02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jeonghan cậu thật không nhớ là đã làm cách nào để có thể chạy về lớp như bây giờ, khi đã ngồi phịch xuống ghế mình. Cậu ngồi ở dãy cuối trong lớp, chỗ tập trung các thành phần bất hảo như đánh nhau, trốn tiết,... Người khác cũng không lấy làm lạ khi cậu ngồi ở đó, Seungcheol quay xuống gõ gõ vào mặt bàn, cậu ngẩng đầu dậy, nheo mắt cằn nhằn

"Gì?"

"Lúc nãy đi đâu thế? Chủ nhiệm có đến đấy"

"Vào thư viện"

Cậu lại úp mặt xuống cái balo, thở dốc. Chết tiệt, tự dung lại đi vào đó, rồi gặp Hong Jisoo, lại còn bị cưỡng hôn. Còn gì xấu hổ hơn không hả Yoon Jeonghan? Cậu tự rủa bản thân mình khi nhớ lại lúc môi kề môi với cái người kia. Không phủ nhận là chính cậu cũng tự động đáp ứng Jisoo, tận hưởng nụ hôn đó...nhưng...Thật...

Không lẽ mày thích hắn....

Một thoáng ý nghĩa len lỏi, khiến Jeonghan giật mình mà hét toáng lên

"AAAHHHH..."

Seungcheol nhướn mày...

Cả lớp quay lại nhìn...

"Đúng là hâm" – Đồng thanh

"Trò Yoon Jeonghan, tôi nghĩ cậu cũng biết được mình đang ở lớp chứ nhỉ?"

Cậu liền đưa mắt nhìn vị giáo viên chủ nhiệm lớp tuổi chừng hơn 50 đang cầm phấn, một tay cầm sách, nhìn mình đầy bực tức. Jeonghan liền cúi đầu, đôi má khá hồng

"Em xin lỗi..."

"Được rồi, vì hôm nay có giáo viên mới nên tôi cũng không muốn tốn thời gian của mọi người"

Thầy giáo khẽ lắc đầu

"Và giáo viên này sẽ phụ trách bộ môn tiếng Anh"

Seungcheol quay xuống nhìn thằng bạn thân chí cốt đang não nề, huých huých tay

"Mày, thầy đẹp quá chứ"

Jeonghan thật lúc này chỉ muốn giật hết mái tóc bù xù ngu ngốc của bạn mình mà thôi. Nhưng khi cậu nhìn được thầy giáo tiếng anh của mình là ai, nắm tay đầy tóc Seungcheol của mình liền cứng đờ....

Thôi toi....

Đệch....

"Xin chào, tôi là Hong Jisoo, giáo viên dạy tiếng Anh của mọi người"

Vẫn là nụ cười đó, đôi mắt cong vút như mèo....

Jeonghan tự động ngồi hẳn xuống dưới, cúi đầu xuống và chỉ mong người ta sẽ không để ý đến mình.



*****



Lại nói đến chuyện trên sân thượng, hiện tại Kim Mingyu vẫn rất là khó chịu vì có người chiếm chỗ ngủ của mình, lại còn dám đấu mắt nữa. Mục tiêu ban đầu của cậu chỉ là ném thằng cha này từ sân thượng xuống sân thôi, còn bây giờ....

Làm Jeon Wonwoo vấy bẩn...

Áo sơ mi trắng bị gió thổi mạnh ôm vào cơ thể gầy gò, hai khuy đầu bị cởi, lộ ra làn da trắng ngần, nhưng có phần xanh xao. Ngay trên là xương quai hàm thanh tú, đôi môi đỏ khép hờ, đôi mắt một mí đang nhìn mình, mái tóc đen tung bay, Mingyu hít một hơi dài, ghi nhớ lại vẻ đẹp đó.

"Nhìn đủ chưa?"

Wonwoo hỏi, đưa tay gãi gãi sau đầu. Thật phiền phức mà, đang ngủ lại có thằng dở đến phá đám rồi nhìn mãi không thôi. Mingyu chậm rãi đút tay vào túi quần, khẽ nâng cằm, ánh mắt lóe lên chút ý trêu đùa.

"Người đẹp nhìn mãi không chán"

Người ngồi trên ghế vòng chân xuống dưới sàn, áo dạ đen khoác hờ trên vai. Trông không khác gì một vị chủ nhân đầy quyền lực chiếu xuống đám hầu cận, Wonwoo nhướn mày

"À, tôi thì không nghĩ mình đẹp, nhưng vẫn cám ơn lời khen"

Mingyu dõi theo từng động tác của Wonwoo, từ việc đưa tay cào cào vài lần trên đầu, rồi đưa tay vào áo dạ, cài khuy, phủi bụi. Tất cả vẽ nên một bức tranh hoàn hảo, đôi môi cậu nhếch lên... Đúng, Jeon Wonwoo đúng là một mỹ nam hiếm có trên thế giới này.

"Trả chỗ cho cậu"

"..."

"Tạm biệt"

"Khoan đã"

Wonwoo dừng lại khi đã đến gần cái cửa, cậu đứng lại trước khi quay chầm chậm về phía Mingyu, nhíu mày. Người kia, vẫn cái dáng cao ngạo đó, vẫy cậu lại gần. Bằng một cái gì đó mà cậu không chắc, chân của Wonwoo đã tự động đi đến đứng đối diện với Mingyu.

"Chuyện gì?"

Đến lúc này Wonwoo mới nhận ra là mình thấp hơn người kia nửa cái đầu, thế nên khá là mỏi cổ khi cậu cứ phải ngửa lên để nói chuyện với cái người kì quái này. Mingyu ngồi xuống ghế, hạ thấp tầm mắt của Wonwoo, như vậy cổ sẽ không bị mỏi nữa

"Không biết luật ở đây sao?"

"Lu...luật gì?"

"Đây là chỗ của tôi, cậu nằm đây thì phải trả cho tôi chứ"

Wonwoo nhíu mày lần nữa...Cái quái gì, sân thượng là của chung, thuộc về nhà trường...Sao lại có chuyện này được? Mà khoan, nhìn lại vẻ dương dương tự đắc của người kia, lại còn nhuộm tóc, đeo khuyên hơn nữa lại trốn học y như cậu thì chắc chắn đây không phải là loại vì – học – quá – nhiều – nên – cần – thư – giãn. Nói cách khác thì đây là một thành phần bất hảo trong trường. Muốn yên thân, Wonwoo hỏi nhẹ như làn gió

"Bao nhiêu tiền?"


Mingyu chớp mắt trước khi bật cười

"Tôi không cần tiền, tôi cần cái khác"

Wonwoo khó hiểu trước khi thấy người kia đưa tay ra, cậu vô thức cũng đưa tay mình lên. Hắn nhanh chóng nắm lấy tay cậu, kéo mạnh về phía trước. Trước khi Wonwoo nghĩ mình sẽ bị ngã dập mặt thì môi cậu nhanh chóng bị chiếm lấy....




*******




Lần đầu tiên trong khi lên lớp, Jeonghan không dám ngủ. Cậu chỉ sợ bản thân mình ngủ gục sẽ bị thầy giáo tiếng Anh kia chú ý, sẽ bị phát hiện. Vì vậy, Seungcheol đã ngạc nhiên đến mức khi thấy thằng bạn nối khố của mình đang chăm chỉ viết nhăng cuội vào vở. Đáng khen cho nỗ lực của cậu, Yoon Jeonghan.

Nhưng mà, trái đất tròn lắm, cậu biết không?

Ngay khi định ra khỏi hành lang, cậu đã bị thầy chủ nhiệm gọi lại. Seungcheol và Jihoon (đến từ khi nào đó?) nhìn cậu vỗ vai trước khi cậu đi vào phòng giáo viên. Jeonghan thật chỉ muốn cắm đầu chạy ngay khi nhìn thấy Jisoo đang đứng đối diện và vẫn giữ nụ cười đó.

"Jeonghan, tôi biết em không hứng thú với việc học hành" – Vi giáo viên tháo kính, dáng vẻ mệt mỏi - "Điểm số các môn của em cũng không dưới trung bình"

"Vâng..."

Giọng cậu run run, và dường như cậu thấy cả cơ thể mình đang bị Jisoo nhìn xuyên qua vậy.

"Chỉ có môn tiếng Anh của em là rất kém"

"..."

"Muốn tốt nghiệp thì các môn phải trên trung bình" – Giáo viên chủ nhiệm nhìn về phía cậu rồi nhìn Jisoo – "Vì tôi không muốn em ở lại nên quyết định sẽ để thầy Jisoo đây kèm thêm cho cậu môn tiếng Anh"

"Sao cơ?" – Jeonghan mở to đôi mắt, lắp bắp – "...khoan đã...kèm thêm..."

"Đúng thế, thầy thấy 1 kèm 1 là hiệu quả nhất, vậy..." – quay sang Jisoo – "Thầy Hong, thầy thấy sao?"

"Dạ, không có gì, em thấy cần kèm thêm cho các học sinh yếu kém là điều cần thiết"

"Vậy được rồi. Giao em ấy cho thầy Hong vậy"

"Vâng, xin thầy hãy yên tâm. Tuy nhiên, vì để đạt hiệu quả, em nghĩ tốt hơn là dạy thêm 4 buổi tối một tuần tại gia"

"Tại gia à...?"

"Nhà em có rất nhiều tài liệu về tiếng anh, có thể luyện tập và nâng cao cho học trò Yoon đây"

"Vậy được rồi, thầy Hong cứ quyết định đi"

"Vâng. Cám ơn thầy"




Quyết cái con mẹ gì, các người có thèm để ý đến một Yoon Jeonghan đang hóa đá đằng trước mặt không?






-------------


<Note 1>: Chap sau là H 

<Note 2> Public trên wordpress (no pass) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro