Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những vị khách vô cùng kinh ngạc trước sát thủ cận vệ kia, chỉ mới nhắm mắt thôi mà đã bắn được chỗ hiểm của người đàn ông rồi. Vương Tuấn Khải vẫn đang cười, anh cảm thấy cậu nhóc đó thật là thú vị nhưng cũng rất tài giỏi.

Vương Nguyên vẫn đang ngạc nhiên trước nhát bắn của mình thì 30 người đàn ông từ đâu thả dây nhảy xuống lao vào phía cậu hung hăng đánh. Vương Nguyên nhanh nhẹn tránh né, cậu tung cước đánh nhẹ nhàng, dùng nhu thắng cương với mấy tên to con đó. Chỉ 10 phút sau những tên đó đã lâm sàn. Vương Nguyên đứng dậy phủi tay, không tốn 1 giọt mồ hôi. Các ông trùm ngồi phía dưới rất hài lòng, có thể nói đây là sát thủ cận vệ giỏi nhất từng đầu đến giờ.

Người chủ trì bắt đầu nêu giá khởi điểm, mọi người ai cũng thi nhau ra giá, họ muốn giành cho được sát thủ tài năng kia. Vương Nguyên đứng trên sân khấu khẽ thở dài lắc đầu . Sao mà cậu cảm thấy mình giống miếng thịt bán ở ngoài chợ thế không biết, còn mấy người kia thì đang trả giá mua cậu chỉ có điều không trả xuống mà là trả lên thôi.

Mấy người đó không mặt mũi đáng sợ thì cũng là già cả nhăn nheo, Vương Nguyên không muốn làm cận vệ của mấy người đó chút nào. Khi được bán rồi, cậu nhất định phải tìm cơ hội trốn thoát mới được. Nhưng mà...bây giờ trong người cậu không mang tiền bạc, giấy tờ gì cả. Nếu trốn ra ngoài, giữa 1 nơi xa lạ như HongKong, cậu làm sao mà sống?

Vương Nguyên đưa ngón tay gãi cằm. Khuôn mặt đầy cảm thán của cậu đã đập vào mắt Vương Tuấn Khải, anh nãy giờ vẫn không rời mắt khỏi cậu. Anh ta lại bật cười rồi nhấp 1 ngụm rượu, tay cầm lấy tấm bảng đỏ.

Vương Nguyên đang mãi suy nghĩ thì 1 giọng nói trầm trầm vang lên "500 triệu USD". Tất cả những vị khách bên dưới đều trợn mắt lên nhìn ông trùm trẻ tuổi.

Vương Nguyên cũng giương mắt lên nhìn người con trai đang đứng trên lầu, anh ta thật sự thật sự rất đẹp trai, nhưng mà cả người toát lên khí thế lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm. Những người như thế lại vô cùng nguy hiểm. Nhìn thoáng qua cũng biết anh ta là vị khách đặc biệt nhất trong đây, gia thế chắc chắn không bình thường. Vương Nguyên biết được vì thấy anh ta được đặc cách ngồi trên lầu riêng biệt cùng 1 tên tay sai đứng bên cạnh. Anh ta đang đưa ra 1 cái giá vô cùng lớn, vậy khả năng cậu bị bán cho anh ta xác suất là 101% rồi.

Người chủ trì không cần hỏi gì thêm vì ông biết chẳng ai dám đưa ra giá cao hơn nữa."Bán" ông ta đập búa xuống hô to. Những người tai to mặt lớn tiếc hùi hụi nhưng họ cũng chẳng thể làm gì.

Vương Nguyên cảm thấy lo lắng khi tên con trai kia nhìn mình chằm chằm rồi nhếch miệng cười. Cậu thấy sóng lưng mình ớn lạnh làm sao.

.......................

Chiếc xe BMW lướt nhanh trên đường như 1 con báo đen, Vương Tuấn Khải chính là người cầm tay lái. Anh muốn đi nhanh tới biệt thự ở ngoại ô của mình để đón Vương Húc Tích và Vương Nguyên . Bây giờ là 6h45, chắc máy bay sắp tới nơi rồi. Anh vẫn luôn là người canh thời gian khá chuẩn xác. Anh muốn gặp lại cậu con trai đó, muốn được nhìn thấy khuôn mặt cậu.

Vương Tuấn Khải đưa điện thoại lên bấm nút gọi "Vũ Hiên, anh hãy đưa cận vệ mới về ngôi biệt thự Black trong thành phố trước. Hãy chỉ bảo cậu ta vài điều cần biết. Ngày mai ta sẽ đến phân phó sau. Bây giờ ta phải đến biệt thự White".

Giọng nói của Vũ Hiên vang lên đầy cung kính đầu dây bên kia "Vâng, thưa chủ nhân. Tôi đã rõ. Ngài cứ yên tâm."

Vương Tuấn Khải cúp máy. Tiếp tục tập chung lái xe. Chiếc xe lao đi mất hút vào màn sương.

................

"Vương tiên sinh! Ngài nói gì? Vương Nguyên đã mất tích rồi sao ?" Vương Tuấn Khải đứng dậy chống tay lên bàn, cất giọng lo lắng.

Khi máy bay vừa đáp xuống nơi này, chỉ có Vương Húc Tích bước xuống máy bay đã khiến Vương Tuấn Khải cảm thấy khó hiểu. Bây giờ anh lại nghe được Vương Nguyên mất tích lòng không khỏi sốt ruột.

Vương Húc Tích nghiêm giọng " Tuấn Khải con hãy bình tĩnh, Vương Nguyên nó vì không muốn chấp nhận hôn ước này nên mới bỏ trốn. Nhưng con không cần phải lo, ta đã biết được hiện tại nó đang ở HongKong này".

Vương Tuấn Khải ngạc nhiên nhướn mày "Bỏ trốn? Đang ở HongKong?" chẳng lẽ cậu không muốn cưới anh đến mức phải bỏ trốn sao?

Húc Tích khóe miệng nhếch lên " Nguyên Nguyên nó rất thông minh. Thừa dịp ta đưa những tên sát thủ được đào tạo đến buổi đấu giá ở HongKong. Nó đã lẻn vào đám sát thủ, lên máy bay trốn sang đây nhưng nó lại không hề hay biết con ở đất HongKong này."

Mặt Vương Tuấn Khải đanh lại. Sát thủ? Đấu giá? Chẳng lẽ chính là cậu ấy?

...........
.
.

Cậu sau khi được "bán" đi cho tên bí hiểm kia. Vệ sĩ của hắn ta đã đưa cậu đến 1 biệt thự tên là Black. Đúng như cái tên của nó, vừa bước vào Vương Nguyên đã cảm thấy hơi nổi da gà vì toàn bộ kiến trúc ngôi biệt thự đều theo màu sắc chủ đạo toàn là đen. Cộng thêm những đầu lợn rừng, sư tử treo trên tường, ngay cả tấm trải sàn của làm bằng bộ da của con báo, còn có 1 cây đao lớn găm ở giữa bàn để làm kiểng. OMG cậu đang ở nơi quái quỉ gì thế này? Tên chủ nhân của căn nhà này rất thích chém giết động vật thì phải.

Làm cận vệ cho 1 người nguy hiểm thế này thì chỉ có nước đau tim mà chết. Nếu không phải vì không biết đi đâu khi trốn ra ngoài nên cậu mới đành ở lại làm cận vệ.

Vương Nguyên được đưa đến 1 căn phòng khá rộng được thiết kế tinh tế và tất nhiên màu chủ đạo cũng là đen. Cũng không nhỏ hơn phòng cậu là bao.

Đang ngắm nhìn xung quanh căn phòng thì 1 người đàn ông khoảng 21, 22 tuổi mặc vest gõ cửa bước vào phòng, anh ta đứng trước mặt cậu, tự giới thiệu "Tôi là Vũ Hiên, là tay sai thân tín của chủ nhân. Bắt đầu từ hôm nay cậu là cận vệ của chủ nhân, và đây sẽ là phòng cậu. Tôi có thể gọi cậu là gì đây?"

Vương Nguyên giật mình 1 chút , bây giờ cậu không thể nói tên mình ra, để tránh gặp chuyện phiền phức.

"Roy ". Nhưng mà sao người đàn ông này như cục nước đá vậy, mặt chẳng có tí cảm xúc nào cả.

"Được rồi, Roy cậu nghe cho kĩ những điều tôi sắp nói. Đây là những điều cậu phải biết khi trở thành người của chủ nhân..." Hoắc Vũ Hiên dừng 1 chút, liếc mắt nhìn như muốn xem cậu có vảnh tai lên nghe không.

Rồi tiếp tục nói "Thứ 1 luôn nhìn, luôn nghe, luôn biết nhưng không được quan tâm...".

"Gì chứ? Sao phải luôn nhìn, luôn nghe, luôn biết mà không cho quan tâm. Luật gì kì vậy?" Vương Nguyên bất bình.

Anh ta trừng mắt nhìn cậu " Không được ngắt lời tôi. Đây là điều số 2 : không được ngắt lời khi chủ nhân đang nói".

Cậu lại cảm thấy có chỗ không đúng "Chỉ kêu không ngắt lời chủ nhân chứ đâu bảo không được ngắt lời anh". ( Ngạo kiều quá Bảo Bối )

Hoắc Vũ Hiên lại hung hăng nhìn cậu "Câm miệng!!!".

Vương Nguyên đành ngậm miệng nghe anh ta giảng lược. "Thứ 3 xử lý việc gì cũng phải hoàn hảo, gọn gàng sạch sẽ và nhanh chóng. Thứ 4 không được chạm vào người chủ nhân khi chủ nhân chưa cho phép, chủ nhân ghét nhất là bị người khác chạm vào".

Điều thứ 3 không phải nói đến giết người đấy chứ, tên chủ nhân này rốt cuộc là mafia hay xã hội đen đây. Còn nữa cái gì mà không cho chạm vào người. Đúng là biến thái quá xá thể. "Tôi có điều muốn hỏi..."

Vương Nguyên chưa kịp nói đã bị anh ta cắt ngang.

"Cậu không có quyền hỏi. Chỉ có nhiệm vụ thực hiện và đây cũng chính là điều thứ 5. Chủ nhân đã mua cậu thì cậu phải phục vụ tốt cho chủ nhân, làm tốt những gì được phân phó. Cậu đã nghe rõ chưa?"

Cậu đành ngoan ngoãn gật đầu. Khi Hoắc Vũ Hiên mở cửa chuẩn bị bước ra khỏi phòng thì Vương Nguyên lại mở miệng hỏi như sực nhớ ra điều gì đo ́"Nhưng tôi cũng phải biết chủ nhân của tôi là ai chứ?".

Anh ta quay mặt lại nhìn vào cậu, Vương Nguyên cảm thấy như có tia băng bắn ra từ đôi mắt đó. "Người cậu sẽ phục vụ là Vương tiên sinh, tên là Tuấn Khải. Là tổng tài của tập đoàn Ins cũng là ông trùm đứng đầu giới hắc đạo và bạch đạo." nói xong Hoắc Vũ Hiên ra ngoài đóng sầm cửa lại.

Bên trong phòng mặt của Vương Nguyên đanh lại, cậu nghe thấy cái tên Tuấn Khải như sét đánh ngang tai. Không thể nào tại sao lại là anh ta. Vương Tuấn Khải chính là tên đứng trên lầu mua cậu ở buổi đấu giá. OMG chuyện gì vậy? Cậu đã trốn sang đây mà vẫn gặp phải anh ta là sao? Đầu cậu bây giờ là 1 đống mạng nhện, rối tung rối mù. Phải trốn, phải trốn thôi. Ở lại đây thêm nữa chắc chắn là sẽ có chuyện xảy ra. Vương Nguyên bước đến mở cửa phòng ra thì có 2 tên vệ sĩ đứng 2 bên cửa.

Cậu vừa định bước ra ngoài thì đã bị 1 tên đưa tay ngăn lại "Thưa, cậu không thể đi".

Vương Nguyên vặn vẹo "Ta là cận vệ của chủ nhân, là cấp trên của các người. Ta có quyền được ra ngoài. Yêu cầu các người tránh ra.".

Tên vệ sĩ kia nghiêm mặt, tay vẫn đưa lên chặn cậu lại "Thưa, Vương tiên sinh đã giao phó không để cậu rời khỏi phòng cho tới sáng mai khi chủ nhân đến".

Vương Nguyên thấy không thể dùng lời nói được nữa đành phải dùng vũ lực thôi. Cậu tung cước đá tên vệ sĩ, tên vệ sĩ kia thấy vậy cũng bay đến giữ cậu. Hai tên ra sức bắt cậu lại. Vương Nguyên rất nhanh né tránh. Tung hai đòn chí mạng vào cổ hai tên. Mấy tên vệ sĩ đó liền ngất lịm.

.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro