Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm lớp 12, lớp lại thay giáo viên chủ nhiệm. Ngay ngày đầu lên lớp, tôi đã tự động đi thẳng đến chỗ TaeHyung và ngồi xuống như chỗ của mình.

Cậu ấy thấy tôi ngồi xuống chỉ ngẩng lên nhìn kiểu dò hỏi rồi thôi. Tôi quá biết ý TaeHyung, nghĩa là "Cậu làm gì là việc của cậu, tôi chả liên quan".

Đến khi "chính chủ" của cái chỗ ngồi đó đến, tôi mới kéo cậu ta ra ngoài hành lang, thỏa thuận đổi chỗ. Cô giáo mới chắc chắn sẽ không kiểm tra xem chúng tôi có ngồi đúng chỗ năm ngoái hay ko đâu mà lo, với lại nhỏ thư kí chắc chắn cũng sẽ vẽ sơ đồ lớp mới.

- Sao mày muốn ngồi ở đó?

- Mắt tao sắp cận rồi, mắt mày tốt hơn tao mà, ngồi chỗ nào chả được.

Tôi đổi chỗ thành công. Nhờ cho nó nguyên bộ robot iron man (đù). Bạn bè là vậy, chuyện mắt bạn có sắp cận hay không cũng không ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới.

TaeHyung lại lẳng lặng lôi bút và thước ra vạch 1 đường ở giữa bàn ngăn đôi chúng tôi và thông báo ngắn gọn luật cũ. Nhưng hành động đó lần này làm tôi cười. Không vui sao được khi biết hành động đó của TaeHyung chỉ dành cho mình tôi. Cậu ta hất mặt lên :

- Cậu cười gì vậy?

- Không có gì! ^^

Dĩ nhiên mỗi ngày tôi lại tìm cách để đồ dùng của tôi lấn sang phía bên kia biên giới.

Chúng tôi vẫn tan học về chung. Tôi cứ cảm thấy mỗi ngày khoảng cách giữa 2 chúng tôi lại gần rồi lại xa 1 chút.

                   *********

Hôm đó tan học, TaeHyung khr đi xuống nhà xe như mọi lần mà bảo tôi :

- Cậu mún đi thủy cung chơi không?

- Hả?

- Gật hay lắc đầu thôi.

Tôi gật.

Thủy cung cách xa trung tâm thành phố nên chúng tôi đi chơi nguyên buổi chiều hôm đó. Chỉ là ngắm 1 thế giới xanh thẳm trên đầu cùng với đủ các loại cá bơi lội tung tăng mà thôi. Nhưng tôi cũng thấy vui.

Lúc về, trong ánh hoàng hôn màu cam buồn bã, TaeHyung nói với tôi :

- Ở lại học đại học cho tốt đó!

- Ở lại? Ý cậu là sao?

- Tôi đi du học.

Chỉ 2 tuần sau đó TaeHyung đi. Hôm chia tay cậu ta ở sân bay cùng cả lớp, tôi chẳng có thái độ gì rõ rệt. Chỉ đứng im.

TaeHyung vẫy tay chào tôi rồi biến mất.

Sau đó, tôi đạp xe đến thủy cung 1 mình, đi dưới thế giới xanh thẳm dịu dàng đó. Và cảm thấy mình cũng buồn thăm thẳm.

_____________No End____________

Cho tui xin tí nhận xét nhớ  *trym trym*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro