Chương 2: Sinh nhật bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Tiếng nhạc du dương*

"Sao nghe giống nhạc giao hưởng quá vậy? Không lẽ mình lên thiên đàng rồi?" – Anh thầm nghĩ trong đầu, từ từ hé mắt

Trước mặt Anh bấy giờ là ba mẹ cậu cùng một người con gái. Cô gái ấy có một làn da màu tuyết, mái tóc đen tuyền, cùng đôi mắt tím đầy mê hoặc đang khoác lên mình bộ váy trắng nhũ ánh kim lấp lánh. Bốn người họ đang ngồi trên một bàn tiệc thịnh soạn với những ngọn nến lung linh, ánh đèn trang hoàng. Mắt còn mơ màng, Anh thều thào:

-Vậy là mình vẫn còn sống

-Cảm tạ trời đất!

-Ơ! Là ba mẹ...

Nhìn qua bên cạnh, trông thấy người con gái ấy, Anh ngạc nhiên:

-Ngân Tâm! Sao bà ở đây?

Thấy Huỳnh Anh đã tỉnh, mọi người cùng hô to:

-Sinh nhật vui vẻ!!!!!!!!

Kế đó là một tràng vỗ tay rôm rả, Ngân Tâm đứng lên vừa hát vừa vỗ tay theo nhịp:

-Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday. Happy birthday. Happy birthday to you

Huỳnh Anh ngớ người, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cậu lóng ngóng:

-Mới đây...nhà mình còn cúp điện, ba mẹ đi đâu mất tiu...

Mặt Anh biến sắc, cậu hốt hoảng:

-Đúng rồi, còn người đàn bà kì dị đó nữa. Hồi nãy mụ..mụ ta còn xiết cổ con!

Chợt Tâm phì cười, ba mẹ Huỳnh Anh cũng không kiềm được cảm xúc mà cười theo. Thấy thế, Anh nhìn Tâm bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, cậu hỏi:

-Tâm! Có phải bà là mụ ta không? Chỉ có bà mới có thể làm ra những chuyện quái gở này thôi

-Kaka...Ông đoán đúng rồi á. Biết nay là sinh nhật của ông nên...tui với cô chú muốn tạo cho ông sự bất ngờ, có điều lần này hơi creepy một tí. Cũng sắp tới Halloween rồi, tui chỉ hưởng ứng sớm chút thôi đó mà

Huỳnh Anh thở dài, tự trách mình:

-Haizzz...Mấy nay lo học bù đầu, xém nữa là quên luôn sinh nhật mình rồi

Anh quay qua ba mẹ cậu, giọng điệu có chút hờn dỗi:

-Hai người thiệt tình à, đi bắt tay với "Thánh Nữ" làm gì không biết. Sinh nhật người ta mà hù chết lên chết xuống vậy á!

Nói về Thánh Nữ, cô là một trong hai vị thần của Trái Đất, vị thần tượng trưng cho tình yêu, hạnh phúc và sự sinh sôi nảy nở. "Ngân Tâm" chính là tên huý mà mẹ đỡ đầu của cô, cũng là Thánh Nữ đời trước, đã đặt cho cô. Mẹ đỡ đầu của Tâm trong quá trình bế quan tu luyện để tạo ra cô đã gặp phải biến cố. Do đó, Tâm đã được sinh ra bởi một con người bình thường. Mãi cho đến năm ngoái, Ngân Tâm mới nhận ra được sự thật về bản thân mình và chính thức kế nhiệm chức vị Thánh Nữ. Suốt mười mấy năm sống trong nhân gian, nếp sống của con người trần thế như ăn sâu vào máu cô. Cho đến tận bây giờ, khi trở thành Thánh, Tâm vẫn thường lui xuống nhân gian, phần vì lưu luyến, phần vì món nợ ân tình với Huỳnh Anh.

*Bụp* - tiếng pháo kéo mà ba Huỳnh Anh vừa bắn

Giật mình, mẹ Anh đánh nhẹ vào vai chồng mình

-Cái ông này! Làm hết hồn à.

-Haha...Tại bà yếu bóng vía chứ bộ

Mẹ Anh rón rén đứng dậy, nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến, bà nở một nụ cười ấm áp

-Tuổi mới, mẹ chúc con ngày càng học giỏi, có thêm nhiều niềm vui trong cuộc sống và luôn luôn khỏe mạnh. Và...bữa ăn ngày hôm nay cũng là món quà mà mẹ dành cho con

-Dạ con cảm ơn mẹ. Đồ ăn của mẹ nấu là số dách!

Tiếp sau mẹ Anh là ba cậu, ông rốt ráo móc trong túi quần mình ra một chiếc hộp màu xanh đen trông rất sang trọng và đưa cho Anh.

-Chúc con sớm ngày thực hiện được ước mơ của mình

-Dạ...

Không chần chừ, Huỳnh Anh liền mở chiếc hộp ra, bên trong là chiếc đồng hồ G-Shock vỏ đen cùng mặt số màu vàng kim với các chi tiết vô cùng tinh sảo, vừa nhìn vào cậu thích thú rít lên:

-Wow!!! Cái này con muốn có lâu rồi mà chưa mua được. Con cảm ơn ba. Ba của con là số một!

-Đúng ý con rồi chứ

Nghe thế mẹ Anh bĩu môi đùa:

-Đấy, ông coi nó dẻo miệng chưa? Mới nói tui là số dách, giờ ông là số một

-Haha...Số một số dách gì cũng đều là nhất mà bà. Con mình nó khéo vậy thôi chứ

Ngắm nghía vài giây xong Anh đậy nắp hộp lại , cẩn thận đặt lên bàn.

-Sướng luôn...ghen tị thiệt

-Trời, bà là thần mà ghen tị gì nữa, muốn biến ra thứ gì không được

-Thế thì quá dễ dàng rồi. Được tặng thích hơn nhiều..hi

Xong Anh nhìn Tâm nhướng nhướng

-Còn Thánh Nữ đây có lời hay ý đẹp gì dành cho tui không?

-Đương nhiên là...không rồi

-Bạn bè thân thiết mà vậy đó. Coi làm sao được thì làm nha! Nha! Nha!

-Nói chứ...chúc ông sớm có được người trong mộng. Để còn hóa giải lời nguyền nữa. Nhìn bộ dạng buồn rầu của ông vầy quài tui cũng buồn theo. Có gì tui sẽ hỗ trợ cho ông trên bước đường tìm lại chính mình..kaka

-Cảm ơn nghen. Thật ra thì tui cũng đang...

Không đợi Anh nói hết câu, Tâm chen ngang:

-Đang gì? Đừng nói là Huỳnh Anh của chúng ta đã có...

Anh thẹn thùng đỏ cả mặt, vờ đáp:

-Thôi..thôi mình nhập tiệc đi. Con đói quá rồi nè

Sau đó là những phút giây ăn uống, quây quần bên nhau giữa bốn con người. Trên bàn là những món ăn yêu thích của Huỳnh Anh, đơn giản chỉ là cơm trắng ăn cùng thịt kho hột vịt, canh chua rau muống, nước uống là Mirinda bạc hà với món tráng miệng là những miếng sapoche tươi mát và đặc biệt thứ không thể thiếu trong ngày sinh nhật chính là một chiếc bánh kem với lớp phủ ngoài chocolate béo ngậy.

Cũng gần nửa ngày kể từ bữa cơm trưa, Anh đã không có chút gì trong bụng. Đói meo ruột, trong chốc lát Anh đã chén hẳn ba bát cơm.

-Lâu rồi con mới ăn được một bữa no nê như vậy

Mẹ Anh nghe xong thì cười thầm, bà ghẹo cậu:

-Nó nói làm như đó giờ tui bỏ đói nó vậy á

-Bà lại nghĩ xấu cho con rồi. Chắc ý nó là bữa nay gia đình quây quần, có Tâm nữa nên nó vui nó mới ăn nhiều vậy.

Huỳnh Anh lấy tay che miệng cười khúc khích, cậu hùa theo ba:

-Dạ. Chỉ có ba là hiểu con thôi

-Hmm...Hai cha con ông được lắm

Vơ lấy con dao nhựa gần đó, mẹ Anh đưa lên nói:

-Coi chừng tui đó nha!

Tâm thấy thế khều nhẹ vai Anh, cô thì thầm vào tai cậu:

-Chọc ma ma quài coi chừng có ngày bị bỏ đói cho biết

-Haha...bà thấy mẹ tui vậy chứ cũng nhây lắm

Kéo chiếc bánh về phía mình, mẹ Anh hỏi:

-Anh! Tâm! Hai đứa ăn bánh nha mẹ cắt luôn

-Dạ thôi, mẹ cắt cho ba được rồi. Con còn no lắm, mai mốt con ăn sau. Giờ con với Tâm lên phòng khách nói chuyện xíu

Nói rồi, Anh đứng dậy kéo tay Tâm đi. Ngân Tâm có vẻ luyến tiếc hương vị của chiếc bánh, cô níu kéo:

-Ê! Ê! Tui muốn ăn

-Mai xuống đây đi, tui cho bà ăn đã luôn. Giờ ra đây tui muốn nói chuyện với bà

-Ơ..ơ nhưng mà?

-Thần thánh gì mà ăn lắm vậy không biết...

Thế là Anh kéo Tâm ra trước nhà. Mẹ Anh mải mê cắt bánh, vừa ngước lên không thấy Anh và Tâm đâu, bà ngán ngẫm lắc đầu:

-Con với chả cái...

Ra đến phòng khách

-Gì mà kéo tui dữ vậy không biết

-Thế...bà có muốn biết "người trong mộng" của tui là ai không?

-Muốn! Muốn!

Chộp lấy cái điều khiển, Anh mở TV lên và nhấn nút tăng âm lượng

-Sao bà chỉnh...? Ý chết! Tui lỡ miệng, lâu lâu là tui cứ bị liệu vậy, xin lỗi nha...

Anh mỉm cười đáp:

-Không sao, bà cũng kêu tui vậy suốt 3 năm nay rồi. Hay vầy đi, từ giờ khi chỉ có tui với bà, bà cứ xưng hô như trước cho quen

-Ửm, tui biết rồi

-Mà bà định hỏi gì vậy?

-Cũng không có gì, định hỏi sao bà bật TV lớn vậy thôi?

-Để át giọng tui với bà đó mà. Tui sợ ba mẹ nghe được cuộc nói chuyện của tụi mình

-À...Có sao, biết bà có bồ, ba mẹ bà còn vui nữa là đằng khác

-Không phải, chỉ là tự nhiên tui thấy ngại ngại. Mà thôi, mọi chuyện cũng chưa chắc chắn, để ba mẹ biết rồi lỡ không có thì hai người hụt hẫng nữa.

-Vậy...vụ đó là sao? Kể tui nghe coi

-Chuyện là trong lớp, tui với một bạn nam kia khá là thân thiết với nhau. Từ những ngày đầu mới chuyển trường đến, tui còn xa lạ với mọi thứ, bạn ấy là người bắt chuyện với tui đầu tiên. Bản tốt lắm, biết tui là người mới nên lúc nào cũng ở bên trò chuyện, tâm sự, giúp đỡ tui trong mọi thứ. Bề ngoài nhìn như anh em chí cốt vậy đó, cơ mà...bà biết rồi tui vốn là...nên...

-À...tui hiểu rồi. Thế bà cảm giác người ta có gì với mình không?

-Tui không chắc nữa...Nhưng mà dù ra sao, tui cũng sẽ cho mình một cơ hội.

-Được, có chí khí! Với tất cả quyền năng trong tay, tui sẽ chúc phúc cho bà

-Gớm, nó nói như kiểu nó tu luyện lâu năm lắm rồi vậy. À mà...không biết thần thánh mấy người có cái gọi là "phép tàng hình" không ta?

-Lúc trước tui đọc sách Thần có thấy. Mà có chi không?

-Thì...định rủ bà mai sáng theo tui vô trường, xong quan sát tình hình rồi có gì hỗ trợ tui nữa

-Tui cũng thử tàng hình rồi. Chắc là do tui mới thăng thánh không lâu, pháp lực chưa ổn định, lúc thi triển thì cơ thể biến mất nhưng mà...vẫn có hào quang phát ra. Giờ đó trong trường đông người lắm, tự nhiên có cái gì sáng sáng bay qua bay lại thì có vẻ hơi kì

-Hmm...nan giải nhỉ. Thôi được rồi, có gì tui sẽ nhờ Phương giúp đỡ

-Phương?

-À, quên kể với bà. Phương là bạn cùng bàn với tui, bả là hủ nữ đấy. Có lẽ Phương sẽ giúp được tui chút gì trong chuyện này

-Thế thì được rồi. Giờ tui phải về đây, còn tí chuyện ở "trển" chưa làm xong á mà

-Ừa về đi. Lúc khác rảnh nói chuyện tiếp

Tâm vẫy vẫy tay:

-Bái bai

Dứt câu, Tâm xoay người tạo nên một vầng sáng lóe lên rồi biến mất

Kết thúc cuộc trò chuyện với Tâm, Anh trở về phòng. Khi đi ngang phòng bếp, thấy Anh, mẹ cậu hỏi:

-Tâm đâu rồi con?

-Dạ nó mới về rồi mẹ

-Mẹ có cắt sẵn vài miếng bánh để trong tủ lạnh rồi đó, mai con gọi Tâm xuống lấy nha

-Dạ, nó mà biết chắc vui lắm.

-Ừa, lên phòng học bài hả?

-Dạ

-Học thì học nhớ tranh thủ ngủ sớm sớm đó

-Dạ con biết rồi

...Hoàn thành xong xuôi bài tập được giao, Huỳnh Anh sửa soạn đầy đủ những thứ cần thiết cho buổi học ngày mai rồi đặt ngay ngắn vào cặp. Sau đó cậu tắm rửa thay đồ rồi quay về chiếc giường quen thuộc của mình. Thấm mệt sau một ngày dài, Anh chóng chìm vào giấc ngủ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro