Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên rón rén từng bước đi qua những dãy phòng của ngôi biệt thự.

Căn nhà này rất lớn mà vệ sĩ cũng có mặt khắp nơi, nãy giờ cậu đã đánh nhau 3 lần với mấy tên vệ sĩ đó rồi. Cuối cùng cũng xuống được phòng khách. Gian phòng hiện giờ rất tối vì không được bật đèn cộng thêm màu sắc của ngôi nhà làm Vương Nguyên không thấy được gì. May mắn là cậu còn thấy được chút ánh sáng từ cửa chính. Vương Nguyên quan sát 1 chút, an tâm là không có tên vệ sĩ nào canh gác. Cậu từng bước từng bước hướng ra phía cửa. Ra tới cửa chính, cậu dừng chân lại, tiếp tục nhìn xung quanh. "An toàn rồi, mình phải nhanh chóng đi thôi".

Nghĩ rồi, cậu tính bước đi thì 1 giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên "Vương Nguyên! Con tính đi đâu vậy?". Cha! Là cha cậu ! Sao ông ấy biết mà đến được đây?

Vương Nguyên từ từ xoay người lại. Bây giờ cả gian phòng đều đã sáng đèn. "C...cha..." cậu hơi run rẩy nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa rất uy quyền, bên cạnh là tên Vương Tuấn Khải đang nhếch môi nhìn cậu.

Vương Húc Tích nghiêm giọng "Con còn xem ta là cha sao?"

Vương Nguyên sợ sệt bước lại gần "Cha, không phải vậy đâu".

Vương Húc Tích nhướn mày "Không phải? Không phải mà con dám bỏ trốn khỏi nhà, qua tới HongKong này hay sao!!!".

Cậu ngập ngừng giải thích "Cha à, con chỉ là bất đắc dĩ, con không muốn 1 hôn nhân ép buộc..."

Vương Húc Tích đặt mạnh cái tách trà xuống bàn "Im miệng! ta không muốn nghe con giải thích thêm".

Thấy cha tức giận, Vương Nguyên mặt trắng bệch. Lần này cậu chết chắc thực sự là chết chắc. "Cha, tại sao cha lại vô lí như vậy. Con thực sự không muốn sống chung với người xa lạ".

Cha cậu đứng bật dậy, đưa tay chỉ vào cậu "Con còn dám nói. Ta sẽ không nói nhiều với con nữa. Đây là Vương Tuấn Khải chắc con cũng đã gặp , là chồng tương lai của con. Bắt đầu từ hôm nay con sẽ đến sống với cậu ấy tại biệt thự!" vừa nói ông vừa đưa tay về phía Vương Tuấn Khải. Anh ta vẫn nhếch miệng cười từ nãy đến giờ. Vương Nguyên thực sự muốn đấm vào cái mặt đểu đó của anh ta.

Cậu muốn phản bác "Nhưng mà cha! Con..."

Chưa kịp nói hết thì cha cậu đã chận họng "Con không được cãi!!! Còn nữa ta đã xin cho con vào trường Clow, là trường trung học rất có danh tiếng ở đây. Con sẽ đi học bắt đầu từ ngày mai. Ta không muốn con bỏ học giữa chừng".

Nói xong Vương Húc Tích nhìn sang Tuấn Khải " Tuấn Khải, ta giao thằng bé cho con. Nó rất cứng đầu cũng rất nghịch ngợm nên con cứ thẳng tay trị nó".

Vương Tuấn Khải đứng dậy cười cười "Vương tiên sinh, ngài cứ yên tâm. Con sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy"

Anh ta liếc mắt qua Vương Nguyên đang đứng bên kia rồi tiếp tục cười. Đúng là muốn chọc cậu tức chết mà. Sau đó cha cậu rời khỏi cùng đám vệ sĩ, trước khi đi còn không quên bắn cho cậu 1 ánh mắt đầy cảnh cáo rằng nếu cậu còn có ý định bỏ trốn lần nữa thì cậu sẽ bị lột xác.

Vương Nguyên bị bỏ lại giữa phòng khách với tên đáng ghét kia. Thấy khuôn mặt đầy hận ý của cậu đang nhìn vào anh, Vương Tuấn Khải bỗng bật cười 1 tiếng "Em không cần nhìn tôi bằng ánh mắt giết người vậy đâu".

Vương Nguyên vẫn im lặng trừng mắt nhìn anh ta. Vương Tuấn Khải bước lại gần cậu, giọng trầm ấm "Chúng ta vẫn chưa chính thức gặp nhau. Tôi là Vương Tuấn Khải. Là vị hôn phu của em".

Vương Nguyên không thèm quan tâm lời anh ta, cậu bước đi qua mặt Tuấn Khải. Nhưng lại bị anh ta giữ lấy khuỷu tay khiến cậu phải dừng chân, anh ta lên tiếng "Có thể bây giờ em chưa đồng ý. Nhưng mà...". Tuấn Khải xoay người cậu lại, nhìn cậu bằng ánh mắt nhu tình "... Tôi sẽ dần dần khiến em thuộc về tôi".

Vương Nguyên quăng cho anh ta 1 cái liếc mắt, nhếch khóe môi lên cười "Anh đừng có mơ! Tôi sẽ không bao giờ đồng ý lấy anh. KHÔNG BAO GIỜ! Anh nghe rõ chưa ?" cậu gằn ra từng chữ. Vương Nguyên giựt tay ra khỏi tay Vương Tuấn Khải, đi thẳng lên lầu. Đôi mắt của Tuấn Khải trở nên sâu thẳm hơn, nhìn theo bóng dáng Vương Nguyên "Được, chúng ta cứ chờ thử xem"

...................

"Cốc... Cốc..." tiếng gõ cửa làm Vương Nguyên thức giấc. Cậu nằm úp người xuống lấy gối bịt tai lại, khó chịu lên giọng "Ai đó? Tôi muốn ngủ, đừng làm phiền tôi!". Cánh cửa mở ra, vị quản gia bước vào cùng người hầu.

"Thiếu gia, chủ nhân căn dặn đánh thức cậu dậy sớm và giúp cậu chuẩn bị đến trường. Chúng tôi đem đồng phục, cặp và giày mới tới cho cậu".

Cậu ngáp dài 1 cái, làm biếng nói năng "Ưm..tôi... vẫn còn rất...buồn ngủ. Nói với anh ta ngày mai tôi sẽ đến trường..."

"Thưa thiếu gia không thể được đâu ạ. Hôm nay là ngày đầu thiếu gia nhập học. Phải dậy sớm để chuẩn bị. Nếu chúng tôi không hoàn thành việc được giao thì chủ nhân sẽ trách phạt chúng tôi. Xin người hãy mau chóng thức dậy." quản gia cung kính nói.

Vương Nguyên đành uể oải nhoài người dậy "Ta biết rồi, ta dậy đây, thật là phiền phức". Người quản gia đưa tay về phía người hầu bên cạnh "Thưa thiếu gia, người hầu này sẽ giúp thiếu gia thay đồ. Bữa sáng đã sẵn sàng. Chủ nhân đang đợi người ở dưới để cùng dùng bữa sáng".

"Ta biết rồi ngươi ra ngoài đi, kể cả người kia nữa. Ta muốn tự mình thay đồ" cậu chỉ tay về người hầu kia. Vị quản gia thấy vậy ngập ngừng "Nhưng mà... Chủ nhân đã dặn..".

"Ta có thể tự làm được. Không phải con nít 3 tuổi. Nên nhớ ta là con trai, các người lui đi." Cậu xua tay. Vị quản gia đành phải cúi chào rồi ra ngoài cùng người hầu. Vương Nguyên nằm phịch xuống giường chán nản ôm gối. "Từ ngày hôm nay mình phải sống chung với cái tên nguy hiểm đó. Đúng bực chết đi mà."

........................

Vương Nguyên mặc đồng phục, mang balo xuống lầu. Nhưng cậu không vào phòng ăn mà đi thẳng ra cửa chính. Cậu không muốn ngồi ăn sáng với tên Vương Tuấn Khải đó. Chỉ cần thấy nụ cười nửa miệng của anh ta thôi cậu không ớn lạnh sóng lưng thì cũng tức chết. Thì đột nhiên, 1 tên vệ sĩ chặn cậu lại ở cửa "Thưa thiếu gia, người chưa ăn sáng".

Cậu hậm hực gắt gỏng "Không liên quan đến ngươi. Ta muốn đi học. Các người tránh ra". Tiếng nói của Vương Tuấn Khải vang lên ngay phía sau "Em còn chưa ăn sáng thì chưa thể đi học".

Vương Nguyên quay lưng lại nhướn mày hỏi "Anh có tư cách gì mà quản tôi?". Vương Tuấn Khải khoanh tay trước ngực "Tư cách là vị hôn phu của em". Cậu bật cười 1 tiếng "Haha... Cái gì? Hôn phu sao? Anh đừng quên tôi đã nói là sẽ không bao giờ đồng ý lấy anh. Đừng có lấy tư cách đó mà quản tôi".

Anh lại nhếch khoé môi lên "Tùy em vậy. Cái này là em tự muốn". Nói xong Vương Tuấn Khải dùng 2 tay bế cả người cậu lên 1 cách nhẹ nhàng. Đối với 1 người cao lớn như anh ta thì việc này quá dễ dàng như bế 1 con búp bê.

Vương Nguyên vùng vẫy, mắng vào mặt anh ta "Yah...!!! Anh làm gì vậy?!!! Thả tôi xuống!!!". Lập tức cậu bắt gặp 1 đôi mắt lạnh như băng, ánh mắt sâu thẳm xuyên thấu tâm can khiến cậu phải rùng mình "Tốt nhất là em hãy yên lặng". Thật đáng sợ! Ánh mắt đó cậu chỉ bắt gặp duy nhất 1 lần từ cha cậu khi ông giải quyết tên sát thủ muốn ám sát ông. Lúc đó cậu rất sợ cha, không dám lại gần ông.

Bây giờ lại nhìn thấy từ Vương Tuấn Khải . Vương Nguyên đành ngậm miệng mà để cho anh ta bế vào phòng ăn. Cậu biết những người có ánh mắt đó thì cực kì nguy hiểm.

...

[Phòng ăn]

Vương Tuấn Khải đặt cậu ngồi xuống bên cạnh mình. Người hầu mang thức ăn đặt xuống bàn, từng món, từng món. Món nào cũng là món khoái khẩu của Vương Nguyên, trông rất hấp dẫn. Vương Tuấn Khải kéo dĩa bít tết lại gần cắt nhỏ từng miếng rồi đưa sang cho cậu "Em ăn đi, đây đều là những món em thích." Anh nói bằng giọng rất dịu dàng.

Cậu trợn mắt nhìn người bên cạnh. Tại sao anh ta lại chuyển mặt nhanh như vậy? Mới tức thì còn nhìn cậu bằng ánh mắt đáng sợ mà bây giờ lại vô cùng dịu dàng, cứ như lúc nãy không phải là anh ta vậy.

Vương Tuấn Khải không để tâm đến ánh mắt của cậu nhìn mình vẫn tiếp tục ôn nhu nói "Chút nữa , tôi sẽ đưa em tới trường".

Vương Nguyên nhìn anh ta lắp bắp "Không... Không cần... Tôi muốn đi 1 mình. Không cần anh phải đưa đi". Trên mặt Vương Tuấn Khải tắt hẳn nụ cười nửa môi thay vào đó là khuôn mặt không chút cảm xúc như tảng băng "Nhưng tôi muốn!". Vương Nguyên lại cảm nhận được luồng khí lạnh từ đôi mắt kia, cậu nín thin cuối đầu ăn hết bữa sáng. Vương Tuấn Khải rất hài lòng biểu hiện của cậu, sự dịu dàng lại trở về trong mắt anh ta.

Tên vệ sĩ áo đen mở cửa xe ra, Vương Tuấn Khải ngồi vào ghế sau , lên tiếng "Em vào đây, ngồi cạnh tôi". Vương Nguyên chần chừ đứng trước cửa xe đang mở. Cậu không muốn để cho anh ta đưa đến trường càng không muốn ở cùng 1 chỗ với anh ta.

"Nhưng tôi... Ah!" cậu chưa kịp nói xong đã bị Vương Tuấn Khải kéo tay, lôi vào trong xe. Cửa xe đóng sầm lại, chiếc xe từ từ lăn bánh. Cậu bị kéo, ngã nhào vào người Vương Tuấn Khải. Vương Nguyên muốn ngồi dậy đàng hoàng nhưng lại bị anh ta ôm eo kéo dựa vào trong lòng. Không để cậu vùng vẫy, cất giọng lạnh lùng "Em hãy ngoan ngoãn mà ngồi yên đi" sau đó anh ta nhếch môi lên cười. Vương Nguyên chỉ biết tức điên mà gào thét trong lòng, không dám làm gì anh ta.

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro