2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong không khí sôi động của cả hội, Chung Thần Lạc cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh giấc một chút, không tiếp tục dính trên người Lý Đế Nỗ. Mấy tên tiểu bối nháo nhào muốn mời rượu, Đế Nỗ rót một ly nước lọc, "Xin lỗi, tôi không uống được rượu."

Mấy tên tiểu bối vẫn rất thích người đàn anh này, nên cũng không bắt ép, nhưng mấy lão nhân gia ngồi cách đó không xa, bắn con mắt như đao nhìn về phía Đế Nỗ, nếu như không phải lúc trước đã cùng uống chung, bọn họ liền tin câu nói kia. Mấy người bọn họ cộng lại còn không bằng người giả vờ không biết uống, Lý Đế Nỗ còn liên tục giơ ly.

"Thật không thể uống nữa."

Sau đó đem mấy người uống được hạ gục hết sạch, quá đáng hơn nữa là, lại chỉ đem người Thượng Hải nào đó trở về, những người còn dư lại thì thuê một phòng khách sạn rồi ném vào hết.

Nhưng Lý Đế thời còn trẻ không thường chăm sóc bản thân nên dạ dày không tốt, uống rượu liền đau dạ dày. Mấy lần đi uống với đồng nghiệp, là mấy lần anh dọa sợ Thần Lạc khiến cậu kinh hồn bạt vía, những lần như thế cậu cứ hay cằn nhằn anh mấy câu như, " Bản thân có thể uống bao nhiêu cũng không biết sao? Không cho phép uống rượu nữa!"

Đế Nỗ trong nháy mắt sẽ biến thành con cún nhỏ ngoan ngoãn, "Được, không uống!"

Nói là nói như vậy, nhưng thời điểm xã giao cũng không để ý đến thế, nhưng mà, chỉ cần Chung Thần Lạc ở đó, anh sẽ không uống rượu. Mấy người Hoàng Nhân Tuấn uống tượng trưng vài ly, sau đó liền giả lả từ chối, bọn tiểu bối thì không thể chỉ uống như thế, bây giờ liền rủ rê Chung Thần Lạc. Cậu vừa một bên uống rượu, một bên có một đôi đũa gắp thức ăn đến bên miệng mình. Đều là do Đế Nỗ cuốn thịt rồi đút qua, vị đại gia kia mới chịu ăn một chút, đem tôm đã lột sạch vỏ để trong dĩa, mấy đứa nhỏ kia cũng nhìn qua.

Lý Đế Nỗ bắt đầu khuyên, "Trước tiên ăn chút gì đã! Lót bụng một chút."

Một bên sắp xếp cho tiểu bối, một bên dụ dỗ vị nhỏ hơn một tuổi này, "Lạc Lạc, ăn cái này." Chung Thần Lạc cũng nhìn qua một chút, sau khi nghe thì tay liền không động, đơn giản mở miệng, Lý Đế nhìn cả bàn ai cũng ngây ngốc, liền cầm đũa đút cho người kia.

Chí Thành không uống rượu, nhìn một màn này mở to hai mắt, bèn quay sang người kế bên mình mà hỏi, "Tuấn ca, Nỗ ca bọn họ?"

Hoàng Nhân Tuấn quả quyết lấy thức ăn nhét vào miệng Chí Thành, "Không có gì cả, hai bên tình nguyện."

Chung Thần Lạc sau khi tự đẩy mối quan hệ của mình xuống vực "friendzone" liền thăng cấp lên thành bạn trai, cái hội chứng phụ thuộc này cơ hồ là thời kỳ cuối! Cây ngay không sợ chết đứng, Nhân Tuấn nhìn tên cún con đã quen việc này một cái.

Đế Nỗ đem người khiêng vào phòng, uống thuốc giải rượu, lau mặt, người trên giường có chút ầm ĩ, ngồi ở bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ, "Còn khó chịu?"

Người trên giường rầm rầm rì rì, "Anh bồi em ngủ, hát cho em nghe đi."

Đế Nỗ đi tắm, sau khi bản thân thoải mái mới chui vào trong chăn, "Ngày mai không có quay, có thể ngủ thêm một chút."

Người bên cạnh đưa tay bóp mặt anh, "Hát.", đặt tay vào trong lòng bàn tay của anh.

"Hát, hát, muốn nghe cái gì?"

"Bài nào cũng được ạ"

Âm thanh trầm thấp dễ nghe bắt đầu vang vọng, Lý Đế Nỗ hát cho tới khi hết bài, người bên cạnh đã không còn biết gì, tay còn ôm thật chặt anh, sờ vào mái tóc mềm mại, người này nha, sao lại cứ ngoan như vậy chứ?

Ở trên trán hôn một cái, "Ngủ ngon, Lạc Lạc của anh."

Lý Đế Nỗ từ anh em thăng cấp lên thành bạn trai, là do tới khi tới đây tham gia tiết mục, diễn viên nữ trong đoàn của Thần Lạc nói cho anh biết, nói là gần đây Chung Thần Lạc cùng một cô gái rất thân cận, Đế Nỗ ở bên đầu kia của điện thoại rất bình thản, cô gái có chút lúng túng, "Thần Lạc có hơi chậm hiểu, anh đừng trách cậu ấy."

Bên kia tựa hồ đang cười, "Không sao."

Sau đó hình như lại lầm bầm một câu, "Thời gian cũng không còn nhiều lắm."

Khi ấy, cô gái kia vẫn không hiểu, nhưng sau đó cũng không lâu lắm, mắt thường cũng có thể thấy Chung Thần Lạc tinh thần sa sút, cô cùng La Tại Dân nói bóng nói gió mới biết, bạn cùng ký túc xá thời đại học đến xem cậu diễn, nói rằng dường như Lý Đế Nỗ đang yêu. Hai người cũng biết, Thần Lạc thật ra rất chậm hiểu, chẳng qua cảm thấy Đế Nỗ đang yêu mà bản thân một chút cũng không vui, ngược lại trong lòng buồn bực, vậy không phải yêu thì là gì đây? Ngay tại thời điểm Thần Lạc muốn đem cái cảm giác này đổ tội cho anh em tốt của mình đã hết độc thân, lại không nói chuyện này cho cậu biết, những người xung quanh đã bắt đầu quạt gió thổi lửa, đem dầu vô lửa.

Gần đây tần suất Chung Thần Lạc nhìn điện thoại rất cao, mỗi ngày việc đầu tiên chính là nhìn điện thoại, nhưng càng ngày càng âm trầm, càng ngày càng nóng nảy.

"Sao rồi?"

"Nỗ ca vẫn không trả lời tin nhắn của em."

Diễn viên nữ làm bộ tỏ ra bộ dáng không có việc gì, "Không có biện pháp nha! Người ta đang nói chuyện yêu đương, làm gì còn thời gian đến dỗ em."

Điện thoại vang lên một tiếng ném trên ghế sofa, cả người càng âm trầm. Kết quả là, diễn viên nữ và La Tại Dân bị kéo đi uống rượu, nhìn người này đem cả chai rượu đổ vào miệng, có chút không biết nên làm sao, hai người không thể làm gì khác hơn là kìm cậu lại.

"Thần Lạc à, không phải anh em thoát khỏi độc thân sao? Cũng không phải em thất tình, sao lại không vui vậy?" La Tại Dân mở lời.

"Anh ấy không trả lời tin nhắn của em, vì yêu đương mà anh em bạn bè cũng không cần?"

Diễn viên nữ uống một hớp rượu, "Thần Lạc, có phải em thích Lý Đế không? Chị nói, chính là loại yêu đương kia í."

Người đối diện giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức xù lông, "Chị đang nói nhăng nói cuội gì vậy? Chúng em là anh em."

Hai người đều nhìn cậu, trong mắt đều hiển thị đúng là như thế.

"Thần Lạc, em hẳn là biết, phương thức sống chung của mấy người không thể dùng từ anh em để nói tới."

Chung Thần Lạc rót một ly rượu rồi xoay người rời đi, như đang trốn tránh chuyện gì đó. Diễn viên nữ nhắn cho Đế Nỗ một tin nhắn, rồi cùng Tại Dân cụng ly.

"Chúc mừng Thần Lạc trước thời gian thoát ế."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro