cậu ấy vẫn ổn, nhưng thời điểm tôi ở bên cạnh cậu ấy, cậu ấy tương đối phụ thuộc vào tôi."

Trong mắt tràn đầy ý cười, Chung Thần Lạc ngồi ở hậu trường, ngồi ở trong một hồi thì nổi lạnh, Lý Đế Nỗ vừa cùng những người khác xung quanh bàn chuyện vừa liếc mắt nhìn người ngồi ở trong, bởi vì thông báo đến chậm hơn một ngày so với mọi người, sáng sớm ngày hôm nay lúc cậu nhắn tin cho anh, nói rằng tổ đạo diễn không để cho cậu ngủ, cách một cái màn hình Đế Nỗ cũng có thể cảm nhận được sự tràn đầy oan ức, cho nên nhìn cả người đều là mệt mỏi, thật đúng là không có biện pháp, thời điểm không có Đế Nỗ, Thần Lạc còn có thể lên tinh thần, nhưng khi nhìn thấy anh, thật sự không chịu nổi, nhưng ở trước máy quay, Lý Đế Nỗ cũng không thể đi dỗ dành cậu, không thể làm gì khác hơn là phải chịu đựng.

Lý Đế Nỗ nhìn người đi tới cầm tay mình, gảy gảy vào lòng bàn tay để trấn an, tặng một cái hôn gió, không còn cách khác, Thần Lạc nhà anh bình thường gặp phải chuyện gì không ổn là quấn vào lòng anh, cái này coi như là đã kiềm chế lắm rồi.

Thời điểm Đế Nỗ ngồi ghế chính thức thật ra cũng có chút không biết phải làm sao, không có biện pháp, này là kịch bản của tổ đạo diễn.

"Vương bất kiến vương", hai vương tử không thể gặp nhau nha, thời điểm mới có kịch bản, anh còn đặc biệt dành ra ba giờ để dỗ dành người này, nếu không, không chừng đã quay trở về Thượng Hải mất, cuối cùng cũng là tổ đạo diễn đành thoả hiệp một chút, "Các cậu làm theo ý mình đi! Chỉ cần không quá lệch khỏi kịch bản là được.", điều này là sau khi tiểu ca hậu kì xem các đoạn đã quay cùng kịch bản cảm thấy cậu có thể xảy ra vấn đề (như bỏ quay ), tiểu ca hẳn là một người rất yêu chương trình này.

Đi đến thời điểm này, Lý Đế Nỗ hơi cau mày, thắng bại đối với anh tương đối quan trọng, nhưng quan trọng như thế nào đi nữa cũng không quan trọng bằng Thần Lạc nhà mình!

Miễn cưỡng đối với đề xuất này mà cảm ơn, liền mang theo người rời đi, vừa ra khỏi khu vực quay hình, tay liền đặt lên sống lưng người bên cạnh, "Không sao chứ?", âm thanh đã không còn giống như lúc khi quay, "Anh, mệt!".

Thanh âm có chút mơ hồ, Đế Nỗ ở trên sống lưng Thần Lạc sờ hai cái, "Cố gắng thêm một chút, được không? Một chút mang em về ngủ."

Chung Thần Lạc vừa mới được dỗ nên sắc mặt tốt lên một chút. Sau khi ngồi lên ghế chính thức, mắt Đế Nỗ không nhịn được mà phiêu xuống.

Thật vất vả mới kết thúc, tổ đạo diễn lại bắt những người ngồi ở ghế chính thức ở lại, giải thích phần thi đấu kế tiếp, Đế Nỗ nháy mắt nhìn thấy bộ dạng của Thần Lạc liền có chút không vui, lần đầu tiên tổ đạo diễn cảm thấy bản thân thật không hiểu chuyện, thả bọn họ ra. Những người khác còn chưa kịp phản ứng, đã không thấy bóng dáng Lý Đế Nỗ đâu.

Phác Chí Thành lúc đi về còn đặc biệt nghi ngờ, "Nỗ ca sao không có ở đây? Anh ấy đi trước à?", Hoàng Nhân Tuấn ở bên cạnh kéo bạn nhỏ còn chưa hiểu chuyện vừa đi vừa nói," Cậu ta trở về dỗ mèo, không có gì, chúng ta đi trước đi."

Ở trong lòng một trận ... bình tâm, lão Hoàng cũng không phải ngày đầu tiên biết chuyện này, chỉ cần Chung Thần Lạc ở đây, Lý Đế tuyệt đối sẽ không đi cùng mọi người, người ta nuôi mèo, nhưng là nuôi mèo người.

Trở về khách sạn, tính đi gõ cửa phòng Thần Lạc kiểm tra, quả nhiên là không có ai, Đế Nỗ cảm thấy thật may là mình có để thẻ mở cửa phòng lại cho người kia, trở về phòng mình, cửa là đang khép hờ, Đế Nỗ lúc tới khách sạn khá trễ, chưa thu xếp quần áo đã đi quay, quần áo bừa bộn chất hết lên giường, mà bây giờ, quần áo đều bị ném qua một bên, có một số ít bị rơi khỏi giường, ở trên giường có một vóc dáng nhỏ nhỏ nằm nghiêng của một con mèo, anh đem quần áo nhặt lên, bên giường còn có một cái vali nhỏ còn chưa được mở bị ném qua một bên. Đế Nỗ đành đi sắp xếp lại, người trên giường còn đang ngủ say, thời gian vẫn còn sớm, để cậu ấy ngủ một lát.

Đế Nỗ nhìn cậu nằm vùi trên giường có chút đau lòng, định bụng sẽ để yên cho Thần Lạc nghỉ ngơi nhưng mà lớp trang điểm trên mặt cậu còn chưa tẩy.

"Lạc Lạc, Lạc Lạc, ngồi dậy rửa mặt có được không?", người trên giường giật giật rồi lại ngủ tiếp.

Anh thở dài, đi vào phòng vệ sinh đem khăn lông thấm ướt, đem lau mặt cho người đang nằm, khăn lông ấm có chút không thoải mái, bị móng vuốt của người nào đó kéo ra. Đế Nỗ một tay giữ, một tay lau mặt cho người nào đó, nằm loại tư thế không được tự nhiên để người khác lau mặt, người này, một chút cũng không biết chiếu cố bản thân!

Mà vị lão nhân nào đó cũng quên mất rằng bình thường mình nuông chiều người trên giường như thế nào.

Nhân Tuấn lúc ra khỏi cửa thấy mấy người bạn nhỏ đứng trước cửa phòng Chung Thần Lạc, "Các cậu đang làm gì vậy?"

"Tuấn ca, chúng em tìm Thần Lạc rủ ăn cơm, nhưng có vẻ không có người ở trong phòng."

Nhân Tuấn nhìn mấy đứa nhỏ ngốc ngốc, "Không có sao, các cậu đi trước đi ! Có lẽ là đang ngủ, anh ở lại chờ một chút kêu cậu ấy là được."

Sau khi mấy đứa nhỏ rời đi, Nhân Tuấn lạnh nhạt đi lên đạp cửa phòng Đế Nỗ, lần này, cửa mở rất nhanh.

"Làm sao vậy?"

"Người có phải ở chỗ của cậu?"

Lý Đế Nỗ nhìn vào trong phòng, "Ừ, đang ngủ, làm sao?"

"Mới vừa rồi mấy người bạn nhỏ đến tìm em ấy, tôi nói này, ở đây nhiều người như vậy, chú ý một chút có được không?"

Đế Nỗ đóng cửa phòng lại, "Tuấn, cậu cũng không phải không biết, Lạc Lạc tương đối phụ thuộc vào tôi, em ấy cũng là lần đầu tiên tham gia chương trình tống nghệ, tôi cũng không yên tâm."

Nhân Tuấn một bộ dáng lạnh lùng,"Cậu ít chiều người ta một chút, em ấy cũng không phụ thuộc vào cậu như vậy."

Lý Đế Nỗ nở ra một nụ cười ngọt, giả bộ nghe không hiểu, họ Hoàng khoát tay.

"Được rồi được rồi! Theo ý cậu, tôi một chút cũng không muốn dính vào chuyện của hai người."

Lúc này, trong phòng truyền đến một tiếng, "Nỗ ca!"

"Được rồi, tiểu tổ tông nhà cậu gọi cậu kìa, tôi đi đây.", sau này Nhân Tuấn thề rằng nếu hắn còn dính vào chuyện của hai người bọn họ nữa, liền đem tên mình viết ngược lại.

Thời điểm Đế Nỗ đi vào, Thần Lạc đang cúi đầu, ôm chăn nằm trên giường.

"Tỉnh ngủ sao?"

Lắc đầu.

"Có đói bụng không?"

Lắc đầu, gật đầu. Đế Nỗ hoàn toàn bình tĩnh.

"Vậy ngồi dậy ăn cơm thôi."

Người trên giường rốt cuộc trợn tròn mắt nhìn anh, mắt to còn mang hơi nước vì chưa tỉnh ngủ, Đế Nỗ đem khăn lông thấm ướt một lần nữa, đem khuôn mặt lau sạch sạch sẽ sẽ.

"Quần áo của em để ở đâu? Chúng ta ăn xong lại trở về ngủ có được không?"

Thần Lạc bị khăn lạnh lau nhất thời thanh tỉnh một chút, "Không có mang quần áo nha!", Lý Đế hoàn toàn không có chút hy vọng mà đi lấy quần áo của mình.

Thời điểm Hoàng Nhân Tuấn sawps không chờ nổi nữa, thang máy cuối cùng cũng xuống. Lý Đế Nỗ mang theo một đống quần áo thật dày, đống quần áo thật dày giơ giơ móng vuốt chào hỏi Nhân Tuấn, hắn đi đến mấy bước, "Tiểu Lạc cậu không phải có đôi chân dài sao?"

Người trên lưng dùng chân đung đưa, "Không phải có Nỗ ca sao?", lời nói thẳng thừng chẳng nể nang ai, Đế Nỗ cười một tiếng, tuỳ ý để người kia đem phần lớn sức nặng đè lên người mình, "Lạc Lạc còn chưa tỉnh ngủ, không có sao."

Nhân Tuấn xoay người, là lỗi của mình, lo nghĩ bậy bạ, hồi mới quen hai người họ, hắn cảm thấy Lý Đế Nỗ là đem Chung Thần Lạc thành con trai để cưng chiều, nếu như không phải thấy sự mãnh liệt muốn đem người làm của riêng trong mắt họ Lý kia, hắn còn cho rằng là hai cha con.

Thời điểm Lý Đế Nỗ nói thích Chung Thần Lạc, không phải chỉ dừng lại ở tình anh em hữu nghị, chính là loại tình yêu kia, mọi người xung quanh mặt đầy ý cười, chúng tôi chỉ cần nhìn lướt qua cũng đã sớm biết được hai người có nội tình rồi! Thế mà, Thần Lạc lại không có bất cứ động tĩnh gì cả, ở trước mặt mọi người đều thề rằng hai người là anh em, Nhân Tuấn trong lòng MMP (=ĐMM), Chung Thần Lạc không ý thức được rằng toàn thân mình từ trên tới dưới ngay cả lọn tóc cũng có dấu vết của Lý Đế hay sao?

Thời điểm La Tại Dân mới quen Chung Thần Lạc cũng không có suy nghĩ gì nhiều, còn hay khen đứa bé này thật độc lập tự cường nha. Bị bệnh bị thương cũng tự mình gánh, nhưng có một ngày nào đó, y đã tự vả mặt mình, Thần Lạc từ trên sân khấu thiếu chút nữa ngã xuống, còn nói mình không sao, mọi người không có biện pháp gì, chỉ biết đem người đi nghỉ ngơi rồi nhờ Tại Dân chú ý cậu một chút. Y đi vào hỏi thăm, đúng lúc người bên trong đang gọi điện thoại, thời điểm nghe được còn tưởng mình đi nhầm chỗ, người ở bên trong uỷ uỷ khuất khuất nói bản thân khó chịu, còn mang theo một chút vô lý, "Anh khi nào tới? Không có người chiếu cố em, em khó chịu a!"

Qua một hồi lâu, mới cúp điện thoại, nhìn thấy La Tại Dân, "Anh tới khi nào vậy?"

"Người nào tới đây? Có muốn anh đưa em về không?"

Chung Thần Lạc lắc đầu một cái.

"Một chút nữa tiền bối của em sẽ đến đưa em về."

Khi đó La Tại Dân liền biết, mối quan hệ của hai người họ tuyệt đối không hề đơn giản, mấy người thử nghĩ xem ai sẽ ở trước mặt tiền bối của mình làm nũng.

Mấy người La Tại Dân sau khi tập diễn xong cũng đi qua đây xem Chung Thần Lạc, trong phòng nghỉ đầy ắp người.

"Bây giờ đưa em ấy đi bệnh viện đã! Không thể ở đây dây dưa."

Chung Thần Lạc lắc đầu một cái, không nói lời nào, vẫn cậy mạnh như vậy, ngay lúc Tại Dân tính nói cái gì đó, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, đi vào là một người ngũ quan tinh xảo, hướng về phía bọn họ gật đầu một cái, đi nhanh đến trước mặt Thần Lạc.

"Lạc Lạc."

Người mới vừa rồi còn cậy mạnh ngẩng đầu lên, trong đôi mắt to đều là nước mắt.

"Nỗ ca!" Trong nháy mắt vừa uỷ khuất vừa đáng thương, Lý Đế đem người cõng về.

Sau đó khi mọi người đi thăm Thần Lạc, mọi người nhìn cậu vốn kiên cường, bây giờ nằm sấp trên giường, cơm tới mở miệng, quần áo đưa tới tay, trái cây ăn vào đều phải cắt thành mảnh nhỏ. Thấy mọi người đến, hai người giả bộ như không nhìn thấy, mọi người vẫn kiên trì ngồi ở đó. Một diễn viên nữ trong đoàn nhìn nhìn mấy lần.

"Cậu là Lý Đế Nỗ đúng không?"

Đế Nỗ khách khí cười một tiếng, "Xin chào.", bắt tay một cái, cô gái cũng đứng lên bắt tay, nhìn Chung Thần Lạc mặt đầy mất hứng, tay vừa mới bắt tay xong, cậu liền đem chân dài đạp người.

"Em khát, muốn uống nước."

Mọi người mắt mù đi ra, "Tôi từ nay về sau cũng không muốn xuất hiện ở chỗ hai người họ." Hoàng Nhân Tuấn đưa mọi người trở về, tiện thể vỗ vai an ủi bạn nữ.

"Làm gì có người trời sanh đã ỷ lại việc cưng chiều mà sinh kiêu, bất quá là do có người cưng chiều mà thôi.", mà cho đến sau này khi hai người đã ở cùng nhau, Chung Thần Lạc cũng không vui khi thấy cô gái kia và Lý Đế Nỗ đứng gần nhau.

Thời điểm Lý Đế mang người đi vào, mọi người trên cơ bản đã đông đủ, anh một bên nói lời xin lỗi, một bên sắp xếp đem người kia đặt ở vị trí kế bên mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro