Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi biết mình thích TaeHyung. Vì ngồi cùng bàn, tôi có thể ngả người ra sau nhìn TaeHyung ở góc nghiên, hoặc đôi lúc tôi nằm dưới bàn nhìn cậu ta từ góc dưới lên. Bây giờ tôi mới tự trách mình sao không nhận ra TaeHyung thực sự nhìn rất đẹp.

Trước đây tôi làm gì cũng phải rón rén, cẩn thận để không lấn chiếm biên giới mà cậu ta kẻ ra. Bây giờ tôi lại thích giở trò để bút viết sách vở cứ vô tội vạ xâm phạm lãnh thổ.

Tất nhiên, mỗi lần tôi làm vậy TaeHyung lại lấy thước gõ tôi 1 cái hay tịch thu món đồ. Có hôm tôi lại năn nỉ ỉ ôi để TaeHyung có dịp tốt bụng trả lại.

Cũng có hôm tôi kiếm cớ gây sự để giữa chúng tôi xảy ra 1 trận cãi tay đôi nhỏ. Những chuyện đó xảy ra mỗi ngày, đến nỗi tôi tự cho nó là 1 môn học có mặt đều đặn trong thời khóa biểu của mình.

Có 1 chuyện tôi cần phải kể. Mẹ đã mua xe đạp cho tôi, thật ra là từ khi tôi lên lớp 8 vì trường cấp II xa nhà hơn. Tất nhiên tôi cũng phải ăn vạ đòi tuyệt thực hơn nữa ngày trời (đù, m ngon gòi).

Và sau khi biết mình thích TaeHyung, tôi phát hiện cả 2 chúng tôi đi chung 1 con đường, chỉ khác là tôi rẽ vào đường khác sớm hơm cậu ta. Nhưng chúng tôi vẫn đạp xe cùng nhau được khoảng 20'. Khi nhận ra được chuyện này, tôi luôn canh me để "tình cờ" đạp xe về cùng TaeHyung.

Thường thì trên đường về chúng tôi lại tranh luận như 2 kẻ chẳng ưa nhau về đủ thứ chuyện trên đời. Nhưng khi đã rẽ vào đường về nhà mình, tôi lại khẽ huýt sáo rất vui vẻ. Đến chính tôi cũng ko hiểu nổi mình.

                         *****

Năm lớp 11, giáo viên chủ nhiệm mới cho sắp xếp lại chổ ngồi, tôi ngồi cách TaeHyung đến 2 dãy bàn, đã vậy còn bị tên béo ú nhất lớp chắn chính giữa cho nên từ vị trí của tôi khó có thể thấy được cậu ấy.

Thằng bạn cùng bàn mới của tôi không lấy thước chia đôi cái bàn ra, nhưng tôi cũng không có hứng thú để đồ dùng học tập của mình lấn sân.

Chẳng biết tại sao, trong buổi họp đầu năm để bầu ban cán bộ lớp, tôi xung phong làm lớp phó kỉ luật thay thế cho cái đứa năm ngoái nằng nặc không muốn làm nữa.

Cũng may vì cô mới không biết "thành tích" đáng tự hào năm rồi của tôi nên gật đầu cái rụp. Khi dàn cán bộ lớp mới đứng trước cả lớp, TaeHyung đứng cạnh tôi, khẽ nói :

- Cái người lúc nào cũng trốn học như cậu mà đòi kỉ luật người khác hả?

Tôi chỉ cười mỉm mà không nói gì. Suốt 1 năm đó, tôi không trốn học buổi nào.

_____________No End____________

Nhàm quá sức -_-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro