Chapter 1: I shouldn't love you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mark's POV

The Seoul Academy là nơi tôi theo học suốt hành trình cấp 2 và cấp 3. Là trường tư thục nổi tiếng nhất Hàn Quốc không chỉ với sự sang trọng, nơi đây còn nổi tiếng vì thành công đào tạo hàng trăm học sinh xuất sắc mỗi năm với tỷ lệ đậu đại học cao nhất nước. Mỗi bước chân chúng tôi đi đều ngập tràn sự tham vọng- chúng bám lấy từng bộ đồng phục chỉnh tề và điều khiển chúng tôi như những con rối. Tinh hoa của quốc gia đều hội tụ về nơi đây, mỗi học viên đều là chiến binh trong cuộc đua theo đuổi sự xuất sắc không ngừng nghỉ.

Tôi nhìn ra cửa sổ, mùa hoa anh đào đã đến- những cánh hoa mong manh, thuần khiết tươi tắn trong ánh mặt trời rực rỡ của trời mùa xuân. Tuy đẹp nhưng đầy mỉa mai: chúng chẳng thể che lấp những tấm áp phích thi đấu chói lọi được dán khắp mọi nơi trong học viện. Chúng tôi ganh đua với nhau từng chút một, và tôi- với tư cách là con trai cả của gia đình họ Lee, không thể để thua dù chỉ một lần. Tôi sinh ra để chịu đựng gánh nặng này trên vai và tuân thủ mệnh lệnh một cách tuyệt đối. Tôi không sống vì bản thân mình, mà cho di sản của dòng tộc tôi.

"Mark,"- Vị giáo viên kéo tôi về thực tại. Giọng ông ta nói đều đều, đầy ẩn ý khiêu khích, "Có lẽ trong số tất cả mọi người, em có thể giải phương trình này chứ?"

Một nụ cười mỉa mai hiện trên môi tôi. Những con số, những phương trình chỉ là trò chơi của trẻ con, chỉ là những bước đệm trên con đường được định sẵn mà tôi không bao giờ được quyền lựa chọn.

"Tất nhiên rồi, thưa thầy,"- Tôi đáp lời, giọng điệu phảng phất sự mệt mỏi và chán nản. Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, khoan thai bước lên bục giảng và hý hoáy giải nó. Đã từ lâu tôi quen với sự kỳ vọng như chiếc áo choàng ngột ngạt trói buộc lấy tôi. Tôi luôn có cách để giải quyết vấn đề trong đời mình một cách dễ dàng. Tiếng thì thầm tán thưởng vang dội khắp lớp học; thêm một chiến thắng vô nghĩa khác trong cuộc chiến suốt đời này.

Jang Sohee đưa mắt đẩy đưa với tôi khi tôi lướt qua bàn cô ấy.

"Vẫn tuyệt vời như mọi khi, Mark ạ,"- Cô ấy nở nụ cười biết tuốt, giọng nói pha chút thách thức.

Tôi phớt lờ cô ấy. Jang Sohee đã từng là bạn gái của tôi. Trò chơi hẹn hò là việc vặt cả gia đình giao cho tôi như sự kì vọng thứ hai sau "thành công". Tôi có thể hẹn hò với ai cũng được, miễn là chúng tôi cùng một tầng lớp. Ba tháng, đó là giới hạn mà tôi tự đặt ra, một cách để duy trì một chút quyền kiểm soát trong cuộc sống được sắp đặt này. Jang Sohee cũng chẳng khác gì một màn game tôi phải vượt qua, có được cô ấy chỉ là một chiến thắng thoáng qua khác trong trò chơi vô nghĩa này. Nhưng ngay cả khi tôi đắm mình trong khoảnh khắc chiến thắng ngắn ngủi nối tiếp, một câu đố hóc búa khác vẫn gặm nhấm tôi.

Kim Yeonwoo.

Ở phía bên kia lớp học ngột ngạt, Yeonwoo duy trì tư thế ngồi thẳng tắp và chăm chú cúi đầu vào công việc của mình. Mái tóc đen của em thường được thắt tóc đuôi sam một cách sơ sài với vài lọn tóc rơi loà xoà. Lông mày em nhíu lại vì bực bội. Có lẽ phương trình tôi vừa giải là một bài toán khó đối với em, hỗn độn như nút thắt căng thẳng khiến lòng em rối bời. Em vô thức mân mê một lọn tóc sau gáy- thói quen giảm bớt lo lắng mà tôi biết quá rõ về em. Khi không thể tìm được đường ra, em đặt bút xuống bàn với đôi tay run rẩy vì thất vọng; nếu tôi có cơ hội lắng nghe thật kỹ, sự thất vọng ấy sẽ là tiếng vang lớn nhất trong sự im lặng bao trùm lấy căn phòng này. Đôi mắt em đen láy màu bão tố, nhìn xuống, liếc về phía bảng và liếc về phía tôi. Chỉ trong tích tắc, bão tố ấy tìm đến với tôi. Đó cũng là một ánh mắt tôi nhận ra quá rõ. Em đang tức giận với chính mình.

-----

Ngày hôm nay vẫn tiếp diễn với lịch học dài không điểm dừng; mỗi lớp học là một chướng ngại vật khác trong cuộc đua được định sẵn mà chúng tôi buộc phải chạy để sống sót. Nhưng khi tiếng chuông reo vào tiết văn, một sự thay đổi đã đến với Yeonwoo. Gương mặt em bừng sáng trở lại với ánh mắt nhẹ nhõm và vui sướng khó tả, điều mà tôi từng hiếm thấy từ em. Không giống với những tiết như toán học hay khoa học- nơi em luôn duy trì tư thế im lặng, những tiết 'chơi đùa' với con chữ chính là nơi em thoải mái bộc lộ tài năng nhất. Những con chữ với tầng lớp ý nghĩa chỉ là một trò chơi mà em dễ dàng vượt qua một cách bẩm sinh. Nó là thế giới mà em thể hiện niềm đam mê mãnh liệt, đến nỗi khuôn mặt em thể hiện sự nhẹ nhõm thay vì vẻ lãnh đạm thường ngày.

"Yeonwoo, em làm tốt lắm, một bài luận rất xuất sắc,"- Cô giáo tỏ vẻ hài lòng khi tất cả chúng tôi nhận được điểm từ bài kiểm tra gần đây, "Điểm cao nhất lớp."

"Cảm ơn cô,"- Em trả lời, thái độ điềm tĩnh của em hầu như không che giấu được sự hài lòng nở rộ trên khuôn mặt xinh đẹp nơi em. Hoàn hảo. Yeonwoo của tôi, luôn hoàn hảo. Hoàn hảo đến mức tôi không thể chạm tới.

Ánh mắt tôi luôn nán lại chỉ để nhìn em thêm một chút. Tại sao tôi không thể tập trung khi em ấy ở gần? Có phải vì... Không thể đếm xuể. Em quá hoàn hảo. Mỗi ánh nhìn về em đều gợi nhớ những đêm tôi chìm đắm trong suy nghĩ về em, tự hỏi liệu em có bao giờ cảm thấy như vậy về tôi hay không.

"Mark, đừng nhìn người ta với ánh mắt khao khát thế chứ?"- Giọng nói châm biếm của Hendery kéo tôi trở về thực tại.

"Ai cơ?"- Tôi hỏi, giả vờ không biết gì.

"Sohee? Mày muốn—"- Xiaojun bắt đầu, một nụ cười trêu chọc lan rộng trên khuôn mặt cậu ta.

"Cái gì? Không!"- Tôi ngắt lời, lắc đầu. Ánh mắt tôi vô tình hướng về Sohee, người ngồi (một hàng) gần Yeonwoo, "Tao không nhìn Sohee. Chúng mày im đi!"

"Chắc chắn rồi. Mark không nhìn,"- Cả hai nói với một nụ cười nhếch mép, "Chúng ta nhìn lầm thôi, nhỉ? Hãy tin bất cứ điều gì Mark nói nào."

-----

Tôi nhớ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, tiếng ngân nga bài hát nào đó của em nghe như giai điệu tôi muốn nghe suốt đời. Cách Yeonwoo nghiêng đầu suy nghĩ, đôi mắt xa xăm nhưng sắc bén, cuốn hút tôi một cách mạnh mẽ. Em là hiện thân của tất cả những điều đẹp đẽ và không thể đạt được trong cuộc đời tôi. Sự hiện diện của em là một lời nhắc nhở liên tục về những gì tôi khao khát nhưng không thể nắm bắt.

Chuông reo đúng 4:30 chiều. Khi em đi ngang qua tôi, ánh mắt chúng tôi thoáng chạm nhau. Trong một khoảnh khắc, tôi nhận ra thế giới xung quanh chúng tôi mờ đi, chỉ còn lại hai chúng tôi trong lớp học đông đúc và ồn ào. Tôi muốn nói với em về tất cả mọi điều- tôi yêu em, em là lý do để tôi tồn tại, âm thanh ngọt ngào nhất tôi từng nghe chính là giọng nói của em, và mỗi lời em từng nói lưu lại sâu đậm trong tâm trí tôi... Nhưng thay vào đó, tôi chỉ nhìn đi nơi khác và giả vờ thản nhiên.

Hoàn hảo, Yeonwoo của tôi. Em luôn hoàn hảo. Em là một bí ẩn, một bí mật đẹp đẽ mà tôi định sẵn phải ngưỡng mộ từ xa. Và khi em quay mặt đi, tôi không thể ngừng hỏi liệu Yeonwoo có biết em đã chiếm lấy trái tim tôi sâu đậm đến thế hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro