Phần kết.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe thấy tiếng nói chuyện to, Ji Yeon giật mình tỉnh lại, nhìn thấy khuân mặt hậm hực của Eun Jung, Ji Yeon mới giật mình tỉnh giấc lại.

- Eun Jung..

- Nói?

- Nói gì? - Ji Yeon ngơ ngẩn nhìn Eun Jung.

- Nói?

- Nói cái gì mới được chứ?

- Sao cô lại không thích tôi.

- Tôi đâu có nói thế - Ji Yeon nhìn khuôn mặt ngày càng đen lại của Eun Jung mà giật mình.

- Thế cái này là cái gì? – Eun Jung cầm cái điện thoại giơ lên cho Ji Yeon xem. Ji Yeon ngơ ngẩn nhìn cái tin nhắn mà Eun Jung giơ lên.

- Tại sao cô lại xem trộm tin nhắn của tôi?

- Tôi không được xem tin nhắn phải không?

Bốp

Eun Jung giơ tay đập vỡ cái điện thoại. Ji Yeon ngơ ngẩn nhìn chiếc điện thoại vỡ nát ở góc giường, rồi lại nhìn thấy gương mặt đang gần tới sát của Eun Jung.

Bốp

Ji Yeon giáng cho Eun Jung 1 cái tát vào mặt, môi mím lại thật chặt, gằm gằm nhìn lại.

- Đánh hay lắm, tôi có làm gì để cô phải ghét tôi? – Eun Jung hét lên.

- Đúng tôi ghét cô, cô cái gì cũng hơn tôi mà, không phải sao? Tôi ghét cô, không phải ghét mà là căm ghét. Cô cút đi cho tôi.

- Cút đi à, được, rồi tôi sẽ cút đi cho cô xem.

Nói rồi Eun Jung ôm Ji Yeon đè xuống giường, mặc kệ Ji Yeon giãy dụa như thế nào Eun Jung cũng không buông tha cho đôi môi của Ji Yeon.

Eun Jung như chìm vào trong cảm giác sung sướng mới mẻ. Từ nhỏ tới giờ đã thích Ji Yeon, tất cả mọi cố gắng của Eun Jung đều là vì Ji Yeon, đều là vì tương lai của 2 người. Vậy mà Ji Yeon lại như thế, Eun Jung giận, rất là giận. Eun Jung phải trả thù, phải trả thù, phải đòi lại bao nhiêu năm thời gian Eun Jung nhớ mong, chờ đợi Ji Yeon.

Sau hôm đó Ji Yeon luôn luôn tránh mặt Eun Jung, đi học thì đi trước, vào học thì Ji Yeon không chú ý đến Eun Jung, Eun Jung gọi thì Ji Yeon coi như không nghe thấy gì cả.

- Sao mà buồn thế?

- Dạ, không có.

- Em và Ji Ji lại cãi nhau phải không?

- Không phải đâu ạ.

- Thế tại sao?

- Em...

reng...reng...reng..

Eun Jung đang định nói với So Yeon thì điện thoại reo vang. Eun Jung vội vàng chạy lại đi nghe điện thoại.

So Yeon lo lắng nhìn theo Eun Jung, không hiểu cái gì cả. Ji Yeon dạo này luôn đi sớm về muộn, không ăn cơm ở nhà, có khi cò đi qua đêm. So Yeon có hỏi thì Ji Yeon cũng không nói cái gì cả. Chỉ im lặng, lắc đầu rồi bỏ đi.

Ji Yeon mở cửa đi vào nhà, trong nhà không có ai, Ji Yeon thở phào nhẹ nhõm, từ cái ngày xảy ra chuyện đó Ji Yeon luôn tránh mặt mọi người ở nhà, Ji Yeon biết Eun Jung không thích mình, nhưng không hiểu tại sao Eun Jung lại làm chuyện đó với Ji Yeon. Ji Yeon đã khóc 1 đêm vì chuyện đó. Ji Yeon không ghét Eun Jung làm chuyện đó vì Ji Yeon phát hiện ra mình yêu Eun Jung nhưng cũng không muốn Eun Jung coi mình như 1 người thay thế .

- Về rồi à? – Eun Jung vui mừng khi thấy Ji Yeon về nhà.

Ji Yeon im lặng đi qua Eun Jung.

- Ji Ji..

- Chuyện gì? - Ji Yeon gắt lên khi Eun Jung nắm tay kéo lại.

- Tụi mình nói chuyện 1 lát được không?

- Nói đi - Ji Yeon nhìn thẳng vào mặt Eun Jung.

- Chuyện...chuyện ..- Eun Jung hơi đỏ mặt khi thấy Ji Yeon cứ nhìn chằm chằm vào mình.

- Nếu không có gì thì buông tay ra?

- Tôi muốn nói tới chuyện ... chuyện lần trước .

- Lần trước...?

- Là cái lần...

- Cậu im đi - Ji Yeon hét lên, Ji Yeon đã hiểu Eun Jung muốn nói tới chuyện gì.

- Tôi chưa nói xong mà? – Eun Jung khó hiểu nhìn Ji Yeon.

- Tôi không muốn nghe, với lại tôi đâu có bắt cô phải chịu trách nhiệm gì đâu?

- Tôi xin lỗi, nhưng...nhưng thật ra tôi không có ý định như vậy. Tôi chỉ..hôm đó tôi...

Ji Yeon tái mặt khi nghe Eun Jung nói, Ji Yeon thật mong câu tôi sẽ chịu trách nhiệm từ Eun Jung, có lẽ Ji Yeon đã mơ mộng quá rồi cũng nên.

- Không cần nói, tôi biết tôi chỉ là người thế thân mà thôi - Ji Yeon nhếch nụ cười ảm đạm.

- Không phải..

- Không phải. CÔ ĐỪNG CÓ NÓI DỐI TÔI, TÔI KHÔNG CẦN CÔ THƯƠNG HẠI TÔI, TÔI KHÔNG CẦN.

Nói rồi Ji Yeon chạy lên lầu bỏ lại Eun Jung với nụ cười chua chát.

- Không phải vậy? Tôi thật lòng....

~~~

- Hello, lâu không gặp nha - Tom cười tươi khi nhìn thấy Eun Jung đang đi tới.

- Sao rảnh mà gọi nonaa ra đây – Eun Jung tươi cười nhìn Tom

- Có chứ - Tom nháy mắt tinh nghịch

- Chuyện gì?

- Thì noona cứ gọi nước uống đi đã.

- Lắm chuyện, nói đi.

- Nàng của noona muốn gặp em, có nên gặp không nhỉ?

- Cái gì? – Eun Jung hét toáng lên.

- có gì mà ghê thế.

- Bảo không nói chuyên với cô ấy nữa mà.

- Noona làm gì mà nàng khóc lóc ghê vậy? Hôm qua tự nhiên gọi điện làm em hết hồn.

- Sao lại gọi điện?

- Phải hỏi noona à nha.

- Hử...

- Chuyện gì mà ghê vậy? Kể em nghe với.

- Khỏi đi, mà noona cấm cậu gọi điện cho cô ấy nếu không thì đừng trách nha, chị mà bảo Suzy thì..

- Em không dám..

- Xin chào, em là Dino - Tom tươi cười chào Ji Yeon. Theo kế hoạch mà Eun Jung nói thì Tom phải gặp mặt Dino mà Tom đã nói chuyện trong thời gian qua. Rồi sau đó thì...

- Xin chào, anh là Tom - Ji Yeon ngẩn ngơ nhìn người con trai trước mặt, đẹp trai, mắt to, tóc màu vàng, ăn mặt model.

- Đúng vậy. Em xinh ghê nhỉ.

- Dạ - Ji Yeon ngượng ngùng cúi đầu mà không biết cách đó 1 bàn có 1 người đang ăn phải dấm chua.

Hai người ngồi nói chuyện vu vơ khoảng 1 giờ đồng hồ thì Ji Yeon xin phép về trước, chỉ đợi có thế Eun Jung phi ra khỏi chỗ chạy thẳng tới chỗ Tom và gầm vào mặt Tom.

- Cậu nói chuyện gì mà làm cho cô ấy phải ngại ngùng như thế hả?

- Em có làm gì đâu? Em chỉ làm theo noona bảo thôi mà - Tom nhăn mặt oan uổng.

- Thật không?

- Unnie, unnie làm gì trò gì vậy?

- Hử, chúng mày chỉ được cái bênh nhau là giỏi.

- Gặp mặt rồi, giờ unnie muốn như thế nào nữa.

- Ai mà biết được, còn phải...- Eun Jung chợt im lặng, ngây người nhìn ra ngoài cửa.

- Unnie, sao không nói tiếp đi - Suzy giơ tay huơ huơ trước mặt Eun Jung nhưng không thấy phản ứng. Theo phản xạ, Suzy và Tom cùng quay lại. Cả bọn ngẩn ngơ nhìn. Không phải Ji Yeon đi rồi sao, tại sao..???

Ji Yeon để quên chiếc điện thoại trên ghế nên quay lại, vô tình nghe thấy mấy câu nói trên, thì ra Eun Jung đã lên kế hoạch sẵn, thì ra bọn họ quen nhau, thì ra trong bao lâu qua Ji Yeon vẫn là trò đùa tiêu khiển cho bọn họ mà không biết.

Ji Yeon đi tới trước mặt Eun Jung, căm phẫn nhìn.

Bốp.

Tiếng tát tai vang lên làm mọi người chú ý, Ji Yeon nhặt lấy điện thoại, để lại 1 câu rồi chạy đi.

- Đồ lừa đảo.

- Ji Yeon..

Eun Jung giật mình chạy theo, không thể để Ji Yeon hiểu lầm thêm lần nữa. Ngoài trời dần tối lại, cơn mưa nhẹ nhàng kéo đến không báo trước.

- Chết rồi, sao bây giờ. - Suzy nhìn ra ngoài trời than thầm.

- Không sao đâu, đừng lo.

- Nhưng...

- Phải tin tưởng vào khả năng của noona chứ, phải không.?

- Uh.

Tom nhẹ nhàng kéo Suzy vào lòng mình, Tom cũng tin Eun Jung sẽ làm được, giống như Tom đã xóa bỏ được mặc cảm của Suzy và bây giờ họ cũng đã có được tình cảm thật sự của chính mình, không gặp trở ngại nào nữa cả.

~~~

- Ji Yeon..

- Ji Yeon, đừng chạy nữa.

Ji Yeon mặc kệ tiếng gọi của Eun Jung, chỉ biết chạy thật nhanh khỏi chỗ này, Ji Yeon không tin, sẽ không bao giờ tin ai nữa.

- Ji Yeon, nghe tôi nói đã.

Eun Jung chạy lên kéo tay Ji Yeon lại không cho chạy nữa. Mưa rơi xối xả vào người 2 người nhưng Eun Jung cũng có thể nhìn thấy những giọt nước mặt đang chảy ra từ khóe mắt của Ji Yeon. Lòng Eun Jung như quặn lại khi nhìn thấy những giọt nước mắt đó.

- Ji Yeon, nghe tôi nói.

- Tôi không muốn nghe, bỏ tôi ra. - Ji Yeon vùng thật mạnh ra, do không nắm chặt nên Ji Yeon dễ dàng bỏ chạy được. Eun Jung lắc đầu chạy theo Ji Yeon. Kéo thật mạnh Ji Yeon vào lòng, ôm thật chặt.

- Ji Yeon, em bình tĩnh đi.

- Buông tôi ra - Ji Yeon giãy giụa.

- Ji Yeon, em hiểu lầm rồi. Tôi không đùa giỡn với em, tình cảm tôi dành cho em là thật, em tin tôi đi.

- Tôi không tin, cô không thích tôi, cô đang lừa dối tôi.

- Ji Yeon, những điều tôi nói là thật, Ji Yeon, từ nhỏ tôi đã thích em rồi, mọi cố gắng của tôi chỉ là vì em mà thôi, Ji Yeon, tôi thật sự rất yêu em.

- Cô yêu tôi, vậy còn Suzy - Ji Yeon ngước đôi mắt đẫm nước mắt và nước mưa lên nhìn Eun Jung.

- Suzy là em gái nuôi của tôi. Ji Yeon, tôi không dám nói dối em đâu. Còn Tom là em trai cùng mẹ khác cha của tôi và là bạn trai của Suzy, Tom vô tình thấy số điện thoại của em nên mới nhắn tin trêu em. Ji Yeon, em tin tôi có được không.

- Tôi...

Không để cho Ji Yeon nói hết câu Eun Jung đã cúi xuống hôn lên môi Ji Yeon. Nụ hôn như dài bất tận, nụ hôn này cũng làm cho Ji Yeon biết Eun Jung là thật lòng, vậy mà bao lâu nay Ji Yeon đã hiểu lầm Eun Jung lung tung rồi để cho bản thân mình đau khổ với những suy nghĩ linh tinh của mình.

- Ji Yeon, tôi yêu em.

- Eun Jung, em cũng yêu Jungie.

Dưới cơn mưa chiều cuối thu, mặc kệ ánh mắt của những người đang đi đường tìm chỗ trú mưa, mặc kệ mưa đang xối xả vào người, họ chỉ thấy hạnh phúc tưởng như không bao giờ có được đã trở về. Họ là những người trẻ tuổi, là những học sinh trung học nhưng tình yêu của bọn họ cũng đầy những thử thách, mong rằng bọn họ sẽ thật sự hạnh phúc.

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro